Chương 51 - Bận rộn
Thư Uyên rời khỏi tổ đường, đi thẳng về phía trước, từng lớp cánh cửa đá phía sau anh đóng lại từng cái.
Mọi người thấy anh đi tới, mang theo phong thái mạnh mẽ, điềm tĩnh. Khẽ mỉm cười.
“Có sao không con?”. Mẹ hỏi anh.
“Con ổn”.
“Lúc nãy mọi người ở ngoài cũng cảm nhận được rung chuyển nhưng không ai có thể bước vào chỉ lo lắng chờ đợi”.
“Không sao đâu ạ”.
“Được, đi thôi”.
“Vâng”.
Mọi người như chút được gánh nặng vui vẻ bước ra. Chào đón họ là tất cả mọi người trong tộc và ánh nắng chiều dịu nhẹ.
“Gia chủ”.
“Gia chủ”.
“Cảm ơn mọi người, chuyện hôm nay vất vả cho mọi người. Tôi sẽ bắt đầu xử lý nguồn nước nhiễm độc trước, hy vọng sớm phục hồi, hạn chế thiệt hại thấp nhất có thể”.
“Cảm ơn gia chủ”.
“Mọi người về nghỉ ngơi trước, đợi thông báo từ bên phía cảnh sát”.
“Vâng”.
Sau chuyện bà sáu, ông năm gây ra, anh cho ngừng hoạt động sản xuất. Để xử lý nguồn ô nhiễm. Tính ra thiệt hại cũng không nhỏ.
Bên phía cảnh sát, bà sáu và Lưu Đoàn ông năm đã nhận tội, còn khai ra không ít cơ sở ngầm trong gia tộc, cả bên phía thông gia, họ hàng xa cũng đều dính líu tới.
Chuyện trong nhà hiện tại đều do anh giải quyết. Bận tối mặt. Vừa làm với cảnh sát vừa xử lý sự cố trong tộc.
Thư Uyên trở về từ trụ sở cảnh sát trưởng bối trong nhà liền tìm tới.
“Thư Uyên, bọn ta biết nói ra mấy lời này cũng là không phải, những cũng mong cháu nể chút tình thân máu mủ, giúp bà sáu, ông năm giảm án”. Ông hai nói, lão phu nhân bên cạnh cùng mấy trưởng bối cũng gật đầu. Dù bà có chán ghét họ như thế nào thì cũng không nhẫn tâm được.
“Chuyện này cháu có đề cập tới lúc cảnh sát hỏi, họ cũng đã chuyển văn bản tới, mọi người tự xem”. Anh lấy tập văn bản đưa cho họ.
“Được, được”.
“Cái này…”. Mọi người xem qua một lượt ai lấy cũng không dám nói gì cả.
“Con cái bà sáu, cháu cũng đã thông báo rồi. Cháu dù không truy cứu chuyện họ muốn hãm hại cháu thì tội của họ gây ra không ít. Chuyện này vẫn để pháp luật giải quyết thôi”. Anh nói.
Người chết dưới tay họ không chỉ có một người, lại còn dính vào các việc làm ăn không sạch sẽ. Kéo theo đó là một đám người đồng phạm, bao che. Án này xử một cái mất liền mấy tháng. Không thể vãn hồi.
Anh đã liên hệ đội hoá học tốt nhất trong nước đến kết hợp với đội bên cảnh sát tiến hành xử lý toàn bộ nguồn ô nhiễm. Thêm vào đó kéo ống dẫn nước từ khu vực sạch tới vùng ô nhiễm cung cấp cho sinh hoạt hàng ngày của người dân xung quanh. Hỗ trợ lương tháng những người đang phải tạm nghỉ việc vì sự cố lần này.
Vì kịp thời phát hiện lên cũng đề ra phương án hạn chế nguồn nước nhiễm độc lan rộng. Từ đó cảnh sát khắc phục hậu quả cũng nhanh.
“Cảm ơn các đồng chí”. Anh gặp đội hóa học sau khi họ hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị rời đi.
“Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, gia đình cũng kịp thời trình báo cho lên sự cố lần này không quá khó xử lý”. Với đội trưởng nói.
“Gia đình chuẩn bị ít điểm tâm. Là đồ gia đình sản xuất các đồng chí nhận làm quà thay lời cảm ơn của toàn thể Mặc gia chúng tôi”.
“Mặc Gia chủ, thời gian qua tổ chúng tôi nhận được sự giúp đỡ rất nhiều từ gia đình rồi”.
“Không sao, anh nhận mang về cho bọn trẻ ở nhà, còn có ít đồ ăn nhẹ mọi người cầm đi ăn đường. Coi như chúng tôi mời mọi người bữa trưa, anh đừng từ chối nữa”.
