Chương 11 - Đại chiến Hắc Nguyên Sâm Lâm.
Hắc Nguyên Sâm Lâm, một khu rừng lớn ở phía đông thành Tô Định.
Ngoài rìa là những động vật bình thường, nhưng bên trong lại là địa phận của Hung Thú.
Hung Thú là động vật bình thường tiến hoá mà thành. Chúng tiến hoá nhờ việc hấp thụ linh khí giống như con người, dần dần thăng cấp.
Nói cách khác động vật bình thường là động vật cấp 0. Còn hung thú lại được phân làm 10 cấp độ.
10 cấp độ Hung Thú tương đương với 10 cấp độ loài người. Nhưng xét về đặc tính chiến đấu thì Hung Thú lại có phần nhỉnh hơn.
Không nói đâu xa, Hắc Nguyên Sâm Lâm cũng có rất nhiều Hung Thú mạnh mẽ.
Đặc biệt là Hoả Mao Lang, chúng với tập tính bầy đàn cao, đã xem như thống trị Hắc Nguyên Sâm Lâm.
Con đầu đàn là Hoả Mao Lang Vương, là một Hung Thú Cấp 4 Đỉnh Phong. Cùng với mấy nghìn con Hỏa Mao Lang.
Nhiều lần tàn quân bại trận ở Tô Định Thành chạy vào đó, đều không thấy đường ra. Hai vương quốc đánh nhau còn không xong, lấy đâu ra lực lượng đi giải quyết hung thú. Vì vậy đàn Hỏa Mao Lang càng có thời gian tăng cường sức mạnh.
Được xem là bá chủ khu rừng, ấy vậy mà đàn Hoả Mao Lang con thì chết tức tưởi, con thì tứ chi không vẹn nguyên,… ngay cả Hỏa Mao Lang Vương cũng đang vô cùng chật vật.
Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều xác chết của hung thủ gây án.
Hình dáng chung chính là nhền nhện màu đen, chân đầy lông lá, chúng là Chu Diện.
Ngoài ra còn có một số xác chết của Chu Diện Nhân. Nửa thân trên là người, nửa thân dưới là nhện. Trở thành Chu Diện Nhân cần phải đạt thực lực cấp 3 đến cấp 4.
Riêng có một thân hình cao ráo, ba vòng khiêu gợi, làn hắc khí toả ra xung quanh quỷ mị vô cùng.
Viền mắt nàng màu đen đậm với con ngươi màu máu. Làn da trắng muốt cùng vô số hình xăm quái dị trên thân thể.
Lớp da nhện cứng cáp, thô thiển che lấy những chỗ cần che.
Mỗi lần nàng ta di chuyển là hai đồi núi cứ rung lắc dữ dội.
Trên tay nàng đang xách cổ hai Hoả Mao Lang, trên cổ chúng còn có vết cắn.
Người phụ nữ này chính là đang hút máu của mấy con Hung Thú. Mà nàng lại là một Chu Diện Nhân Vương, chiến lực đạt cấp 5 sơ cấp.
“ Đắng quá.”
Chu Diện Nhân Vương phun một ngụm nước bọt chê bai, sau đó quăng xác của hai con hung thú ra, đưa ánh mắt huyết sắc nhìn chằm chằm vào Hỏa Mao Lang Vương.
“ Hi vọng ngươi không đắng như chúng.”
Nói rồi Chu Diện Nhân Vương lao tới với tốc độ thật nhanh, mà Hoả Mao Lang Vương cũng nhanh chóng phòng thủ.
Vụ va chạm gây ra một vụ chấn động kinh người khiến các hung thú xung quanh đều bị văng ra.
Hoả Mao Lang Vương đỡ xong một đòn bị lùi lại 3 bước, nhưng nó cũng không quên phản kích.
Đuôi của nó quất lên phía trước, cuốn theo luồng linh lực mạnh mẽ, khiến tầng tầng đất đá tại đó bị xới lên.
Nhưng không trúng ai cả!
Chu Diện Nhân Vương bằng cách nào đó đã ở một bên mạng sườn của Hoả Mao Lang Vương mà đâm một phát chí mạng.
Bàn tay của nàng mọc ra những trảo thủ sắc nhọn, 5 ngón chụm lại tạo thành một mũi khoan khủng khiếp.
Cứ thế mà xuyên thủng qua thượng vị của Hoả Mao Lang Vương.
Chỉ thấy lúc nàng thu tay lại, não lẫn con mắt của Hỏa Mao Lang Vương bị rơi rãi dưới đất.
Vẫn là một hành động quen thuộc. Chu Diện Nhân Vương cắn lấy cổ con sói, mạnh mẽ mà hút lấy máu của nó.
“ Đúng, đúng, chính là cái vị này.”
Hắc Nguyên Sâm Lâm thay chủ, từ Hoả Mao Lang trở thành Chu Diện.
Mà loài Chu Diện này chính là thuộc Quỷ Tộc.
Mỗi thành viên Quỷ Tộc đều được sinh ra tử Hang Quỷ.
