Chương 10 - Lần Thí Nghiệm Thứ 2, Đại Hoàng Rụng Sạch Lông
Chương 10: Lần Thí Nghiệm Thứ 2, Đại Hoàng Rụng Sạch Lông
[ Tên thí nghiệm ] : Ăn thử hạt giống Hoa Bỉ Ngạn Lần 2.
[ Mục đích của thí nghiệm ] : Quan sát lúc ăn hạt giống Hoa Bỉ Ngạn thứ hai sẽ xảy ra phản ứng gì và quay video liên quan.
[ Đối tượng thí nghiệm ] : Đại Hoàng (chó cỏ, tuổi tác không rõ, giới tính công)
[ Trình tự thí nghiệm] : Lấy một hạt giống Hoa Bỉ Ngạn cho Đại Hoàng ăn, quan sát phản ứng của nó, và quay video liên quan
[ Kết quả thí nghiệm] :
Sau khi Đại Hoàng ăn hạt giống thứ hai thì bắt đầu uống nước liên tục.
Phản ứng này giống với lần đầu thí nghiệm.
Bắt đầu từ phút thứ 8 giây 17, thân thể Đại Hoàng bắt đầu run rẩy, cơ thể bắt đầu xuất hiện tình trạng nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Sau phút 39 giây 15, đôi mắt của Đại Hoàng toả ra hồng quang, không đến một phút sau, toàn bộ cơ thể toả ra hồng quang, dựa vào mắt thường vẫn có thể thấy được rõ ràng.
So sánh với thí nghiệm thứ nhất, thời gian hồng quang xuất hiện của lần thí nghiệm này sớm hơn lần trước..
19 phút 11 giây sau, Đại Hoàng dần dần mất đi khống chế, chạy tới chạy lui trong nhà và ngoài nhà, còn dùng răng gặm hỏng không ít thứ.
Bao gồm cả sàn nhà, ghế, vách tường, cục gạch các loại.
So sáng với thí nghiệm thứ nhất, Đại Hoàng trong lần thí nghiệm này, mức độ mất khống chế giảm hơn lần trước rất nhiều.
Không chạy ra khỏi nhà.
. . .
Sau 2 giờ 9 phút.
Hồng quang trên người Đại Hoàng biến mất, tạm dừng hoạt động, nằm rạp xuống đất không động đậy.
Được xác định là đã ngủ thiếp đi.
Không chết.
Đến lúc này, thí nghiệm đã kết thúc.
[ Kết luận thí nghiệm và phân tích thí nghiệm ] :
Tổng hợp những phản ứng trên thân thể Đại Hoàng để phán đoán.
Lần thứ hai ăn hạt giống Hoa Bỉ Ngạn, dược hiệu phát huy nhanh hơn trước, nhưng ảnh hưởng trái chiều tạo ra lại giảm bớt trong diện rộng.
Điều này nói rõ, cơ thể đã thích nghi với dược hiệu.
Hoặc là sau khi sử dụng lần thứ nhất đã cải tạo lại cơ thể khiến thân thể chịu đựng tốt hơn, và trở nên mạnh hơn.
Kết luận: đối với lần sử dụng hạt giống Hoa Bỉ Ngạn thứ hai, tác dụng phụ giảm bớt, độ nguy hiểm hạ thấp đi.
Đề cử dùng để ăn.
. . .
Đối với lần thí nghiệm thứ hai này với Đại Hoàng thì nó vô cùng thuận lợi.
Sau khi nhìn thấy hắn lấy một hạt giống Hoa Bỉ Ngạn ra thì Đại Hoàng chủ động tiến tới phối hợp để làm thí nghiệm.
Hiển nhiên.
Đại Hoàng cũng biết rằng hạt giống Hoa Bỉ Ngạn này là thứ tốt.
Đợi Đại Hoàng ăn hạt giống Hoa Bỉ Ngạn xong, Tần Thạc ở bên cạnh quan sát một cách tỉ mỉ, lấy điện thoại ra quay lại quá trình thí nghiệm và ghi chép lại.
Toàn bộ thí nghiệm này kéo dài khoảng hai tiếng rưỡi.