“Thôi được, cảm ơn ý tốt của anh”. Vị đội trưởng dơ tay, hai người bắt tay cảm ơn.
Anh cùng mọi người vẫy tay tạm biệt cả đội, nhìn theo xe cho đến khi nó khuất cuối đường.
Trong thời gian đó, anh cho xây dựng lại hệ thống lọc nước tiên tiến và hệ thống tưới tiêu hiện đại hoá. Kiểm định thường xuyên đảm bảo chất lượng. Để tránh hậu quả về sau.
Thư Uyên nhìn xung quanh khu vực mọi người đang làm việc. Dù có kỹ thuật tiên tiến đến đâu chỉ cần nơi đó lòng người thuận hoà, ắt sẽ bình an. Nếu như ngược lại vậy thì sẽ là họa lớn.
“Gia chủ”.
“Cậu đi kiểm tra ạ”.
“Vâng, cháu xem một chút, mọi người cứ làm đi”.
“Gia chủ, cảm ơn thời gian trước cậu hỗ trợ tiền lương cho chúng tôi”.
“Là điều đương nhiên, mọi người đi làm cháu phải trả lương mà. Không cần cảm ơn cháu”.
“Được, được”.
“Cậu cứ từ từ xem”.
“Vâng”.
“Gia chủ còn trẻ mà làm việc không chê vào đâu được”.
“Cậu ấy nghiêm khắc lắm đấy”.
“Tôi cũng thấy vậy”.
“Vậy thì mới điều hành được Mặc gia, gia tộc lớn như thế đâu có dễ dàng”.
“Làm việc đi thôi”.
“Được, được”.
Quản gia và trợ lý đi theo sau anh. Nghe xong không nói gì.
“Ông chủ, bên này”.
“Ừ”. Anh nghiêm lắm hả.
“Triệu Đình, mọi người thấy tôi thế nào?”.
“Anh tốt lắm”. Cậu ấy tủm tỉm cười.
“…”. Nghe cứ thấy quái quái.
“Gia chủ, người đừng để ý”. Quản gia nhìn anh.
“Nếu chưa ổn chỗ nào, cháu sẽ thử thay đổi”. Anh dừng bước quay lưng.
“Ông chủ, xin anh. Anh còn định thay đổi cái gì. Cả Mặc gia bị anh đảo như rang lạc rồi. Họ quý anh đấy. Được rồi, đi thôi”.
“Nhưng…”. Còn chưa nói xong Triệu Đình đã lôi anh đi.
“Ăn cơm, không ăn là không có sức quản đâu”.
“Được”. Anh mỉm cười tùy ý cậu ấy lôi đi.
Quản gì bật cười nhanh chân đuổi theo.
Gần tháng trời anh đều ở Viên Quý, vùi đầu trong công việc của gia tộc. Mấy dự án ở công ty chỉ có thể bàn giao cho cấp dưới xử lý.
Ngày làm lễ Tân gia bên nhà mới, cũng chỉ thắp hương đơn giản. Đến nay mọi chuyện ổn hơn anh cùng với gia đình mới trở về Diệp thành.
Lần nào cũng 9,10 giờ đêm mới gọi cho cô. Hơn nữa còn là ở trong từ đường mà gọi. Anh phải sắp xếp chỗ sách cũ này, xử lý qua nếu không nó sẽ thành phế tích mất.
“Alo, em nghe”.
“Bên này bớt việc rồi sáng mai anh sẽ về Diệp Thành”. Anh gập lại trang sách nói.
“Nhanh vậy đã xong rồi”.
“Ừ, ngày kia mời Tân gia, anh đưa bà nội và bố mẹ về bên đó chơi mấy ngày”.
“Bên nhà anh có đông người đến không?”.
“Có gia đình anh bên này và gia đình nuôi, thêm ít bạn bè, làm vài mâm”.
“Uhm”.
“A liên”.
“Hửm”. Cô nhìn anh qua màn hình.
“Anh muốn hỏi em, đợi qua ngày Tân gia, anh muốn giới thiệu em với người trong nhà anh được không?”.
“Em.. em”. Cô nghe đến đây thì tim nó muốn rớt cả ra ngoài. Tỉnh cả người.
“Em đừng sợ, họ sẽ đối với em rất tốt, em cũng không cần trả lời anh vội. Nếu lần này không được thì sẽ đổi sang dịp khác”. Anh chờ một lát không thấy cô đáp lời.
“Uhm… chính là em…không biết thế nào”.
“Được, anh hiểu”. Anh cười ngọt ngào.
“Uhm”.
