Chương 84 - Tiểu Quỷ: Quá Khứ. Kết!
Giọng hát dịu dàng vang khắp căn phòng, cô gái cất tiếng hát ngọt ngào. Tiếng hát chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ đối với sinh mạng non nớt trong bụng mình.
Đứa nhỏ tinh nghịch đạp nhẹ vào thành tử cung của mẹ nó. Cú đạp ấy khiến cho cô vui vẻ bật cười khanh khách. Đuôi mày, đôi mắt đều tràn ngập dáng vẻ hạnh phúc.
“Lâm, anh nói xem: con sẽ giống anh hay giống em hơn?” Cô gái đặt hai tay lên bụng xoa nhẹ vài cái, mỉm cười nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trần Lâm thoáng khựng lại một chút, anh ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô gái.
“Giống em.”
Nghe thế, Lan bật cười, cô tiếp tục hỏi:
“Tại sao?”
“Bởi vì, anh thích em lên muốn con giống em.”
“Anh này, dẻo miệng quá~” Lan đấm nhẹ vào ngực người đàn ông.
Trong giấc mơ, khoé miệng người đàn ông bất giác mỉm cười.
Kí ức trong đầu bất chợt chuyển sang một đoạn khác. Lần này, không gian và địa điểm ngay tại nhà anh ta.
“Anh…Trần Lâm...làm ơn nói cho em, những điều em vừa nghe thấy là giả đi có được không? Anh chỉ đang nói đùa có đúng không?”
Lan quỳ sụp dưới nền nhà, ánh mắt đẫm lệ nhìn về phía Trần Lâm đứng đối diện. Cô vừa nghe thấy điều kinh khủng gì thế này.
Anh nói, anh quen cô chẳng qua là vì tìm thú vui qua đường.
Ngay cả đứa con cô đang mang thai cũng nằm trong kế hoạch từ trước.
Đợi đến khi đứa bé đủ tám tháng mười ba ngày, anh sẽ dùng tà thuật đưa linh hồn đứa con trai yêu quý vào thế chỗ cho đứa con đáng thương của cô.
Hoàng Thị Lan mắt đẫm lệ nhìn lên, cô thay đổi cách xưng hô:
“Có phải đứa bé kia là con trai nên khi phát hiện bé đầu tiên mang thai là con gái, anh mới bảo tôi bỏ đi có đúng không? Thứ mấy người cần là một thằng con trai để thế mạng, ha ha ha..”
"Cái gì mà: anh cần con trai đầu lòng để kế thừa gia tài.”
“Còn nữa, cái gọi là thuốc bổ gã bác sĩ Đức cho tôi uống mỗi ngày, thực ra là thuốc dẫn trợ giúp cho việc hoán hồn đúng chứ?"
Trần Lâm không nói gì, sự trầm mặc đã thay cho câu trả lời.
“Ha ha ha…tôi thật ngu mà. Phải ngu đến mức nào mới tin vào tình yêu với ông trùm ma tuý chứ ha ha ha.”
Đáy mắt Trần Lâm trùng xuống. Hai từ “ma tuý” đã chạm đến giới hạn của anh ta. Anh ta bước đến, đưa tay nắm chặt cằm của cô gái đang mất kiểm soát.
“Đừng chạm đến giới hạn của tôi. Ngoan ngoãn làm theo yêu cầu, đợi đến khi sinh đứa bé ra, tôi sẽ cho em số tiền lớn đủ sống sung túc cả đời. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Lan thẫn thờ hỏi lại.
“Em không muốn sinh cũng phải sinh.” Anh ta không trực tiếp trả lời câu hỏi ngược của Lan mà lảng sang câu khác.
Phải, một cô gái nghèo tay không tấc sắt thì làm gì được ông trùm xã hội đen chứ. Lan biết rõ, nếu hôm nay cô cứng rắn với người đàn ông này, kết cục chỉ có hai lựa chọn:
Một là chết.
Hai là bị vây nhốt như con thú trong lồng chỉ có chức năng sinh đẻ. Cho dù ngoan ngoãn nghe lời sinh đứa bé ra, chưa chắc Trần Lâm đã cho cô một con đường sống.
