ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12 - Đi Ra Ngoài Gặp Phải Cướp

Chương 12: Đi Ra Ngoài Gặp Phải Cướp

[ Đã chuyển hạt giống tới. . . ]

Vừa chốt đơn « Kim Chung Thiết Bố Sam » không bao lâu, ông nội Tần Chấn Sơn đã gửi tới một tin tốt cho hắn.

Nhóm hạt giống Hoa Bỉ Ngạn thứ hai đã đốt lên cho hắn.

Để hắn nhanh chóng tìm hàng.

Số lượng lần này gửi lên vượt xa lần trước, khoảng 60 hạt.

Lại còn cả 11 hạt còn thừa nên nó đủ để hắn sử dụng trong một thời gian rất dài.

Địa điểm nhận hàng vẫn là chỗ cũ.

Tần Thạc nhanh chóng lấy cái xẻng đi ra ngoài sân.

"Gâu!"

Đại Hoàng đi ở phía sau đít hắn đột nhiên xông thẳng ra ngoài, chạy xung quanh một khu đất ngửi tới ngửi lui, chân đào đào bới bới.

"Tốt."

Thấy cảnh này, Tần Thạc quá đỗi vui mừng.

Hiển nhiên.

Đại Hoàng có khứ giác nhạy bén nên đã biết được đống hạt giống Hoa Bỉ Ngạn kia ở đâu.

Cái con chó này nuôi nó mập lên không phí công.

Sau này có Đại Hoàng giúp đỡ một chó tìm một người đào thì sẽ nhận hàng dễ hơn rất nhiều.

"Tránh ra, để cho tao đào."

Tần Thạc đuổi Đại Hoàng sang một bên rồi lấy ra cái xẻng bắt đầu đào, không lâu sau đã đào ra được rất nhiều hạt giống.

Không nhiều không ít, vừa đúng 60 hạt.

Tần Thạc kiểm kê lại một lần nữa để đối chiếu với thông tin có được.

Lần nhận hàng trước bị thiếu mất một hạt cho đến bây giờ cũng chưa tìm được, may là lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cầm hạt giống Hoa Bỉ Ngạn vừa nhận được trong tay và hạt giống còn dư trước đó rồi nhét vào trong ngăn tủ, Tần Thạc muốn ra ngoài nghỉ xã hơi một chút.

Đi ra huyện thành mua thêm ít tiền giấy để đề phòng việc chơi đồ quá liều.

Mặt khác.

Đồ ăn tích trữ trong nhà đã sắp hết rồi.

Lúc đầu thì đồ ăn đợt trước hắn đã mua đủ cho hắn ăn trong mười ngày nửa tháng.

Nhưng từ sau khi hắn sử dụng hạt giống Hoa Bỉ Ngạn thì lượng cơm hắn ăn vào tăng mạnh lên, lúc trước một bữa một bát cơm là no, bây giờ chỉ cần ít hơn 3 bát là đói đến hoảng.

Ngoại trừ bản thân hắn biến thành Dạ Dày vương ra thì cũng đừng quên.

Còn có cái thùng xay cơm là Đại Hoàng ở nhà, cho nên thức ăn tích trữ trong nhà hầu như chẳng còn gì.

"Đại Hoàng, mày ở nhà canh cổng, chờ tao trở lại, đừng có chạy lung tung."

Khóa kỹ cửa sắt lớn bên ngoài, Tần Thạc đạp xe đạp, khởi hành tiến về huyện thành.

Vừa đạp được hơn vài trăm mét.

Thì gặp phải một nam tử đội mũ lưỡi trai ở phía trước, dáng người khôi ngô, mặc một cái áo jacket màu đen, cúi đầu, cử chỉ vội vàng.

Tần Thạc chỉ liếc sơ qua một cái rồi cũng không chú ý thêm.

Ai ngờ, tên đội mũ lưỡi trai đó đường rộng thì không đi nhưng hết lần này đến lần khác lại đi trên phần đường hắn đang đi tới.

Tần Thạc đổi hướng sang trái, chuẩn bị tránh hắn ra, đi ở phần đường khác .

Không nghĩ tới.

Hắn vừa mới lách sang thì đối phương cũng lấn qua bên còn lại, cưỡng ép chặn hắn ở đoạn đường này.

Tần Thạc đành phải ngừng lại.

Nhìn chằm chằm vào chàng trai đội mũ, gương mặt hắn lộ ra vẻ buồn bực và khó chịu.

Có ý gì đây?

Chẳng lẽ người cưỡi xe đạp như hắn mà cũng gặp phải ăn vạ hay sao?

Ngay vào lúc hắn đang nghĩ đối phương đang làm gì, có mục đích gì thì nam tử đội mũ lưỡi trai dừng lại trước mặt hắn không đến một mét.

Bỗng nhiên ngẩng đầu một cái.

Lộ ra đôi mắt lạnh lùng của dân liều mạng.

Ngay sau đó, tay phải đang để ở trong túi của hắn rút ra một con dao găm.

Tất cả không cần nói thêm cũng hiểu.

Tần Thạc méo mặt, không nghĩ tới mình chỉ đi ra ngoài mua đồ ăn cũng gặp phải cướp bóc, mà còn là cách nhà mình không xa.

"Đại ca, ca chọn nhầm đối tượng rồi, người như tôi nhìn sơ qua là biết không có tiền rồi."

Tần Thạc quyết định lấy lý phục người.

Nam tử đội mũ lưỡi trai lắc đầu, ngữ khí âm trầm nói: "Tao không muốn tiền."

