ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Cơm nhà

Tiễn hai ông bà đi, lúc đó anh mới khẽ thở ra. Nhìn cô cười ngốc.

“Lúc gặp ông bà anh căng thẳng chỉ sợ lỡ lời”.

“Có sao, em thấy anh vững như núi vậy, rất tự tin”.

“Anh sợ trong lòng, càng sợ càng không lộ”. Cô bật cười nhìn anh, anh đang tự khen mình bản lĩnh à.

“Sáng anh đã ăn gì chưa?”.

“Anh ăn rồi mới sang, sáng dậy sớm”.

“Uhm”.

“Em thấy ông bà có vừa ý quà này không?”

Anh đưa mắt nhìn vào chỗ quà cáp.

“Anh mang nhiều quá, nhưng ông bà cũng thích thôi, phù hợp mà”. Cô với hộp đựng tranh mở ra.

“Đây là bức ảnh treo trong thư phòng”.

“Ừ là đồ thời trước, cũng có liên đại, phía sau có thông tin”.

“Lâu như vậy, quý giá quá”. Cô khẽ nhíu mày nhìn anh.

“Không sao, trong nhà còn nhiều”. Anh cười cười.

“Em không ngờ anh lại có sở thích này, còn tưởng đồ trong thư phòng chỉ có chút cổ vài chục năm, không ngờ vài trăm năm cũng có”.

“Sau này sẽ cho em xem, còn nhiều lắm”.

Cô mỉm cười gấp gọn bức tranh lại đặt lên bàn.

“Anh đừng có vung tiền lãng phí là được, cái này phải bảo quản như thế nào, sợ sơ ý hỏng mất”.

“Nghe lời em, đặt ở nơi khô thoáng là được. Tranh được sử lý cả rồi không sợ hỏng, sau này anh sẽ cho người mang đi vệ sinh cho”.

“Vâng”.

Anh nhìn quanh nhà.

“Kia là ảnh gia đình có đúng hay không? Lần trước anh tới chưa kịp xem hết”.

“Đúng vậy, mấy bức ảnh đó được chụp mấy chục năm rồi, có ảnh ông bà thời trẻ cùng với bố mẹ của ông bà, còn có các anh chị em nữa”.

Anh đi gần lại xem.

“Đây là bố mẹ em và em trai. Đây là ảnh lúc chúng nó trưởng thành và cả lúc tốt nghiệp đại học”. Thư Uyên, đứng một bên xem cô giới thiệu.

“Đây là em lúc nhỏ”.

“Lúc nhỏ trông bụ bẫm”.

“Vâng, lớn rồi lại gầy đi”.

“Cái này đẹp”.

“Lúc đó được ông bà đưa đi chơi là ông chụp lại cho em một tấm, cười không thấy mặt trời”.

“Uhm đáng yêu”.

“Lúc nhỏ anh rất ít cười, bức nào chụp cũng nghiêm túc”.

“Vậy mới đáng yêu, đáng yêu kiểu nghiêm túc”. Cô trêu anh.

“Nào có cái kiểu đó chứ”. Anh được khen vừa vui vừa ngại.

“Chúng ta chụp một tấm đi”. Anh bảo.

“Ở đây ạ, thử xem ánh sáng có đẹp không”. Anh mở điện thoại của mình.

“Em thấy ổn không?”. Cô nhìn hai người.

“Ổn để em thêm ít son”.

“Ừ”. Cô lên phòng đánh son xong chạy xuống.

“Nhìn được không anh”.

“Rất xinh, nào chúng ta chụp thử”. Anh hạ thấp đầu gối để cô đứng vừa tầm với mình. Chéo góc nhìn thấy phòng khách phía sau.

“Nào, 1,2,3. Tách”.

“Được đấy”. Cô nhìn ảnh. Kéo áo anh.

“Máy anh chụp đẹp, chụp tiếp”.

“Đã rõ”.

Hai người chụp đôi rồi chụp đơn, còn có bức khoe quà của anh. Cô nhìn tấm ảnh chụp riêng của anh, nụ cười ngọt ngào này thuộc về cô.

“Thế nào”. Thư Uyên ghé lại gần.

“Đẹp trai lắm”.

“Ừ, cảm ơn lời khen của em”.

“Vâng”. Hai người đùa nhau.

“Để em gửi cho hai đứa em trai”.

“Được”.

“Chúng nhất định sẽ bắt sóng nhanh lắm”. Anh bật cười nhìn cô chuyển ảnh gửi đi.

“Anh nói chuyện với bố mẹ chưa?”.

“Anh chưa, tính hôm nay về thì báo. Chuyện của chúng ta khi lộ ra ngoài sẽ kéo theo nhiều vấn đề tới. Trước lúc đó anh phải đảm bảo em an toàn trong tầm kiểm soát của anh”.

