ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7 - Công Pháp Dâm Đãng (P2)

Bất quá cầm một quyển vở trống trở về, nhất định sẽ bị hoài nghi, Leach hơi chút nghĩ nghĩ, lập tức lại tìm trong những công pháp kia.

Lúc này đây hắn muốn tìm không phải loại công pháp liếc nhìn liền thấy phi thường lợi hại, mà lại cao minh hơn một chút so với công pháp phổ biến, lại dễ dàng luyện.

Leach có trí nhớ không tồi, hắn nhớ rõ trong đống công pháp vừa xem qua có thứ phù hợp mà hắn cần đấy.

Dựa theo trí nhớ, Leach rất nhanh liền tìm được.

Đây là một loại công pháp cực kỳ thích hợp với trọng thuẫn phòng ngự giả, vừa rồi cũng là bởi vì điểm này, cho nên hắn mới nhìn nhiều một chút, mới có ấn tượng như vậy.

Trọng thuẫn phòng ngự giả phần lớn đều trầm ổn trung hậu, từ trên bộ công pháp kia cũng nhìn ra được người viết sách là người thành thật, vừa vào liền viết ngay các loại khuyết điểm của bộ công pháp này, cuối cùng chính là một chữ — "Chậm", thiên công pháp này chẳng những khi bắt đầu luyện có tiến triển chậm chạp, sau khi luyện thành khiến tốc độ hành động cũng bị ảnh hưởng, người sẽ trở nên vụng về chậm chạp.

Người ghi chép năm đó tựa hồ đối với công pháp này phi thường hoang mang, một lòng muốn loại bỏ những chỗ thiếu hụt này, cuối cùng hắn hiển nhiên thành công, bởi vì cuối cùng có hai loại phương pháp vận dụng đấu khí.

Một loại gọi Thiên chuyển cận kích, xem như một loại phòng ngự kỹ, bất quá nó trọng điểm không ở phòng ngự công kích của địch nhân, mà là thuyên chuyển phương hướng công kích của địch nhân, tạo khoảng trống, sau đó công kích cận thân.

Một cái khác là một bộ pháp tên "Thoa bộ", tinh túy của Thoa bộ chính là bàn chân không nâng lên mà kề sát mặt đất trượt qua, như là trượt băng.

Hai chủng kỹ năng này cũng không khó lý giải, Leach hơi chút tưởng tượng liền hiểu, bất quá thực hành lại không dễ dàng. Như thiên chuyển cận kích, trong lúc hiệp sĩ giao chiến tất cả đều nhanh như thiểm điện, muốn chuyển lệch công kích của đối phương, đầu tiên phải tóm được công kích của đối phương trong nháy mắt, đương nhiên không dễ ăn rồi.

Thoa bộ cũng giống vậy, tại bình địa rất dễ làm được, nhưng là hiệp sĩ giao chiến rất khó nói sẽ ở dạng địa hình gì, vùng núi ao đầm chỗ nào cũng có thể...

Từ thủ phủ Sava trở về đã là đêm khuya, Leach ở trên xe ngựa mơ mơ màng màng ngủ gật, bất quá hắn vẫn có thể phát giác được tiểu thư Rosa động thủ với vở của hắn, nữ nhân nghịch ngợm này đối với công pháp hắn sao chép cảm thấy rất hứng thú.

Leach hữu ý vô ý đụng đụng dây thắt lưng trước ngực, khóe miệng của hắn lộ ra vẻ mỉm cười, hẳn là vì bí mật của mình không bị phát hiện mà cao hứng.

Rosa đồng dạng cũng đang mỉm cười, trong nụ cười của nàng mang theo một tia vui mừng, tuy nàng ưa thích trêu cợt tiểu tử này, nhưng cũng không hy vọng hắn thật sự gặp phiền toái.

Leach lấy công pháp bình thản trầm ổn, nếu luyện thì không xảy ra vấn đề gì, như vậy nàng cũng yên lòng rồi...

Trở lại Grasloval, kiếp sống hiệp sĩ của Leach xem như chính thức bắt đầu.

Buổi sáng mỗi ngày hắn rời giường rất sớm đến doanh địa báo danh, sau đó chính là bị sư phụ Dina ép mặc tám mươi kg phụ trọng chạy cự li dài dọc theo đường Garden, con đường này dài bốn km, ban đầu hắn chỉ cần chạy một lần qua lại là đủ rồi, nhưng một tuần lễ sau, biến thành hai lần qua lại, hiện tại gia tăng đến năm lần qua lại.