Cô đã biết quá nhiều.
Đôi mắt vô hồn của cô gái rũ xuống, giọng nói đầy tang thương cất lên:
“Tôi hỏi anh một câu cuối, anh đã từng yêu tôi chưa?”
Lan nhìn chằm chằm vào gương mặt sắc lạnh của người đàn ông. Cô cố gắng tìm tia hy vọng cuối cùng. Nhưng cho dù có cố gắng đến đâu đi nữa, kết quả tìm được cũng chỉ tròn trĩnh như con số không.
Chẳng có gì hết, một chút đau sót dành cho người phụ nữ bên gối gần hai năm trời cũng không có. Cô vốn đã biết anh lạnh lùng, vậy mà còn kì vọng tình yêu của người đàn ông này.
“Được, tôi sẽ sinh đứa bé của anh và người phụ nữ kia ra.”
“Bây giờ tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”
Trần Lâm thở phào một hơi. Anh ta cố tình lờ đi cảm xúc đau đớn đang dấy lên trong lồng ngực. Một tay đỡ Lan đứng dậy, đáp:
“Được, tôi dẫn em xuống phòng ăn.”
Vừa bước vào phòng ăn, ánh mắt của Lan chạm ngay đến con dao gọt hoa quả để cạnh đĩa táo đỏ. Một suy nghĩ táo bạo xoẹt qua đôi mắt vô hồn.
Bằng tất cả sức lực và quyết tâm của mình, cô chớp thời cơ, vùng mạnh ra khỏi bàn tay Trần Lâm, chạy đến nắm chặt con dao kề vào cổ mình.
“Trần Lâm, tôi hận anh. Tôi nói cho anh biết, dù có chết tôi cũng không để mấy người làm hại đến con mình. Có chết mẹ con tôi cũng sẽ chết cùng nhau.” Vừa nói dứt câu, Lan đâm mạnh con dao gọt hoa quả vào ngực.
Nháy mắt, từng bông hoa máu nở rộ trên nền váy tuyết trắng.
Hoa rất đẹp, nhưng tại sao lại đau thương và tuyệt vọng đến thế?
———
“Hộc hộc hộc…”
Trần Lâm mở bừng mắt, anh ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Cơn đau nhói trên bắp chân do bị đạn bắn đưa anh ta trở về với hiện thực tàn khốc.
Tất cả đã kết thúc.
Băng nhóm của anh ta đã bị cảnh sát tung lưới tóm gọn một mẻ. Ngay cả Nguyệt-cô gái anh ta yêu nhất cũng bị đưa vào ngục chờ ngày xét xử.
Phải rồi, người con gái anh ta yêu nhất là ai nhỉ?
Là cô bạn gái quen từ hồi cấp ba hay là cô gái dịu dàng thích khoác lên mình những bộ váy trắng tinh khôi.
Trần Lâm bật cười thành tiếng, tiếng cười đắng chát ứ đọng trong vòm họng.
Câu hỏi này, ngay cả chính bản thân anh ta cũng không trả lời được.
Còn nữa, Anh ta thực sự không biết “người” trong cơ thể Nguyệt là ai ư?
———
Căn biệt thự trắng theo phong cách cổ điển đứng im lìm trong đêm tối. Sau cuộc chiến ác liệt giữa người diệt quỷ và thế lực hắc ám, chỉ sau một ngày nghỉ ngơi, hoa viên trong biệt thự đã được thay mới hoàn toàn.
Dưới gốc cây đa già trong góc sân, Phương Diễm đứng nghiêm chỉnh. Cô nhìn xuống bóng hình mờ ảo của chó trắng dưới đất.
“Kết thúc rồi, chị nghĩ em nên đi đi thôi. Đừng bám theo chị nữa.”
Gã thầy đồng đã phải trả giá cho tội ác tày đình của mình, thứ chờ đợi gã khi ra khỏi viện là án tù trung thân và bản án lương tâm day dứt kéo dài đến hết cuộc đời.
Phương Diễm nghĩ, đã đến lúc đưa linh hồn chó trắng đáng thương lên đường.
“Đi đi, chị tiễn em một đoạn." Cô xua tay.