“Vâng”.

“Anh sẽ sắp xếp để em gặp mặt gia đình anh nhưng không có chuyện họ quyết định cuộc sống của anh. Anh mới là người nắm giữ nó”. Cô nắm lấy tay anh.

“Em hiểu”.

Ting ting.

Cô nhìn màn hình, nhanh thật.

“Em trai em gọi điện”.

“Em nghe đi”. Cô ấn nghe ở khung chat, màn hình hiện lên.

“Alo”.

“Chị chuyện gì đang xảy ra vậy”.

“Muốn biết à”.

“Vâng”.

“Nhìn nè”. Cô bật cam sau.

“Em không phải nói cái đó, anh đẹp trai đâu rồi, về rồi ạ”.

“Sao gấp như vậy”. Cô ấn cam trước.

“Chị à”. Trần Vũ kéo dài giọng.

“Chào em”. Giọng nam trầm ấm, gương mặt điển trai bước vào màn hình chat.

“Wow, wow. Em chào anh”.

“Ừ, chào em”.

“Anh là…”. Trần Vũ ném nỉnh.

“Anh là Thư Uyên, từ nay chính thức là bạn trai của chị em. Mong hai em xem xét”.

“Hi hi, được, được ạ”. Cô nhìn em trai xấu hổ mà buồn cười.

“Em đang đi làm à”. Cô hỏi.

“Ah, quên quên, Trần Thời, ba, mẹ”. Cậu lớn tiếng gọi cầm điện thoại chạy ra.

“Sao vậy…”.

Cô nhìn Thư Uyên.

“Em không nghĩ bố mẹ em cũng ở đấy”. Anh xoa nhẹ vai cô.

“Trước sau cũng phải gặp, không sao, có anh ở đây rồi”. Anh nắm lấy tay cô.

“Để anh cầm”.

“Vâng”.

“Sao vậy, làm gì mà con hét lớn tiếng thế”. Mẹ cô nói vọng vào.

“Nhanh nhanh, mọi người nhìn nè. Chị giới thiệu bạn trai”.

“Hả”. Mọi người tụm lại nhìn màn hình.

“Cháu chào cô chú, cháu là Thư Uyên”.

“Chào cháu/ em chào anh”.

“Bố mẹ ạ”.

“Hôm nay, cháu tới nhà ông bà chính thức xin phép được qua lại với Thanh Liên. Nghe ông bà nói cô chú cũng sắp về chơi, hôm đó cháu sẽ tới chào hỏi ạ”. Anh lễ phép nói.

“Ừ, ừ”.

“Nếu hôm đấy cháu rảnh thì tới chơi”.

“Vâng ạ”.

Mọi người đều rất bất ngờ, khách sáo chào hỏi mấy câu. Hai cậu em dơ ngón cái ra hiệu cho hai người.

“Cháu hiện tại đang làm công việc gì?”. Bố cô hỏi

“Cháu làm về an ninh mạng ạ”.

“Nhà cháu ở đâu?”. Mẹ cô tiếp lời.

“Cháu sống ở Diệp Thành ạ”.

“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”.

“Dạ cũng được hơn nửa năm ạ”.

“Ừ”.

“Vậy để hôm nào gặp”.

“Dạ vâng, thưa cô chú”.

“Chị mấy hôm nữa cả nhà về đấy ạ”.

“Ừ, về hôm nào em nhắn chị”.

“Vâng”.

“Anh Thư Uyên hôm đấy anh tới chơi nhé”.

“Được, anh sẽ tới”.

“Vậy bye bye”.

“Con chào bố mẹ, cháu chào cô chú”.

“Ừ/ ừ”.

Tắt điện thoại, cô ái ngại nhìn anh.

“Sao vậy em”. Anh vén gọn tóc cô.

“Hình như bố mẹ không thích anh”.

“Làm gì có ai thích ngay cho được, anh còn chưa gặp cô chú mà”.

“Vâng”.

Anh nắm tay cô an ủi. Không thích cũng không sao, có cô bên cạnh là anh mãn nguyện rồi.

—————

Tây Hải.

“Chị con có bạn trai từ bao giờ, sao suốt thời gian qua không nói. Còn quen tận nửa năm rồi”. Mẹ cậu hơi khó chịu.

“Có lẽ là anh ấy mới ngỏ lời, hôm nay mới chính thức xin phép ạ”. Trần Vũ nói.

“Là chuyện vui, đợi ngày bè gặp cậu ấy xem sao. Nhìn qua hình thì rất được”.

“Được cái vẻ ngoài, không biết là thế nào?”. Mẹ cậu vẫn chưa thoải mái.

“Mẹ, tình cảm đâu thể nhanh chóng thế được. Chắc gần đây anh chị mới xác định tình cảm cho lên thời gian trước chị mới đi xem mắt”. Trần Thời ngồi xuống xoa vai mẹ.