Lại để cho Leach cảm thấy thống khổ nhất chính là, không quản chạy bao nhiêu lần, hắn đều phải hoàn thành trong một giờ, nếu trễ giờ thì...... Dù sao hắn đã từng trễ một lần, về sau không hề dám tái phạm.

Đối với Leach mà nói, chạy cự li dài mang phụ trọng còn chỉ có thể coi là khởi động, huấn luyện kế tiếp là đỡ đòn, hắn dùng hai khối khiên chì, mỗi khối tám mươi kg.

Hắn phải đỡ chính là côn bổng của sư phụ Dina, chỉ cần hắn hơi chút lộ ra khe hở, côn bổng sẽ như tia chớp đánh tới, tuyệt đối sẽ đau nhức hơn nửa ngày, nhưng không đến mức thương gân động cốt.

Sau bảy giờ, Leach xem như có một chút thời gian thở dốc, hắn phải đi học. Bất qua trước khi đi học, sĩ quan Randy đều sẽ “chơi” cho hắn một liều thuốc sinh trưởng cơ bắp, chính là X23 từng muốn mạng của hắn.

Toàn bộ buổi sáng Leach đều ở lớp học một bên nghe giảng, một bên hưởng thụ cảm giác vừa đau vừa chua xót lại tê dại lại ngứa lúc cơ bắp xé rách rồi gây dựng lại, so với chịu côn bổng của Dina còn muốn thống khổ hơn nhiều lắm, nhưng hắn không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Giữa trưa sau khi tan học, Leach lại phải đến doanh địa. Trong doanh địa những người khác rất rảnh rỗi, mỗi hắn bận rộn nhất, bởi vì hắn vừa là tạp vụ, lại tiếp nhận huấn luyện.

Phần lớn việc hắn làm cũng là việc nặng nhọc, chẳng hạn như vận chuyển chiến giáp, cho dù không có phủ lên bọc thép, đại bộ phận chiến giáp cũng nặng hơn một tấn, hắn không được dùng công cụ, tay không di chuyển những đại gia hỏa này.

Tuy vất vả, nhưng Leach lại tình nguyện làm những việc nặng này, bởi vì so với làm việc, sư phụ huấn luyện không chỉ vất vả, còn rất thống khổ.

Mỗi một ngày hắn đều là cắn răng, mới có thể chống đỡ đau khổ.

Vừa về tới nhà, Leach cũng chỉ muốn nằm chết dí trên giường thôi, trọng độ huấn luyện làm cho hắn ăn không ngon miệng, huống chi, chút thực phẩm được phân phối này căn bản không đủ cho hắn ăn no, là một hiệp sĩ, sức ăn rất lớn.

Mỗi một lần đều là mụ mụ túm hắn lại trước bàn ăn buộc hắn ăn xong bữa tối, bất quá mụ mụ cũng rất thông cảm hắn, biết rõ hắn tại doanh địa hiệp sĩ làm tạp vụ mệt muốn chết, luôn để cho hắn nghỉ ngơi sớm.

Ngẫu nhiên mụ mụ cũng đau lòng vì con trai, nàng cũng từng nghĩ tới kéo hắn ra khỏi đấy, bất kể như thế nào đều muốn xin lão sư trong trường học hỗ trợ đổi một công việc khác.

Bất quá nàng chỉ dám nghĩ thôi, cũng không thật sự làm, bởi vì từ khi con trai đi doanh địa hiệp sĩ, đã không còn cùng người khác đánh nhau nữa.

Nàng cũng biết khoảng thời gian trước kia con trai tại sao phải đánh nhau, nàng cũng rất hối hận, hối hận mình có một chút tiền liền đem khoe khoang, mới rước lấy tai họa như vậy.

Vì chút áy náy này, mụ mụ Leach thật không dám trông nom chuyện của Leach, cho nên cũng không biết Leach sau khi trở lại phòng một mực nằm ở trên giường đang không ngừng “lau súng”.

Tất cả đều tại công pháp cổ quái kỳ lạ quý hiếm kia.

Hắn luyện mấy tuần, đấu khí căn bản không có tăng bao nhiêu, chỉ là vừa mới vượt trình độ hạt giống, dục hỏa lại không ngừng bốc lên.

Mỗi sau một lần đem đấu khí vận hành dọc theo tuyến đường mà công pháp chỉ dẫn, hắn sẽ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tiểu huynh đệ của hắn càng là nổi giận cao cao nhếch lên, hơn nữa nhếch lên chính là mấy tiếng.

