ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19 - Gà mẹ

Edit và beta: Siêu Lười (FB: Chăm chỉ Team)

Không biết hoa khôi của chúng ta có gì cần làm ở đây sao?

Lời này không có gì để bắt bẻ, nhưng cũng không khách khí chút nào.

Nụ cười của Mộ Khanh không thay đổi: “Bạn học Tô, có phải ngươi có hiểu lầm gì với tôi hay không?"

Tô Thư không hé răng lên tiếng.

Mộ Khanh khoát tay lên trên vai cô, một mùi thơm mơ hồ truyền đến, mông lung như mùi của mặt trăng —— .

Đây là mùi hương mới ra của thương hiệu nước hoa nổi tiếng nhất đế quốc, một ml cũng đủ cho Tô Thư đóng được toàn bộ học phí đại học và lo liệu phí sinh hoạt.

Mộ Khanh nói: “Ngay từ khi mới vào trường tớ đã chú ý tới cậu rồi, bạn học Tô, tớ thật sự rất muốn làm bạn với cậu.”

Tô Thư mỉm cười.

Mấy lời này Mộ Khanh nói thật sự rất thành khẩn, phối hợp với cái khuôn mặt tinh tế kia của cô ta quả thật rất có sức thuyết phục.

Nếu như cô vẫn còn là nguyên chủ, một cô gái mặc dù có thành tích xuất sắc nhưng trong xương lại do dự thiếu quyết đoán lại có chút tự ti thì có khả năng cô thực sẽ bị Mộ Khanh đánh động —— .

Thế nhưng, Tô Thư nguyên bản kia đã không còn ở đây.

"Chúng ta rất nhanh sẽ không còn là bạn học nữa rồi.” Tô Thư thu hồi nụ cười, mặt không cảm xúc phủi nhẹ tay Mộ Khanh trên vai mình xuống: “Tôi đã nộp đơn xin chuyển khoa với chủ nhiệm khoa rồi.”

“Chuyển qua khoa ẩm thực." Tô Thư bổ sung: “Cho nên, tôi nghĩ, hai chúng ta không có gì để nói với nhau cả.”

Mộ Khanh sửng sốt, trong lúc nhất thời ấy vậy mà lại không để ý tới hành vi không lễ phép của Tô Thư.

Tô Thư đứng dậy: "

Mùi hương chủ đề Mặt trăng mông lung này là 'Mơ hồ lại mê hoặc trí mạng', thực ra không thích hợp với hoá trang thanh thuần của cô chút nào đâu."

thanh âm của Tô Thư không lớn không nhỏ, vừa khéo để cho các bạn học xung quanh đang dỏng tai lên nghe ngóng nghe thấy.

Trong lúc nhất thời, mọi người ấy vậy mà không biết đến tột cùng tin tức Tô Thư chuyển khoa khiến cho người ta khiếp sợ, hay là cảnh tượng cô giễu cợt mới làm người sợ hãi hơn.

Nhưng bất luận là như thế nào thì tin Tô Thư chuyển khoa rất nhanh truyền lan khắp xóm, thậm trí còn trở thành chủ mới đề trên diễn đàn của đại học Đế Quốc.

Trong lúc nhất thời, sự tò mò trước đó về ân oán của Tô Thư và Mộ Khanh của mọi người phai nhạt không ít, quay sang suy đoán nguyên nhân phía sau chuyện học bá đã từng đứng đầu này chuyển qua khoa ẩm thực——

Phải biết là, điểm số để vào ngành chỉ huy và khoa ẩm thực có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Tô Thư không hề để ý tới chuyện này ——

Cô tin, cô xuất sắc như thế, khoa ẩm thực sẽ không không cần cô.

Cho nên sau khi cô nhận được thông báo kiểm tra chuyển khoa liền ung dung về nhà chơi game.

-.-


Lúc Tô Thư một lần nữa đi tới rừng lúa, ổ gà nơi đó đã khôi phục trật tự vốn có của nó.

Trước đó đám người chơi túm tụm lại thành quy mô lớn đến xoát lông vàng của đám gà con, khi đó tỉ lệ rơi đồ là giết ba mươi con sẽ nhận được một cái lông gà, thấy vậy đám tổ kế hoạch chó má lập tức hạ thấp tỉ lệ rơi đồ, chỉ cần là người chơi đã qua level 10 thì … cần giết được tới mười ngàn con mới có thể nhận được một cái lông gà ——

Cái tỉ lệ rơi đồ này còn do đám tổ kế hoạch chó má kia rõ rõ ràng ràng đăng thông báo lên trên diễn đàn.