“Ừ”.

“Thôi, đợi ngày kia về hẹn cậu ấy đang ăn cơm. Ông bà chắc gặp mặt rồi. Tối anh gọi điện về hỏi qua là sẽ rõ”. Bố cậu nói.

“Vâng”.

—————

Cô nhìn đồng hồ đã đến giờ nấu cơm.

“Em vào bếp cắm cơm đã, đợi ông bà về nấu thức ăn thôi”.

“Để anh làm cho”.

Hai người đồng loạt đi vào bếp. Cô múc gạo vào nồi cơm đưa anh làm.

“Của anh”.

“Được”. Tiếp nhận nồi cơm trong tay cô anh bắt đầu vo gạo.

“Lúc nhỏ ở nhà anh thường làm gì?.

“Chưa có hai em thì anh đi học về sẽ nhặt rau cho mẹ, lúc đấy có thể tự cắm cơm rồi. Anh làm theo hướng dẫn của mẹ. Nếu mất điện sẽ đợi mẹ về nấu. Từ lúc mẹ sinh em thì bận hơn, chuẩn bị sữa, chơi với hai đứa, thay quần áo, bế đi ngủ… cứ chăm vậy cho đến lớn. Chúng đi học được thì anh đã bắt đầu dạy cách làm việc nhà, cũng may không bài xích, rất tích cực làm theo. Học bài thì hơi khó vào mất nhiều thời gian dạy. Tầm lớp 3 đổ đi là tự học được, thành tích tương đối. Đổi lại rất hoạt bát thích hoạt động ngoài trời. Anh lên phổ thông thì bận hơn. Bố mẹ sẽ về cơm nước, bọn trẻ cũng tự nấu được. Đại học cũng thuận lợi, điểm số cũng khá. Ra trường thì anh bắt đầu công việc, mất mấy năm hơi vất vả vì chưa quen. Về sau đều ổn”. Anh làm xong việc trong tay vừa nghĩ vừa kể lại.

“Sau này em cũng nhàn hơn hẳn, cơm đã có anh nấu cho ăn”.

“Được, rất sẵn lòng”. Hai người hạnh phúc nhìn nhau cười.

“Anh thích ăn mứt không, bà nội làm nhiều lắm”.

“Cho anh mấy miếng”.

“Chờ em lấy”. Cô mở ngăn tủ lấy ra mấy hộp mứt đã chế biến, gắp mỗi loại một ít ra đĩa.

Cô gắp một miếng đưa tới miệng anh Thư Uyên nhìn cô cắn vào miệng, nhai.

“Uhm…. Ngon”.

“Là… mứt quất, tốt cho cổ họng”.

“Uhm”.

Cô lúng túng một chút cũng nhặt một miếng mứt táo cho vào miệng. Hơi xấu hổ. Họ mới chính thức được mấy ngày.

———————

Ông bà về thấy hai người đều ở trong bếp.

“Hai đứa ở đây à, đã cắm cơm rồi”.

“Dạ, cháu cắm rồi”. Anh thả tay áo xuống nói.

Cô đứng dậy nhận đồ trong tay bà đặt lên bàn.

“Được rồi, hai đứa ra sau vườn hái giúp bà ít rau thơm, hành lá. Ở đây bà mua đủ rồi, nấu một lát là có cơm ăn”.

“Dạ”. Cô cầm rổ và dao con, đổi dép khác đi ra vườn.

“Anh đi dép ông xem có vừa không”.

“Ừ”.

Anh cởi giày và tất để gọn một bên.

“Vừa, anh đi được”.

“Đi em dẫn anh ra phía sau, ông bà trồng nhiều thứ lắm”.

“Đưa rổ anh cầm”. Anh đưa tay ra.

“Oh”.

“Cẩn thận, đường trơn”.

“Vâng”.

Ông bà ở trong nhà nhìn theo hành động của bọn trẻ gật đầu.

“Rất chu đáo”.

“Ông còn tính khó dễ người ta cơ mà”. Bà khẽ cười.

“Ây phải có thử thách chứ, làm gì có chuyện vì vài món quà mà tôi cho không cậu ta cháu gái”.

“Vừa nãy là cậu ta vào bếp cắm cơm sao”.

“Tôi thấy vậy”.

“Ừ”.

“Ông giúp tôi thái chỗ thịt đó đi, kia nữa, tôi rửa rau còn xào, không muộn”.

“Được, được”.

Anh nhìn vườn rau xanh mượt trước mắt, thư thái cười.

“Rau này ông bà trồng tốt thật”.

“Vâng, ông bà ở nhà nhàn rỗi quanh ra quanh vào đều ở chỗ chúng nó, không phụ công lớn lên rất tốt”.

“Uhm”.

“Cắt phần này nhé”.

