Chương 30 - Cứu viện (P4)
[-------]
Sáng sớm, hai người tỉnh lại, Randy lập tức đỏ bừng mặt, nàng ngủ như vậy cả một đêm, mà cả đêm đó, thứ kia của Leach vẫn luôn ở trong cơ thể nàng.
Đến khi thấy hai cánh tay vòng lại sau lưng, tấm khiên ngăn lại gió lạnh cho nàng, trong nội tâm Randy dâng lên tình cảm ấm áp, nhưng cảm giác lầy lội ướt sũng giữa hai chân làm nàng vô cùng xấu hổ.
Randy giãy dụa muốn thoát ra, không ngờ vừa dùng lực, liền cảm thấy hai chân đã tê cứng.
Hai chân cong lại cả đêm làm chèn ép mạch máu, nhưng nàng cũng tinh tường, cho dù không tê cứng, có lẽ cũng vô lực, nhất định chân của nàng đã mềm nhũn, chẳng khác gì thân thể nàng lúc này cả.
Âm thầm thở dài một tiếng, Randy nở nụ cười khổ, nàng đột nhiên nhớ tới lời đồn trong doanh địa, làm tình cùng tên tiểu tử này tuy rất thoải mái, rất kích thích, nhưng lại vô cùng mệt mỏi.
"Thả ta xuống."
Randy gắt nhẹ.
Thật ra Leach đã sớm tỉnh, hắn chỉ giả bộ ngủ thôi, hiện tại bị Randy liếc qua, đành phải ngại ngùng nâng mông Randy lên một chút, giúp nàng mở rộng hai đùi ra, sau đó từng tí một lui ra ngoài.
Hai người đều không phát ra bất kỳ thanh âm gì, Leach chui ở trong chiến giáp không định đi ra, Randy thì trốn vào rừng cây tẩy rửa thân thể của mình, lúc này nàng cũng rất xấu hổ.
Một giờ sau họ lại tiếp tục hành trình, khi đó hai người đã ăn ý hơn rất nhiều, phần lớn thời gian, Leach không cần Randy phải phân phó, từ trong ánh mắt Randy đã hiểu rõ nàng muốn hắn làm cái gì.
Suốt một buổi sáng, hai người cẩn thận dò dẫm về phía trước.
Nhưng đến tầm ba giờ chiều, đột nhiên Randy bảo hắn ngừng lại, sau khi tìm tòi một lát, nàng vỗ mạnh vào chiến giáp Leach hổn hển hô: "Mau, hai cây số hướng chín giờ, nhanh lên!"
Cự ly gần như vậy mới phát hiện, rõ ràng là phát sinh chiến đấu đột ngột, thông thường mà nói, giao chiến kiểu này là hung hiểm nhất.
Leach không dám chậm trễ thêm.
Hai cây số không xa, nhưng phải băng qua một ngọn núi. Đến khi Leach leo đến trên đỉnh núi mới phát hiện: Dưới chân núi có tổng cộng sáu người, năm địch nhân, đều là chiến giáp chủ lực của Valedin - "Thiết thập tự quân". Người còn lại là Mary đang một chọi năm, nàng mang trên người chiến giáp gia truyền. Toàn thân chiến giáp màu trắng, cánh tay cùng hai chân có vẻ đặc biệt thon dài, sau lưng có thêm hai cái cánh.
Tên của nó là "Thiên nga" - một chiến giáp cực kỳ hi hữu, tương ứng với loại hình hiệp sĩ của tiểu thư Mary.
Khi lần đầu tiên nghe sư phụ tiểu thư Dina nhắc tới Mary, Leach còn cho là mình nghe lầm, mãi đến khi tiểu thư Dina lập lại ba-bốn lần, hắn mới hiểu được, hóa ra trên thế giới này còn có phân loại khinh hiệp sĩ loại phòng ngự kỳ quái này.
Mary tiểu thư chính là loại hiệp sĩ có khuynh hướng khác lạ này, nàng sử dụng hai bao tay gắn lưỡi lê nhẹ, lưỡi dài hai mét, việc này cũng không quý hiếm gì, nhưng đôi bao tay này rất kỳ lạ, giống như loạn đằng, lại tựa như bụi gai. Chỗ đặc biệt nhất là nó rất lớn, bán kính phải một mét, giống như một đống dây mây cuốn lỏng lẻo, phía trên phủ đầy móc câu.
