Chương 20 - Thú vui mập mờ (P4)
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Leach xuống lầu, bắt gặp mẫu thân cùng dì Ling đang pha cafe, hai người rất tự nhiên cùng hắn chào hỏi, mẫu thân vẫn như ngày xưa hôn nhẹ trán của hắn: "Con trai, đi đi, về sớm một chút."
Leach không khỏi cảm thấy một tia mờ mịt, chẳng lẽ đêm qua không có phát sinh gì hết? Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng xuân?
Hắn gãi gãi đầu, nhìn thoáng qua mẫu thân cùng dì Ling vẫn trấn định tự nhiên.
Không biết vì cái gì, Leach cảm thấy an tâm hơn, một chút lúng túng cùng xấu hổ ban nãy lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn cũng đã vững tin đêm qua không có gì phát sinh cả, cho dù đã xảy ra, sau buổi sáng hôm nay cũng đã khôi phục nguyên trạng.
Mẫu thân vẫn là mẫu thân, dì Ling vẫn là dì Ling.
Một đường chạy vội đến doanh địa, vừa vào phòng bếp liền thấy một đống quả đậu chồng chất, mặt Leach lập tức trở nên khó coi.
Mặc vào giáp huấn luyện, Leach ngồi xổm trước đống quả đậu.
Nhặt lên một quả, thần sắc Leach chợt hoảng hốt, cầm trong tay dường như không phải quả đậu, mà là môi thịt đầy đặn kia, hoàn toàn là phản xạ tự nhiên, hai ngón tay thô lớn trên bộ giáp xoắn quả đậu nhẹ nhàng, quả đậu liền mở ra, hạt đậu tròn vo trong đó, làm hắn nhớ tới hạt ngọc đỏ hồng sưng to kia.
Gẩy nhẹ, tất cả hạt đậu bên trong đều rơi xuống lòng bàn tay màu đen của giáp huấn luyện, hoàn hảo không tổn hao gì, hạt đậu nhấp nhô trong lòng bàn tay, Leach cảm giác như trong đầu nhiều hơn thứ gì đó.
Dư vị lấy cảm giác vừa rồi, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tay vừa nhấc, điểm một cái trên mũ giáp, đóng kênh âm thanh lại.
Cũng như đêm qua, mất đi thị giác cùng thính giác, xúc giác cơ thể trở nên linh mẫn hơn, hắn thậm chí có thể qua lớp giáp huấn luyện dày đặc, cảm giác được vài hạt đậu kia lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay.
Cúi người, lục lọi trên mặt đất như người mù, nếu là lúc trước, đống quả đậu kia khẳng định đều nát bấy, nhưng lúc này đây, đại thủ bằng sắt của giáp huấn luyện, lại như hồ điệp rơi trên nụ hoa, nhẹ nhàng cầm lên một quả, thậm chí không đụng chạm quả khác.
Tiện tay vê nhẹ một cái, lúc này cái tay còn lại Leach cũng không cần, sờ nhẹ, quả đậu mở, ngón cái gẩy, hạt đậu trong đó rơi vào lòng bàn tay.
Leach nở nụ cười, hắn từ trên mặt đất đứng lên.
Đối với cái phòng bếp này hắn vô cùng quen thuộc, dù nhắm mắt, cũng biết thứ gì để ở nơi đâu.
Mở ra tủ âm tường, từ bên trong cẩn thận lấy ra sáu quả trứng gà, sau đó là nồi cùng khay nướng, trước đó tiểu thư Mary đã dạy hắn bí quyết làm bánh ngọt, tất cả như hiện ra trước mắt.
Một cái bánh ngọt hai tầng mười sáu inch (40.64 cm) bày trên bàn ăn chính giữa phòng bếp.
Những người khác trong tiểu đổi xúm lại quanh cái bánh ngọt này; Dina, Mary cùng sĩ quan Randy mỉm cười, Lina từ chối cho ý kiến, Rosa thì ở nơi đó xoi mói, phê bình khuyết điểm của cái bánh ngọt này, đội trưởng tiểu thư Carrie vẫn lạnh lùng lạnh nhạt, ngay cả tiểu thư Robin đã ăn liên tục hai ngày đậu muốn xanh cả mặt cũng cao hứng, nhưng là nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: " Một khối bánh ngọt nhỏ như vậy cho ai ăn bây giờ?"