“Vâng, anh cắt đi”.

Cô nhìn anh cắt hai ba nắm lớn nói.

“Chắc đủ rồi, anh ạ. Có ít người ăn mà”.

“Uhm”.

“Hành nữa”.

“Ừ”.

“Vào nhà thôi”. Đủ ăn rồi.

“Anh rửa rau giúp em, em lấy cho anh đôi dép đi trong nhà”.

“Được”.

Anh ở ngoài sân mở vòi rửa sạch dép của hai người họ vừa đi sau đó rửa sạch tay và rửa rau trong chậu.

“Dép đây, anh đi vào”. Cô thả xuống chỗ anh một đôi dép lê khác.

“Uhm”. Anh gật đầu đáp, bóc bỏ lá hành úa bỏ sang bên cạnh.

“Thùng rác ở đâu em”.

“Ở góc kia, anh bỏ vào đó là được, lát nữa đổ đi”.

“Uhm”.

“Em cầm rau vào đi, sạch rồi”.

“Vâng”.

Anh đợi khô chân rồi đi dép vào nhà bếp.

“Ông bà có cần cháu giúp gì không ạ”.

“À không sao, chỉ có vài món, ông bà nấu được, Thanh Liên hai đứa cứ ra ngoài nói chuyện đi”.

“Dạ, không sao đâu ạ, để bọn cháu phụ, nấu xong ăn sớm”. Cô vừa thái rau vừa nói.

“Trong bếp nóng ở lâu không tốt lắm, ông bà để bọn cháu phụ, ông chỉ cháu cách nấu là được. Ở nhà cháu cũng thường nấu cơm”. Anh nhìn ông bà.

“Được, vậy chúng ta cùng làm”.

“Vâng”.

“Thư Uyên cháu giúp ông thái mỏng chỗ thịt bò này, ông lấy gia vị ướp”.

“Vâng”.

Ông bà nhìn cảnh tượng gian bếp náo nhiệt mà mỉm cười nhìn nhau, đã lâu không thấy không khí như vậy.

Thư Uyên làm rất lưu loát nhanh chóng xử lý xong chỗ thịt.

“Thư Uyên, cháu biết xào thịt này không?”.

“Có ạ”.

“Đây món này thêm chút rau là được”.

“Vâng”.

Anh nhận đồ trong tay ông, bật bếp nấu. Động tác thuần thục, đã từng làm qua không ít lần.

“A Liên, cháu bóc ít trứng cút này giúp bà”.

“Vâng”.

Bốn người làm việc hiệu suất cũng cao. Một bàn đầy thức ăn rất nhanh đã xong.

“Ăn cơm thôi”.

“Cháu mời ông bà”.

“Để ông thử món này… Uhm được, rất vừa vặn”. Ông gắp thử món anh vừa nấu.

“Cháu ăn đi, đây là món bà hầm qua đêm, rất mềm”. Bà gắp cho anh một ít thịt kho.

“Dạ, cháu cảm ơn”.

“Bà bà cũng ăn đi”. Cô gắp đồ vào bát của bà.

“Món hầm này rất ngon ạ”. Thư Uyên cảm nhận ông bà đã bớt căng thẳng, đối xử với anh cũng tự nhiên hơn.

“Tay nghề mấy chục năm không tệ đi”.

“Rất ngon bà ạ”. Anh cười.

“Ông bà cháu kính ông bà”.

“Được, được”.

“Tửu lượng của cháu có tốt không, Thư Uyên”. Ông hỏi anh.

“Cháu rất ít khi uống ạ”.

“Ừ, uống rượu cũng không tốt lắm, ăn nhiều chút thì hơn”. Bà nội gật đầu tiếp tục gắp đồ cho anh ăn.

“Dạ”.

Anh cùng ông chỉ uống vài ly nhỏ sau không uống nữa. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Anh kể về gia đình mình và công việc hiện tại cho ông bà nghe. Còn mở ảnh cho mọi người xem. Qua buổi trưa anh xin phép ra về.

“Anh về nhé”.

“Uh, đi cẩn thận”.

“Uhm”.

Cô nhìn xe anh đi khuất rồi mới vào nhà.

“Một chàng trai tốt, ông cháu cũng rất thích”. Bà từ trong bếp đi ra, vẫn tay cô lại.

“Vâng”.

“A liên”.

“Dạ”.

“Cháu cứ chậm rãi tìm hiểu cậu ấy, đừng vì bố mẹ mà đưa ra quyết định vội vàng”.

“Cháu hiểu bà ạ, ông bà yên tâm”.

“Được rồi, đi nghỉ đi”.

“Vâng”. Cô thả lỏng vai đi lên phòng. Không sao, anh ấy tốt như vậy. Mọi người đều sẽ cảm nhận được thôi.

1

0

2 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.