“Anh đi ngủ sớm đi, đừng bận mấy cuốn sách mãi, từ từ làm”.
“Ừ, anh xem thêm lúc nữa rồi ngủ, em ngủ đi”.
“Vâng, ngủ ngon”.
“Ngủ ngon”.
Cô nằm trên nghiêng trên giường. Nghĩ gặp gia đình anh sẽ thế nào nhỉ? Cần chuẩn bị gì đây.
“Cách cách”.
Anh vừa tắt máy liền nghe thấy âm thanh lách cách bên cạnh. Hơn tuần nay anh có thời gian đều ở trong này xử lý đống sách cũ. Còn nó lần nào thấy anh cũng hiện nguyên hình, lách ca lách cách. Lâu dần anh cũng biết phải sống chung với nó kiểu gì.
“Nếu mày không cấm cửa mọi người, có ngày tao sẽ cho mày gặp cô ấy”.
“Cạch cạch”.
“Phản ứng gì, cả đống sách cũ này một mình tao làm sao xuể, chỉ sợ làm chưa xong tóc đã bạc”.
“Lách cách”.
“Phải tìm biện pháp để có người hỗ trợ bảo quản, tao cũng không đem mày đi viện bảo tàng đâu mà lo”.
“Lách cách”.
“Mày nói xem cô ấy liệu có thích nơi này”.
“Cạch cạch”.
“Chắc không đấy”.
“Cạch cạch”.
Anh khẽ lắc đầu trước câu hỏi có chút ngớ ngẩn của mình. Đây là từ đường sao có thể nói thích hay không thích.
Không biết người nhà gặp cô ấy thì sẽ thế nào, liệu có đối với cô ấy, không tốt không?
Anh khẽ nheo mắt lại, người của anh tuyệt không ai có quyền phán xét.
“Cạch cạch”.
Nó kêu ầm lên khiến anh bừng tỉnh, anh vậy mà mất bình tĩnh.
“Biết rồi, tao đi ngủ đây, có thời gian sẽ đến sau. Có thể hơi lâu đấy, phải về nhà một chuyến”.
“Lách cách”. Nó ngoan ngoãn nghe lời.
————————
Sớm ngày hôm sau lão phu nhân cùng gia đình Thư Uyên lên xe đến Diệp Thành.
“Cạch”. Tài xế đóng cốp xe.
“Đồ đạc đầy đủ cả chưa”.
“Gia chủ đã đủ ạ”.
“Được, vất vả rồi”. Người kia cúi đầu.
“Em với mọi người về bên đó trước anh chị xong việc bên này sẽ sang”. Anh hai nói.
“Vâng”.
“Em đi đây”. Thư Uyên vẫy tay chào.
“Ừ, chú ý an toàn”.
“Vâng”.
“Tạm biệt”.
“Tạm biệt”.
“Chúng ta đến nơi thì ở lại nhà mới luôn phải không?”. Ba anh hỏi.
“Vâng”.
“Con dặn trợ lý chuẩn bị đồ đạc rồi”.
“Ừ”.
“Mọi người đến nơi cứ nghỉ ngơi trước đã, tối con đưa mọi người sang nhà ba mẹ nuôi”.
“Ừ”.
Đến trưa thì xe vào đến Diệp thành, đi thêm một lúc mới tới nhà của anh.
“Ba đây rồi”.
“Ừ”.
“Vào nhà thôi”. Bà lão vui vẻ nhìn phía trước, nhà đẹp lắm.
“Mẹ con đỡ mẹ”. Bà Thu phần và chồng đỡ lão phu nhân đi chậm vào nhà.
“Đẹp, đẹp, Thư Uyên thật có con mắt tinh tế”.
“Bà nội chúng ta vào trong nghỉ đã”.
“Uhm, được được”.
Anh và trợ lý giúp mọi người chuyển đồ đạc vào phòng ở.
“Ông chủ đồ đạc chúng tôi đã sắp xếp xong”.
“Được, các cậu vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi sẽ tự xử lý chuyện bên này”.
“Vâng”.
“Đứa trẻ này, con còn trẻ không ngờ lại thích phong cách này”. Mọi người ngó quanh đánh giá, chỗ nào cũng ngập tràn ấm áp.
“Vâng”.
“Bà, bố mẹ uống trà”.
“Uhm”.
“Đường nét, trang trí rất tỉ mỉ, sinh động”.
“Là anh hai cùng bạn con thiết kế”.
“Rất đẹp”.
Vợ chồng Mặc gia thỏa mãn nhìn con trai vui cười. Thời gian qua thằng bé bận rộn tối ngày, gầy đi rất nhiều. Nay mới thư giãn hơn chút.
6
0
2 tuần trước
22 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