Đây chính là trắng trợn muốn nói, đám người chơi cấp cao không được phép đến Tân Thủ thôn đoạt quái.

Mặc dù mấy người mới đánh đám gà con lông vàng có chút gian nan nhưng tỉ lệ lông gà rớt ra lại khá cao, sau khi nhận được đem đi bán trên diễn đàn còn được khoảng chừng 50 đồng một cái cho nên khí thế của đám người chơi mới đều hăng hái ngất trời.

Tô Thư ôm tay đứng ở một bên, nghĩ thầm đám tổ kế hoạch chó má quả nhiên là đám tổ kế hoạch chó má ——

Có mất thì có được, đây mới là đạo lý cân bằng.

Nhưng mà sau khi cân bằng xong, Tô Thư cũng không thể tay không đánh đám gà con lông vàng kia được.

Chiếc ô dài của cô đã phá huỷ sau lần chiến trước, hiện tại trong tay chỉ có một cây dao găm. Dao găm là dụng cụ đánh gần, cô còn chưa kịp đến gần đám gà con lông vàng thì bọn nó đã vỗ vỗ cặp cánh nhỏ bay đi——

Thỉnh thoảng còn để lại cứt gà đầy đất.

Tô Thư: ". . ."

Tô Thư cô đây - người trước khi xuyên sách đã tung hoành ngang dọc đường biên giới Trung Quốc, khiến cho một đám tù phạm nghe tiếng đã sợ mất mật – sao bây giờ đến cả một con gà cũng không bắt được?

Trong đám người chơi mới gần đó có người nhận ra Tô Thư, nhìn thấy Tô Thư đứng tại chỗ với vẻ mặt mộng bức, tâm trạng ai đấy nghìn câu vạn chữ ——

( mộng bức: kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời, ngẩn tò te - quá nhiều cảm xúc trong một khuôn mặt.)

Người phụ nữ khiến cả diễn đàn gió tanh mưa máu, hóa ra lại cũng giống như bọn họ, không bắt được gà. . .

Thực sự là quá sung sướng!

Tô Thư thóa mạ Vô Ký đã phá huỷ ô của mình trong lòng 101 lần, nhưng nơi bán vũ khí của Tân Thủ thôn cách chỗ này thật sự xa, Tô Thư thật sự không muốn phải quay lại một chuyến để mua một chiếc ô dài.

Ngay khi cô đang rối rắm, đám gà con lông vàng rải rác chung quanh lại xôn xao vọt lên ——

Tô Thư vừa tới còn không biết là làm sao, các người chơi mới khác ở xung quanh đã đổi sắc mặt, nhanh chóng nháo loạn khắp nơi tìm chỗ trốn đi.

Thậm chí còn có cô gái nhỏ một cước nhảy thẳng vào trong một cái hố bị thỏ đào ra, trước lúc nhảy vào hang còn tiện thể đạp Tô Thư một cước ——

Tô Thư lảo đảo một cái, va vào một bức tường đột nhiên xuất hiện.

Bức tường này rất mềm mại, lúc khuôn mặt của Tô Thư chạm vào còn có chút ngứa ngáy, còn có mùi lông gà nữa.

Tô Thư ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt từ ái của gà mẹ.

Tô Thư: ". . ."

Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Thư là lành ít dữ nhiều ——

Lại chỉ thấy con gà mẹ kia cánh vung lên, kế tiếp kéo Tô Thư vào trong cánh của mình, ngửa mặt lên trời “Cục tác” một tiếng, sau đó biến mất tại chỗ.

Đám người đang lặng lẽ vây xem: “? ? ?"

Bị mùi lông gà huân đến đầu óc choáng váng Tô Thư: "? ? ? ?"


Gà mẹ trực tiếp mang Tô Thư tới ổ gà của mình.

Trong ổ gà còn có một đám gà con vừa được ấp ra ——

Mấy con gà con này có chút không giống đám gà con lông vàng được hệ thống refresh ngoài kia, cụ thể mà nói thì chúng nó vô cùng lớn.

Tô Thư là một người lớn sống sờ sờ, đứng giữa đám gà con cũng chỉ miễn cưỡng có thể lộ ra một cái đầu.