Trước kia hắn chưa từng thấy tiểu thư Mary ra tay, hiện tại cuối cùng đã được mở rộng tầm mắt, càng hiểu rõ thêm vì sao mà tất cả người trong tiểu đội đều không đơn giản.
Bình thường tiểu thư Mary làm người cực kỳ an phận, như sương sớm không hiển lộ nơi núi cao, thế mà lại có thực lực như thế, vậy càng khó tưởng tượng được thực lực của những người khác đã tới trình độ nào.
"Đừng có đờ đẫn ra đấy, mau đi cứu người."
Sĩ quan Randy thét một tiếng ra lệnh, làm Leach đang ngu ngơ bừng tỉnh, lúc này hắn mới ý thức được, tình huống của tiểu thư Mary cực kỳ tồi tệ.
Dùng một chọi năm là chuyện vô cùng khó, nếu không phải địa hình nơi này phức tạp, năm hiệp sĩ phía đối diện không thể thoải mái ra tay, chỉ sợ tiểu thư Mary đã sớm không chống đỡ nổi.
"Bây giờ nên làm gì?"
Leach mờ mịt không biết làm sao, hắn đã nhìn ra cả năm địch nhân dưới kia đều là hiệp sĩ hàng thật giá thật, không có một kẻ nào, không có một tên nào là chim non.
May là sĩ quan Randy rất có kinh nghiệm, nàng đã sớm quan sát qua, cho nên đánh giá đại khái được thực lực của vài người này.
Thoát khỏi vòng tay Leach, Randy vừa tháo tinh thể năng lượng trên người Leach xuống, vừa nói: "Bỏ cái đĩa trên đầu xuống, một lát nữa ta leo lên lưng của cậu, cậu lao thẳng xuống dưới, mượn lực từ trên núi lao xuống tông vào, cậu chắc chắn sẽ phân tán được đội hình của chúng. Không cần biết cậu dùng cách nào, phải cuốn lấy một tên trong đó, ta đi giúp Mary, chỉ cần ta định trụ một địch nhân, dùng thực lực của Mary, khẳng định có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết tên đó."
"Vậy những kẻ còn lại?"
Leach hỏi. Cho dù hắn học toán không tốt, cũng biết năm địch nhân trừ một còn có bốn, cho dù hắn có khả năng cuốn lấy một tên, bên tiểu thư Mary vẫn còn ba đối thủ.
"Ta làm sao biết được? Ta cũng không phải tham mưu, với lại, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cho dù trước đó lập ra kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào, nửa đường cũng có khả năng phát sinh biến hóa."
Randy hơi chút tức giận.
Leach hiểu rõ, Randy tức giận như vậy thật ra là do bực bội cùng lo nghĩ, bởi chính nàng cũng không biết nên làm thế nào.
"Được rồi, tôi nghe lệnh cô."
Leach thở dài một tiếng, đem đĩa trên đỉnh đầu cẩn thận đặt lên một bụi cỏ.
Chuyển sĩ quan Randy đến vị trí sau lưng, lúc này Leach mang một thân giáp nhẹ từ từ tiến về hướng chiến trường đang kịch chiến, tiềm hành đến trước một dốc núi thẳng tắp, hắn mới dừng lại cước bộ.
"Ôm chặt, tôi chuẩn bị xuống đây."
Leach nhắc nhở một tiếng.
Nghiêng hai mặt khiên một góc bốn mươi lăm độ cản ở phía trước, Leach liền lao nhanh xuống phía dưới núi.
Theo một hồi tiếng vang nặng nề, Leach giống như mãnh hổ xuống núi, nhào tới chỗ năm hiệp sĩ Valedin. Sườn dốc này rất thẳng, thậm chí hắn dùng cả Thoa bộ, tốc độ liền nhanh hơn vài phần.