Chó trắng đứng dưới đất khẽ lắc đầu. Ánh mắt u buồn nhìn về phía cô gái trước mặt.
“Sao vậy? Thù em đã báo được rồi, tại sao lại không muốn đi?”
Phương Diễm nhìn sâu vào đôi mắt đượm buồn của nó. Cô trầm ngâm một lát rồi mới nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Hay là em không đi được, em sợ bản thân cũng đang gánh nghiệp, không thể đi đầu thai được có đúng không?”
Hồn ma chó trắng gật đầu rồi lại lắc đầu. Đúng là nó đã lấy mạng nhiều sinh linh vô tội, lại khiến chủ cũ hoá điên. Chỉ với những điều này, trên người nó ít nhiều cũng mang nghiệp.
Mặc dù đã được độ hoá, nhưng suy cho cùng “nghiệp vẫn là nghiệp” dù ít hay nhiều nó cũng phải trả cho bằng hết mới an lòng rời đi.
“Em muốn gì đây?”
Cô không rõ ý muốn của chó trắng là gì. Nghĩ ngợi một lát, cô nói: “Chị nguyện dâng một phần âm đức độ hoá cho em, cứ an tâm rời đi nhé.”
Ngay khi Phương Diễm vừa mới dứt lời, một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt bay từ người cô rơi xuống người chó trắng.
Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tất cả những vết thương để lại trước khi chết của nó được chữa khỏi, trả lại dáng vẻ lành lặn hoàn hảo ban đầu.
Lờ mờ còn có thể thấy được, bao xung quanh hồn ma mờ ảo còn có một quầng sáng nhạt màu trắng.
Hồn ma chó quỳ hai chân trước xuống đất. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Diễm, nó khấu đầu vái cô ba lần rồi mới đứng dậy nhưng vẫn không chịu rời đi.
Lần này Phương Diễm lâm vào mê mang thật sự.
Rốt cuộc chó trắng muốn điều gì đây?
“Hay là…em muốn ở lại? Chắc không phải em muốn trả nghiệp với đàn sói trong rừng đấy chứ?”
Cuối cùng chó trắng cũng gật đầu. Đúng là nó muốn như thế. Nó sẽ đầu thai làm chó sói trong đàn, sẽ ở đó và phục vụ đàn sói đến hết đời.
Cho đến khi tâm hồn nó được thanh thản hoàn toàn.
Phương Diễm thở dài:
“Thôi được rồi. Chị tiễn em một đoạn đường. Mong rằng em sẽ được như ý nguyện.”
Nói xong, cô vung tay một cái, linh lực trắng bạc thuần khiết bao trùm toàn bộ thân mình chó trắng, thân ảnh mờ ảo của nó dần dần biến mất trong khoảng không.
Phương Diễm đang đắm chìm trong cảm xúc buồn thì bỗng nhiên…
“Một, yêu Tổ Quốc…”
“Ui da, giật nảy cả mình!” Phương Diễm bật thốt một câu cảm thán.
Tiếng chuông điện thoại đã lôi cô trở về thực tại. Cô lục tìm điện thoại từ trong túi áo, nhấn nhận cuộc gọi.
“Con nghe mẹ ơi~” Cô đổi giọng, giọng tí tửng.
“Cái con bé này, đi mấy hôm rồi không chịu gọi về nhà. Giờ vẫn còn ở Bắc Giang mà còn thế, sau này ra Hà Nội không biết còn thế nào nữa. Chắc quên luôn mẹ và mọi người có phải không?”
Bà Thuỷ ở đâu dây bên kia sổ một tràng dài.
“Ha ha ha con hơi bận tí thôi mà mẹ. Mẹ không gọi thì con cũng đang tính gọi về nhà đây. Cả nhà vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Mọi người vẫn khoẻ. Con xem sắp xếp được thời gian không, trước khi lên Hà Nội về ghé thăm nhà vài hôm rồi đi.”
“Được ạ.”
“Gâu gâu~” Tiếng sủa của chó lớn nào đó xen vào cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
Đức Trí đang nằm chán chường trên nền nhà. Vừa nghe thây tiếng Phương Diễm vọng ra từ loa điện thoại, nó vội vàng bật dậy như lò xo, vừa chạy đến vừa sủa.