Lúc này Leach đã sớm chạy, bóc vỏ quả đậu đối với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa, hơn nữa nếu như hôm nay lại ăn đậu, chắc chắn sẽ bị tiểu thư Robin đánh một trận, cho nên hắn dứt khoát chuồn trước, đem nan đề ném lại cho tiểu thư Mary.
Đã một tuần lễ không tới trường học, Leach phát hiện các học sinh giống như đã quên mất sự hiện hữu của hắn, ngay cả mấy gia hỏa bị hắn đánh cũng không có xuất hiện.
Bất quá thời điểm sắp vào tiết thứ hai, bọn chúng đã biết Leach đi học trở lại.
"Có gan thì theo chúng tao ra ngoài."
Bị phái tới làm sứ giả chính là bạn học cùng lớp với Leach. Từ khi lũ ác bá chết trong kho hàng y tế, hiện tại hắn xem như thành lão đại của lớp rồi.
Nếu là trước khi huyết mạch chưa thức tỉnh, Leach nhất định sẽ trốn xa nhất có thể. Nếu là trước hôm nay, hắn nhất định sẽ chỉ cười, nhưng giờ phút này hắn lại có cảm giác kích động.
Cạnh trường học có một ngõ nhỏ u ám, học sinh có tranh cãi gì đều giải quyết ở nơi đó.
Khi Leach tới đó, liền phát hiện đối phương đã chuẩn bị xong từ sớm, mười mấy tên một trước một sau đem hắn bọc ở giữa.
Đứng đầu đám kia là một gia hỏa tên "Lão hổ", Leach chỉ biết là hắn lưu ban hai lần, là đối tượng bị các giáo viên trong trường khinh bỉ cùng cười nhạo, nhưng đối với học sinh, tên này là hiện thân của ác mộng.
"Mày rất uy phong đấy nhỉ, đánh bằng hữu tao bị thương, liền trốn một tuần lễ, tao còn tưởng rằng mày không dám quay lại nữa đấy!"
Lão hổ quơ quơ một cây gỗ thô to, rất có khí thế.
Mười mấy tên đối diện, trong tay chúng không phải cây gỗ thì là thắt lưng. Leach từng nghe nói qua, những tên này trước kia đều đánh người bằng ống sắt với dây xích, xem ra chiến tranh cũng có chút chỗ tốt, kim loại đều bị trưng dụng, vũ khí trong tay những tên lưu manh này cũng hạ xuống một bậc.
Bất quá đối với hắn bây giờ mà nói, ống sắt hay cây gỗ cũng chằng khác gì nhau.
"Nghe nói khi mày học tiểu học vẫn còn đái dầm."
Leach cố ý chọc giận tên kia.
"Đánh hắn."
Lão hổ rống lên, hắn xung trận ngựa lên trước, vung cây gỗ hướng đầu Leach đập xuống.
Móc nhẹ một cái, cây gỗ bị vung sang một bên, quay lại trường học chính là để đánh nhau, vậy nên hắn cũng không có ý định dùng sức mạnh của hiệp sĩ, khiếm khuyết hiện tại của hắn không phải sức mạnh, mà là kỹ xảo...
Lúc Leach từ trong hẻm nhỏ đi ra, đã hết tiết thứ hai rồi, trở lại trong phòng học, tất cả bạn học đều kinh ngạc nhìn hắn.
"Cậu không sao chứ."
Lớp trưởng vẫn quan tâm hắn đấy, lúc hắn bị gọi đi, lớp trưởng còn đi báo giáo viên chủ nhiệm, chỉ là bên trường học không muốn nhúng tay vào loại việc này, nàng cũng không làm gì khác được.
"Chút việc vặt ấy mà, cô đừng quên tôi làm tạp vụ ở chỗ nào, những hiệp sĩ đó tùy tiện dạy tôi hai chiêu là đủ đánh bọn chúng bò lăn bò càng ngay."
Leach nửa thật nửa giả nói.
"Cái kia thật sự quá tốt rồi."