Đại Hoàng tham gia thí nghiệm bị giày vò khoảng hơn hai giờ xong rồi lăn đùng ra ngủ như một con chó chết.
Tần Thạc gọi thế nào cũng bất tỉnh không động đậy.
Bất tri bất giác lâm vào trạng thái ngủ đông, hô hấp rất yếu ớt nhưng nhịp tim lại đập rất mạnh
Thịch ! Thịch ! Thịch!
Giống như đang đánh trống vậy.
Cho dù đứng cách xa vài mét cũng có thể nghe được tiếng tim được như trống của Đại Hoàng.
Nếu như không đoán sai thì.
Lúc này Đại Hoàng đang cố gắng tiêu hoá năng lượng có trong hạt giống Hoa Bỉ Ngạn đó.
Tần Thạc vừa mới ăn thử hạt giống Hoa Bỉ Ngạn trước đó nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng hạt giống Hoa Bỉ Ngạn nho nhỏ đó chứa đựng một nguồn năng lượng đáng sợ tới mức nào.
Hắn phải thông qua cách đốt vàng mã để phát tiết được năng lượng trong cơ thể, không ngừng giải thoát ra nên mới khiến cho cơ thể và tinh thần không lâm vào tình trạng sụp đổ và mất khống chế.
Mà Đại Hoàng.
Nó không thể dựa và cách đốt vàng mã mà chỉ có thể dựa vào cơ thể cố gắng hấp thu.
Việc này có lợi nhưng cũng có hại.
Chỗ tốt là năng lượng của hạt giống Hoa Bỉ Ngạn phóng thích ra không bị lãng phí, toàn bộ được cơ thể tiêu hoá.
Hại ở chỗ là thân thể rất khổ cực.
Chỉ cần nhìn căn phòng bừa bộn và tảng đá ngoài sân bị gặm tới mức nát nhừ kia là biết lúc đó Đại Hoàng đau khổ tới cỡ nào.
Tần Thạc cũng không muốn chịu khổ như vậy.
Hắn cam chịu việc hấp thu một cách cẩu thả một chút, chịu lãng phí đi một phần năng lương, nhưng nhất quyết không để cho cơ thể lâm vào tình trạng mất khống chế và sụp đổ.
Tin tốt là.
Căn cứ vào lần thí nghiệm này, hắn thấy được lúc sử dụng hạt giống Hoa Bỉ Ngạn thứ hai thì ảnh hưởng xấu đối với người dùng nó so với lần đầu sử dụng thì đã giảm bớt trên diện rộng rất nhiều.
Có lẽ.
Khi hắn sử dụng hạt giống Hoa Bỉ Ngạn liên tục thì tác dụng phụ của hạt giống Hoa Bỉ Ngạn bị giảm xuống liên tục.
Cho đến khi tác dụng phụ bằng không.
Tần Thạc rất mong chờ tới lúc đó, đến lúc đó hắn có thể ăn hạt giống Hoa Bỉ Ngạn như một món ăn vặt.
. . .
Vào ban đêm.
Tần Thạc đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết.
Trấn Thái Bình là một phế trấn, chỉ còn lại mười mấy gia đình.
Mặc dù không cúp điện, nhưng 4g xung quanh vô cùng yếu, không thể lên mạng lướt video hay chơi cái gì.
Cũng chỉ có thể đọc tiểu thuyết giết thời gian mà thôi.
"Gâu Gâu!"
Đang sắp tới đoạn mấy con lợn chuẩn bị cởi quần chiến đấu với nhau thì hắn đột nhiên nghe được tiếng chó sủa ngoài cửa.
Đại Hoàng tỉnh rồi!
Tần Thạc nhảy xuống giường, mở cửa phòng xem xét.
Chỉ thấy Đại Hoàng ngủ được mười mấy tiếng đã tỉnh rồi, chạy tới chạy lui trong phòng khách một cách phấn chấn.
"Gâu!"
Nhìn thấy Tần Thạc xuất hiện Đại Hoàng vẫy đuôi ngay lập tức, sau đó nhào tới chỗ hắn lè lưỡi ra muốn liếm.