Đám gà con ở bên cạnh cô ta vẫn không ngừng kêu “Chiếp chiếp chiếp”, gà mẹ lại dùng mỏ gà yêu thương mổ một chút lên trán Tô Thư, sau đó lúc la lúc lắc nhảy khỏi ổ gà.

Tô Thư nhìn thanh máu cứ thế rơi mất một nửa của mình: “…”

Mấy con gà con xung quanh vừa ra đời không lâu, mỏ gà vẫn khá mềm, chúng nó vô cùng tò mò về Tô Thư, không ngừng đi tới mổ mổ vào người cô ——

Tô Thư sống không còn gì luyến tiếc, hiểu được đây đại khái là cái danh hiệu đồ bỏ "Sủng ái của gà mẹ" mà mình nhận được sau khi là người đầu tiên giết Boss dã ngoại hôm trước.

Cô liền tranh thủ lúc gà mẹ không có ở đây, mở diễn đàn ra xem xét một chút ——

Cô không tin một con Boss dã ngoại gà mẹ lớn như vậy lại không có chút thông tin thảo luận gì trong diễn đàn.

Nhưng mà, thật không có.

Tô Thư: ". . ."

Trong diễn đàn chỉ mấy lời lải nhải chửi rủa về chuyện khi con gà mẹ này bay qua/ bắt sâu/ ị phân lại tiện thể giết chết một đám người chơi mới. cùng với chuyện ——

Cô bị gà mẹ bắt sống.

Đời trước công việc của Tô Thư khiến cho cô vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt công chúng, không được phép có mặt ở bất cứ trường hợp công cộng nào, lần này sau khi xuyên sách, quả thực đã bù đắp tất cả, đâu đâu cũng có tên của cô.

Nhưng mà Tô Thư cũng chú ý tới một tin, có nick nhỏ tung tin nóng, nói Giấc mơ giang hồ muốn mở bản đồ mới.

Giấc mơ giang hồ đã ra thị trường được mười tám năm, hàng năm mỗi khi vào tết Trung thu cổ của Trung Quốc đều sẽ mở ra bản đồ mới, bây giờ còn cách tiết Trung thu cũng chỉ hơn một tháng xíu xiu, quả thật có thể tuyên truyền thêm nhiệt.

Tô Thư một lần nữa quay lại trò chơi.

Gà mẹ cũng vừa hay trở về.

Tô Thư đang đứng ở một vị trí khuất sáng, nhìn không rõ biểu tình của gà mẹ, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của gà mẹ——

Buff sủng ái trên người Tô Thư khiến cho gà mẹ chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy đứa con phát sáng nhất trong ổ gà là cô đây.

Nó vui vẻ đạp mấy bước nhỏ tới trước mặt Tô Thư, đầu duỗi một cái tới trước mặt Tô Thư——

Một con côn trùng màu xanh xám vô cùng to xuất hiện ở trước mắt Tô Thư.

Da mỏng, thịt dày, đủ nước.

Chẳng qua bề ngoài có phần dữ tợn, khiến cho Tô Thư đứng không chút phòng bị vào chân mềm nhũn.

Tô Thư lui về phía chỗ trống ở đằng sau——

Gà mẹ từ vẻ yêu chiều biến thành khó hiểu, nó không hiểu tại sao nhóc con mà mình yêu thương nhất lại từ chối ý tốt của nó.

Thế là nó càng duỗi đầu ra xa hơn, để con sâu trong miệng tới gần Tô Thư hơn nữa.

Đám gà con xung quanh ríu ra ríu rít muốn cướp món ăn nhìn rất ngon trong miệng gà mẹ này, ánh mắt của gà mẹ lại vĩnh viễn trìu mến đặt trên người nhóc đáng yêu Tô Thư nhà mình—— .

Tô Thư: ". . ."

Bây giờ cô tự sát có còn kịp hay không?

________________ Tác giả lảm nhảm:

Nữ chính chọn khoa ẩm thực là vì mẻ thật sự thích -. -

Nhưng mà chuyện mẻ muốn chọn khoa nào là chuyện của mẻ, còn có được tuyển chọn hay không thì lại là chuyện của học viện.

Ai nha, bây giờ phải tập trung tâm trí chơi game, giải quyết vấn đề no ấm cái đã, nghèo quá mà~~~

66

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.