Trước khi luyện công pháp này, hắn nhiều nhất nửa giờ là bắn ra, nhưng mà hiện tại, không quản hắn dùng sức ra sao, lão nhị luôn giữ vững vinh quang tột đỉnh, không thể bắn ra.

Như thường ngày “lau” nửa giờ, Leach nhìn thoáng qua “hàng”của mình, nhô lên như một cây chày gỗ.

Thứ này thô lên rất nhiều, dài hơn rất nhiều, cũng cứng rất dữ, trước kia lúc vểnh lên khi thức dậy chỉ cỡ hai ngón tay khép lại, dài tầm một bàn tay, cứng cỡ cây gậy cao su, hiện tại phải cỡ cánh tay tiểu hài tử, dài gần một foot rồi, cứng rắn giống như cây gậy cao su bọc sắt.

Giờ phút này Leach muốn nhất đúng là dùng "Cây gậy" này hung hăng quật những nữ hiệp sĩ trong doanh địa kia, kể cả sư phụ của hắn tiểu thư Dina, bất quá hắn có tâm lại không có đảm.

Muốn đánh chủ ý lên những nữ hiệp sĩ kia, xem ra là rất không có khả năng.

Leach thoáng ngồi dậy, vài ngày trước hắn đã cân nhắc việc tìm một nữ nhân, hắn biết có một chỗ có thể tìm được nữ nhân, chỉ cần dùng tiền, những nữ nhân kia liền theo ngươi lên giường.

Loại chuyện này trước kia hắn liền nghĩ cũng không dám nghĩ, một mặt là bởi vì tuổi của hắn, mặt khác cũng bởi vì hắn không có TIỀN.

Leach đứng dậy kéo ngăn kéo ra, từ trong khe hẹp sau ngăn kéo lấy ra vài tờ tiền mặt.

Đây là tiền lương một tháng của hắn, kiếm được so với cha mẹ của hắn còn nhiều hơn, hiệp sĩ tuyệt đối là một chức nghiệp rất có tiền đồ.

Leach rất muốn đem tiền lấy ra trợ cấp gia đình, bất quá khiến hắn đau não chính là giải thích những số tiền này từ nơi nào lấy ra? Hợp lý nhất, hình như cũng chỉ có "Trộm", "Cướp" với "Lừa gạt", đây không phải là tìm phiền toái cho mình sao?

Nghĩ không ra biện pháp, Leach đành phải tạm thời đem tiền giấu ở chỗ này, hiện tại những số tiền này rốt cục hữu dụng.

Leach cầm ít tiền mặt nhét vào trong túi áo, cùng mụ mụ chào hỏi liền chạy ra cửa.

Sắc trời bên ngoài cũng đã tối, khu thành cổ không có đèn đường, cũng may phòng ở hai bên đều lộ ra chút ánh sáng.

Cái chỗ có thể rất dễ dàng tìm được nữ nhân kia nằm tại mặt đông khu thành cổ, ngay gần sát tường thành, người tới đó tìm nữ nhân đa số là binh lính, Leach không quá khẳng định cha của mình có hay không đi chỗ đó, nếu có mà nói, vậy cũng đành rất xin lỗi nương nương rồi.

Khu thành cổ cũng không quá lớn, đi tầm một phút đồng hồ là tới đó.

Đó là một ngõ nhỏ cũ nát, hai bên đều là nhà ở ba tầng, từng ngôi nhà ở bị ngăn cách ra rất nhiều gian phòng, nguyên một đám gian phòng nhỏ như chuồng bồ câu. Những ngôi nhà này có một cái cửa sổ nhỏ hẹp, lộ ra ngọn đèn mông lung.

Đầu ngõ nhỏ này lại có đèn đường, đốt tựa hồ là dầu hoả, bởi vì ngọn đèn khá mờ nhạt.

Dưới đèn đường là một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp ăn mặc bạo lộ dựa lưng vào vách tường, vừa nhìn thấy có nam nhân đi qua, liền lập tức nũng nịu quấn đến.

Tim Leach bang bang trực nhảy, hắn chưa từng trải qua trường hợp như vậy.

Đột nhiên hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Tại một góc nơi ngọn đèn ảm đạm, đứng đó một nữ hài cỡ tuổi hắn, cô bé này có đôi mắt rất lớn, mái tóc màu nâu rối tung, nhìn có vẻ mờ mịt bất lực. Thân hình nàng thon dài, sắc mặt cho dù ở dưới ánh đèn mờ nhạt kia, cũng lộ ra vẻ tái nhợt.

334

2

1 tháng trước

11 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.