Đáng tiếc.
Đại Hoàng cố gắng muốn làm một con liếm chó, lại nhưng lại tao ngộ phải một thảm cảnh bị từ chối.
"Đừng tới đây."
Tần Thạc vọt sang một bên, giữ khoảng cách không cho Đại Hoàng có cơ hội làm liếm chó.
Không phải ngại bẩn.
Mà là sợ hãi.
Vào ban ngày Đại Hoàng lộ ra sức phá hoại rất kinh khủng, ngay cả tảng đá to hơn bàn tay nó cắn nhẹ phát là vỡ vụn.
Hắn không dám lấy thân thử miệng.
"Ư ử."
Đại Hoàng bị cự tuyệt, ngồi cách Tần Thạc khoảng hơn một mét, ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt chó lộ ra vẻ uỷ khuất.
Khá lắm.
Tần Thạc lần đầu tiên thấy biểu cảm đầy nhân tính hoá đó từ một con chó.
Nhìn được rằng.
Hạt giống Hoa Bỉ Ngạn không những cường hoá thân thể của Đại Hoàng mà còn khai mở linh trí cho Đại Hoàng giúp nó thông minh và khôn ngoan hơn.
Nếu cứ tiếp tục như thế chắc sắp thành tinh rồi.
Tần Thạc nhìn chằm chằm vào Đại Hoàng cực kỳ thông minh trước mặt, sờ cằm, gương mặt lộ ra vẻ chờ mong.
Thí nghiệm với Đại Hoàng chắc chắn phải làm tiếp, không chỉ có thể một hai lần được.
Sáng sớm hôm sau.
Chuyện đầu tiên Tần Thạc làm sau khi rời giường chính là đổ một chén canh mạnh bà cho gốc cây liễu già.
Hắn phát hiện một việc kỳ lạ.
Sau khi hắn liên tục đổ canh cho cây liễu gì thì các cành lá của cây liễu già càng trở nên xanh tốt mơn mởn hơn.
Lá cây thỉnh thoảng còn phát sáng lên. . .
Được rồi.
Muốn xanh thì cứ xanh đi, chỉ cần đừng xanh tới trên đầu hắn là được.(ám chỉ đội nón xanh, bị cắm sừng)
Hắn tưới cây mỗi ngày như thế đều là việc ông nội bắt làm, còn việc đó có thâm ý gì thì hắn không biết được.
Sau khi tưới cây xong thì.
Tần Thạc tiếp tục thí nghiệm của ngày hôm qua, kiểm tra thân thể của Đại Hoàng quan sát biến hoá trên người nó.
Biến hóa rõ ràng nhất, là Đại Hoàng bắt đầu rụng lông.
Mới một đêm mà thôi mà những sợi lông vàng trên người Đại Hoàng rụng hết, khiến cho cả căn nhà bay đầy lông chó.
Nói cách khác, Đại Hoàng bị trọc rồi.
Nhưng nó cũng càng mạnh hơn.
Khí lực lớn đến kinh người, đặt một cái vuốt chó lên sàn thôi mà đã cào đi một cục xi măng.
Sức bật thì khỏi nói, tường cao 2-5 mét có thể nhảy qua dễ dàng.
Lực cắn còn biến thái hơn.
Bất kể là khối gỗ hay tảng đá, gặm một cái là cắn nát rất nhẹ nhàng.
Vì thử nghiệm cực hạn lực cắn của Đại Hoàng.
Nên Tần Thạc thậm chí còn lấy ra thanh dao phay tổ truyền bị gỉ sắt trong nhà ra.
Kết quả, Đại Hoàng vừa cắn một cái trực tiếp xuyên thủng con dao phay
Rất giòn.
". . ."
Tần Thạc rút con dao phay từ cái mồm chó của Đại Hoàng, rồi nhìn mấy cái lỗ hình hàm răng tren con dao phay đó.
Lần này thì tốt rồi.
Hắn ngay cả chó cũng không đánh lại.
Dịch : Vạn Cổ Thư Thần
81
1
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