Chiến giáp của hắn cho dù bỏ bọc thép bên ngoài đi, cũng còn phải hơn một tấn, hai mặt cự thuẫn kia thì hơn sáu trăm kg, từ trên sườn núi cao mấy chục mét lao xuống, lực va chạm quả thực không đùa được.
Chiến trường đang ở nơi địa thế nhỏ hẹp, nên không có chỗ nào né tránh được.
"Phanh... Phanh... Phanh..."
Liên tục là mấy tiếng nổ, Leach cùng địch nhân đối diện đụng vào nhau, trong nháy mắt va chạm đó, hắn vận dụng kỹ năng chiêu bài của trọng hiệp sĩ phòng ngự—— "Thuẫn kích". Tên hiệp sĩ đụng vào Leach đầu tiên là kẻ xui xẻo nhất, y dùng một thanh trường thương, vũ khí dạng trường thương tấn công mạnh, phòng thủ kém. Trong lúc vội vàng lại còn phải cứng chọi cứng cùng Leach, đương nhiên không có kết cục tốt đẹp gì.
Sau cú va chạm, hiệp sĩ Valedin kia lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây, đâm mạnh vào một cây đại thụ, làm nó đổ gãy xuống.
Quán tính của Leach còn chưa hết, xông đến một địch nhân khác.
Đây là một hiệp sĩ dùng cự phủ hai tay, từ lúc người đầu tiên bị đánh bay, hắn đã chuẩn bị sẵn để chịu cú va chạm, hắn vung rìu nhắm Leach bổ xuống, mặc dù trong lúc vội vã không vung mạnh rìu được, lực không đủ, còn bị Leach dùng khiên chặn, nhưng một bổ này vẫn chấn cho nửa thân thể bên phải của Leach hoàn toàn tê dại.
Quán tính mạnh mẽ từ trên sườn núi lao xuống làm Leach đã tê dại nửa người đụng vào cự phủ hiệp sĩ.
Hai người đều lui lại nửa bước, nhưng vừa lúc đó, cùng một tiếng vang thật lớn, hỏa quang kèm khói thuốc súng từ cái khiên dưới tay phải Leach phun ra.
Khẩu hỏa mai nòng siêu lớn dưới khiên Leach rung lắc mạnh, viên đạn cỡ hạt hồ đào bắn mạnh ra, đánh thẳng vào tay hiệp sĩ cự phủ.
Nó là tay chiến giáp, không phải tay hiệp sĩ, loại tay này chỉ có ba ngón, có thể làm một ít động tác đơn giản, tác dụng chính chỉ để cầm nắm vũ khí.
Toàn bộ chiến giáp ngoại trừ vị trí con mắt, có thể nói tay là nơi yếu ớt nhất, cùng với thép miếng và vụn sắt văng ra, cơ ma thuật trên ngón tay cũng đã đứt, xem như cái tay này hư hỏng hoàn toàn, mang theo ý nghĩa tên hiệp sĩ này đã bị phế bỏ. Nếu như vũ khí hắn dùng là giáo hoặc kiếm thì còn được, nhưng hắn lại dùng cự phủ hai tay, thứ đồ chơi đó không thể dùng một tay múa may được.
Leach liền ngây ngẩn cả người, nhưng phản ứng của hắn coi như cũng nhanh, lập tức bỏ qua phế vật này xoay người hướng phía hiệp sĩ bị hắn đánh bay chạy tới.
Cũng là thuẫn kích, Leach hành hạ tên nửa ngồi dưới đất chưa kịp bò dậy kia không xuất lực được, lại một tiếng “Phanh” thật lớn, nhưng mà lúc này không thể nói ai đang chiếm ưu thế. Tên hiệp sĩ Valedin tuy lại bị đập ngã một lần nữa, Leach cũng nằm sấp trên mặt đất luôn, bởi vì hắn bị sóng xung kích do đối thủ trong lúc vội vàng phát ra đánh ngã.
Nằm trên mặt đất một lúc lâu không đứng dậy được, Leach chỉ cảm thấy ngực khó chịu, sóng xung kích có lực xuyên thấu, vừa rồi có một phần đã xuyên qua cái khiên đánh tới trên người hắn.
161
1
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