Bà Thuỷ xoa cái đầu đen bóng loáng của Đức Trí, nhẹ giọng:
“Sao thế? Đức Trí muốn nói chuyện với chị Diễm à?”
“Gâu~” Gật gật.
Người phụ nữ bật cười, bà đặt chiếc iPad xuống nền nhà cho chó đen dễ nhìn, rồi tiện tay cầm tách trà Suối Giàng trên bàn đưa lên miệng nhâm nhi.
Chuẩn bị tâm thế xem tiểu phẩm.
Phía bên này, Phương Diễm cũng vừa tầm bước chân vào phòng khách. Cô phi thân lên chiếc sofa cổ điển, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.
Rất nhanh sau đó, cô vội đưa tay lên che miệng, ngăn không cho mình bật cười thành tiếng, sợ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của gâu đần nào đó.
Nguyên nhân khiến cho cô phải nín cười đó là cả khuôn mặt toàn mỡ là mỡ của chó đen lớn tràn ngập màn hình.
Do gâu đần lấy tư thế cúi mặt từ trên cao nhìn xuống, vì thế trong mắt Phương Diễm, cô chỉ thấy một cái một mõm tròn và hai bên má mềm toàn mỡ của nó.
Thịt tràn màn hình là có thật.
“Gâu~” Cô chủ, lâu rồi mới gặp.
“…"
“Gâu~” Ơ, sao không nói gì.
“Gâu…” Mỗi tiếng “gâu” phát ra kèm theo đó ngấn mỡ run rẩy liên hồi.
“Phì…ha ha ha…gâu đần ơi là gâu đần, có mấy hôm chị không ở nhà thôi mà sao em đã lạc lối đến mức này rồi. Rốt cuộc em ăn bao nhiều bữa một ngày thế? Một ngày tám bữa, một bữa tám bát, một bát tám thìa, một thìa tám lần nhai à ha ha ha…” Cô chủ nào đó ôm bụng cười nắc nẻ.
“Gâu~” Đức Trí cảm thấy tiếng cười của Phương Diễm là âm thanh trói tai nhất trên đời.
“Đâu có đâu, Đức Trí ăn một ngày không đến tám bữa đâu con.”
“Gâu~" đúng thế.
Bà Thuỷ đặt tách trà xuống bàn, mở miệng giải oan cho chó đen lớn.
“Sáng sớm ăn lót dạ bằng 5 quả trứng gà luộc. Trưa và tối ăn bữa chính với người nhà. Giao tầm trưa chiều ăn dặm thêm hai bữa nữa với hạt(thức ăn cho chó). Cuối cùng kết thúc một ngày bằng bữa ăn đêm với rau luộc trộn salat.”
Giọng bà lên xuống nhấn nhá đủ kiểu, kể về “chiến tích” ăn uống của chó cưng nhà mình như kể chuyện gì đó thú vị lắm.
“Mẹ tính đi tính lại cũng chỉ được có sáu bữa, con đừng đổi oan cho Đức Trí.”
Chó đen lớn: “…” Không thể tin nổi vào tai mình.
Phương Diễm bên này: “Phụt! Há há há…” Tiếng cười dần mất nhân tính.
Gâu đần uỷ khuất, hết nhìn lên khuôn mặt đầy ý cười của bà chủ lại nhìn xuống màn hình máy tính bảng. Không đắn đo thêm một giây phút nào nữa, nó dùng chân trước của mình chạm lên màn hình cảm ứng, vị trí nhắm đến chính là nút tắt cuộc gọi.
Tuy nhiên, không biết là do béo quá hay nguyên nhân do đâu, sau mấy lần nhấn trượt, Đức Trí mới thành công.
“Há há há…cụp…” Màn hình tắt lịm, tiếng cười oang oác cuối cùng cũng biến mất.
Yên ả~
Tốt nhất nó không nên nói chuyện với cô chủ nữa.
Không nên chiếm thời gian của cô chủ, cô cần đi khám lại mắt.
Gâu~
4
1
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