"Cái gì? Không cần tiền?"

Tần Thạc hơi sững sờ, sau đó tỉnh ngộ.

Ban ngày ban mặt, dưới ánh sáng tươi tắn của trời mây, nếu không cướp tiền thì cũng chỉ có thể là cướp sắc mà thôi. . .

Mặc dù hắn là một người con trai.

Nhưng đầu năm nay nhiều biến thái lắm, không thể không đề phòng.

Nhất là dạng người thuần khiết thiện lương như hắn mà gặp người thích chơi gay thì cần phải cẩn thận hơn rất nhiều.

"Đại ca. . ."

Tần Thạc vừa mở miệng, đang chuẩn bị nói gì đó, nam tử đội mũ lưỡi trai chặn họng hắn, quát: "Đừng nói nhảm nữa, đưa tao tới nhà mày, ngay bây giờ!"

Đi tới nhà mình?

Quả nhiên là nhớ nhung sắc đẹp của ca.

Đối mặt với sự uy hiếp của tên ăn cướp, Tần Thạc vẫn đứng yên bất động, gương mặt lộ ra vẻ chế giễu.

Một con dao ngắn thôi mà đã muốn khống chế hắn?

Đúng là coi thường mình mà.

Dù sao thì hắn cũng là một người đã sử dụng qua hạt giống Hoa Bỉ Ngạn.

Chậc.

Coi như đánh không lại Đại Hoàng, còn không đánh lại một tên cướp như hắn?

Tần Thạc cười khẩy nói: "Cho mày 30 giây, lượn ngay trước khi ông đây nổi cáu, tốc độ, nếu không tao đánh chết mày!"

". . ."

Nghe được câu nói của Tần Thạc khiến cho tên cướp ngẩn người.

Vãi sh!t!

Tiểu tử này không phải bị ngu rồi chứ.

Nhìn thấy con dao trên tay hắn mà còn dám uy hiếp đuổi hắn đi?

"Con mẹ mày tự tìm chết!"

Tên cướp là dân liều mạng bước lên phía trước nâng lên con dao găm trên tay chuẩn bị cho Tần Thạc một nhát.

"Móa, chơi đánh lén."

Tần Thạc quả quyết nhảy khỏi xe đạp, tránh được lần đâm của đối phương.

Tên cướp cũng không buông tha, cầm con dao sắc bén tiến lên định đâm tiếp .

Gặp phải dân liều mạng rồi!

Tần Thạc tay không tấc sắc cau mày nhìn tên cướp có ánh mắt dữ tợn và hành động không ghê tay.

Đối phương chắc chắn không phải cướp bình thường.

Nếu tình huống bây giờ vào lúc trước thì với cái chiến lực cặn bã của hắn muốn chống lại tên cướp cầm dao này là không thể nào.

Chạy cũng không chạy thoát được!

Nhưng bây giờ thì thời thế khác rồi.

Bắt đầu từ vài ngày trước, sau khi hắn sử dụng hạt giống Hoa Bỉ Ngạn xong thì trong cơ thể của hắn ẩn chứa rất nhiều tinh hoa của năng lượng.

Trải qua những ngày tiêu hoá nguồn năng lượng đó thì tố chất thân thể của hắn được cường hoá lên không chỉ một bậc.

Bất kể khí lực, tốc độ , phản ứng đều vượt xa người bình thường.

Không chém gió cho thành bão đâu.

Tần Thạc hắn đã trở nên rất mạnh mẽ rồi!

"Ta đánh!"

Tránh đi lần đâm tiếp theo của tên cướp, Tần Thạc chờ đúng thời cơ, bật nhảy làm một cú nộ long cước trên không trời giáng vào ngực của tên cướp.

Phịch!

Cơ thể nặng hơn 160 cân của tên cướp lại bị đá văng xa khoảng hơn mười mét.

Rơi xuống mặt đất còn lăn lốc thêm vài vòng.

Cái mũ lưỡi trai cũng rơi sang một bên, lộ ra một cái đầu trọng bóng loáng.

Sau đó, không nhúc nhích nữa.

"Không thể nào. . ."

Tần Thạc đi qua nhìn trái nhìn phải xung quanh tên cướp 1 vòng.

Tên cướp này nằm rạp trên mặt đất nửa ngày không động đậy, không lẽ bị một cước của hắn đá đến chết rồi chăng ?

Nếu quả thật đã bị đá chết rồi, vậy thì phiền phức rồi.

Mặc dù hắn phòng vệ chính đáng, tên cướp đi cướp bị đá chết cũng không hết tội, nhưng cũng đã chết người rồi.

Một khi chết người thì chắc chắn sẽ rất phiền toái.

Tần Thạc lấy điện thoại di động ra quyết định báo cảnh sát trước rồi tính tiếp.

Đúng lúc này tên cướp nằm rạp trên mặt đất động đậy một chút, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ.

Không chết là tốt rồi. . .

Nhìn thấy tên cướp từ từ ngồi dậy ở trước mặt khiến cho Tần Thạc thở phào ra.

Tập trung một chút.

Tần Thạc tiếp tục bấm bấm điện thoại, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Đừng nhúc nhích!"

Dãy số vừa bấm xong, còn chưa bắt đầu gọi điện, đột nhiên Tần Thạc nghe thấy giọng nói của tên cướp.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Tên cướp đầu trọc kia, đứng lảo đảo giơ một tay về phía hắn.

Trên tay có cầm vũ khí.

Không phải là cây dao lúc nãy mà là một cây súng lục.

Dịch : Vạn Cổ Thư Thần

73

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.