Một người nữ sinh nhảy ra vỗ tay, nàng cũng là mỹ nữ trong lớp mà rất nhiều người thèm thuồng, cũng là thành viên Hội Hoa Hồng: “Vậy cậu làm hiệp sĩ của chúng tôi đi, danh xưng của cậu chúng tôi đã nghĩ kỹ rồi, gọi là “Hiệp Sĩ Hoa Hồng”.” (Rose Knight)
Leach từ chối cho ý kiến, hắn không quan tâm việc làm hiệp sĩ của những nữ sinh này.
Hắn nghe nói qua, loại hiệp sĩ này mỗi khi có người dây dưa các nàng thì đứng ra, chỗ tốt là những nữ sinh này mở tụ hội gì hắn đều có thể tham gia.
Đối với những nam sinh khác trong lớp, đây có lẽ là cơ hội cầu còn không được, bất quá bây giờ hắn cũng không để ở trong mắt.
"Ta đã là hiệp sĩ của Isabella rồi."
Leach nói ra: "Cô tìm một người khác đi."
"Đồ bùn xỉn."
Nữ sinh kia giận dữ, bất quá trong nháy mắt, nàng nhích lại gần: "Làm hiệp sĩ của tôi đi, có nhiều thứ Isabella không chịu cho cậu, nhưng tôi có thể."
Nhìn nguyên một đám mị nhãn bay tới, Leach vẫn không động lòng chút nào. Chơi kiểu mập mờ, biểu muội hắn mới là chuyên gia, nói thật hắn rất muốn đi ngó thử cái trường nữ sinh nội trú không tưởng được kia, nghiên cứu xem chỗ đó làm thế nào bồi dưỡng được hạng nhân vật như biểu muội ấy.
Hơn nữa hắn chẳng thèm ngó tới là do có thứ gì mà Isabella không thể cho hắn chứ? Đừng nói là làm tình, hoa cúc cùng “buộc dây” đều đã làm nhiều lần, mỗi một nơi trên thân thể Isabella đều bị hắn sờ soạng mấy lần, chỗ đâm vào được đều đã đâm. Đâu là điểm mẫn cảm trên người Isabella, hắn so với bản thân nàng còn rõ hơn.
Đương nhiên những chuyện này không thể nói với người khác rồi, Isabella ngoan ngoãn phục tùng hắn, yêu cầu duy nhất chính là muốn hắn thủ khẩu như bình. Mà hắn cũng coi Isabella là tài sản riêng, làm sao để lời nói không dễ nghe truyền ra bên ngoài được?
Tan học, Leach có chút lo lắng chạy tới doanh địa, nói thật, hắn không dám khẳng định cái gì đang đợi chờ hắn.
Vừa đến cửa doanh địa, chợt nghe trong đó truyền đến thanh âm cãi vã.
Từ âm thanh nghe ra được, một bên là Lina the Juicer Girl, một bên khác hình như không phải một người, nhưng cũng rất lạ lẫm.
Khi bước vào, thấy tất cả mọi người đều chạy đến rồi, mà ngay cả tiểu thư Nora luôn trầm mặc ít nói, hiếm khi ra khỏi phòng cũng đang đứng một bên.
Chính giữa quảng trường, đứng bốn người, ngoại trừ Lina, ba người còn lại Leach đều chưa từng gặp.
Ba nữ nhân này còn rất trẻ, không quá hai mươi tuổi, mái tóc cùng mắt đều có màu nâu, khuôn mặt cũng tương tự nhau, hẳn là có huyết thống kề cận, bất quá khí chất từng người có chút bất đồng.
Người đấu khẩu với Lina kịch liệt nhất rõ ràng là chị cả, khí chất của nàng thật sự rất giống Lina, nóng bỏng, nghiêm nghị, chỉ thiếu đi chút quyến rũ cùng mê say, lại nhiều hơn một cảm giác coi trời bằng vung.
Hai người còn lại cũng nóng bỏng không kém, chỉ là mức độ có hơi khác biệt, một người tính tình táo bạo, cử động cũng có chút dữ tợn, thỉnh thoảng lắc lư nắm tay, bộ dạng như kiểu một khi không ổn là động thủ; một người khác khá chanh chua, trong ba người thì nàng nhỏ tuổi nhất, cũng nói chuyện ít nhất, nhưng chỉ cần nàng mở miệng, lời nói vô cùng độc địa.
282
4
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