Hang Quỷ hấp thụ sinh khí thông qua máu và linh khí có trong đất. Vừa hay Tô Định thành chính là nơi thường xuyên có chiến tranh, người chết trên chiến trường vô hình làm chất bồi dưỡng cho Hang Quỹ.
Bình thường đến một lúc nào đó Hang Quỷ không thể hấp thụ dinh dưỡng thêm được nữa, chúng với giải phóng ra năng lượng, từ đó Quỷ Tộc được sinh ra.
Nhưng lần này lại khác, Hang Quỷ nằm ở phía đông thành Tô Định vì bị cưỡng ép mà sinh ra Quỷ Tộc.
Nguyên nhân chính là từ một người đàn ông cực kì thanh lịch. Chỉ vì hắn ta rèn luyện sức mạnh mà vô tình đánh thức bọn Quỷ Tộc trong hang kia.
….
Hoàng Hải Đăng thấy hôm nay trời đẹp, lại quyết định đi đến khu phía đông thể mà luyện tay.
Lần này hắn không đến một mình, mà dẫn theo cả Lâm Tuyết Lạc.
Lâm Tuyết Lạc không nóng không lạnh, chỉ là mỗi lần hắn nói chuyện với nàng đều không thể lâu dài được. Bởi vì cái kỉ niệm kia vẫn canh cánh trong lòng nàng.
Vì vậy hắn lần này quyết định mang Lâm Tuyết Lạc theo cùng. Thứ nhất để hai người dễ nói chuyện, mà nàng cũng không bỏ chạy nữa. Ở trong thành rất là bất tiện.
Thứ hai chính là để vun đắp tình cảm, sau đó còn nhờ nàng đi mua dây để làm Nỏ Cơ Giới nữa.
Lâm Tuyết Lạc ngồi trong lòng hắn cũng không phản kháng nữa. Không phải vì nàng chấp thuận, mà suốt trên đường đi nàng đã phản kháng hết sức lực rồi.
Nhưng cái miệng vẫn còn nói được.
“ Tay ngươi để ở đâu đấy.”
Lâm Tuyết Lạc vẫn cố sức đẩy tay của Hoàng Hải Đăng đang ôm mình ra mà quát.
Hoàng Hải Đăng cũng không quan tâm nữa, kẻ cứng đầu ắt phải lấy cứng mà trị, nói.
“ Nàng mà cựa quậy là thằng nhỏ của ta lại cứng lên đấy.”
Lâm Tuyết Lạc nghe xong liền giật mình. Mông của nàng cũng cảm nhận thấy ở dưới có gì đó cấn cấn.
Chính xác là nó rồi!
Nếu mà hắn tức giận lên mà đè mình ra, ấy ấy nơi này thì…
Nghĩ cũng không giám nghĩ nữa, hai mặt của Lâm Tuyết Lạc đỏ bừng. Thế nhưng nàng tự biên tự diễn, tự ngoan ngoãn ngồi im trong lòng của Hoàng Hải Đăng.
Hoàng Hải Đăng thấy cô nàng này biểu cảm như vậy, không kiềm lòng được mà cười lên.
“ ha ha.”
Sau đó hắn lại thúc ngựa đi tiếp.
Lần này ta phải cho nàng thấy sức mạnh của ta.
Nào ngờ trên đường đi hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Tơ nhện từ đâu lại xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Hắn cũng bắt đầu sinh nghi.
Lẽ nào có hung thú quanh đây?
Hắn bắt đầu liên tưởng đến khu rừng trước mặt, Hắc Nguyên Sâm Lâm.
“ Lẽ nào là hung thú từ khu rừng đó?”
Hoàng Hải Đăng cảm thấy không ổn, bèn quay ngựa lại. Nhưng lúc này tơ nhện từ đâu bắn ra khiến chân ngựa bị khoá chặt.
Con ngựa hí vang lên nhưng ngoài đứng im ra không thể làm gì khác.
Hoàng Hải Đăng lúc này cũng phát hiện ra. Tơ nhện mỗi ngày bắn một nhiều.
Hoàng Hải Đăng liền phóng thích từng đợt hoả quyền phản kháng.
Hỏa quyền va chạm với tơ nhện liền lập tức hoả thiêu.
Nhưng mấy quyền lửa làm sao thiêu được hết đống tơ nhện đó.
Ngay lập tức Hoàng Hải Đăng lẫn Lâm Tuyết Lạc bị tơ nhện quấn chặt. Một cái kén nhện được hình thành.
Nhưng không lâu sau đó, kén nhện bị ngọn lửa từ bên trong thiêu rụi.
Chỉ thấy một người đàn ông ôm một người phụ nữ chạy ra. Y phục đều bị cháy nhiều mảng.
Nhưng vừa chạy thì hai chân của Hoàng Hải Đăng bị tơ nhện bắn trúng khiến hắn ngã nhào dưới đất.
Lâm Tuyết Lạc cũng vì vậy mà ngã lăn lóc phía trước.
Hoàng Hải Đăng bị kéo về phía sau. Bàn tay cố bám víu trên mặt đất.
Lúc này Lâm Tuyết Lạc đã sợ hãi khóc ra nước mắt, nhưng nàng vẫn cố vươn tay ra nắm lấy Hoàng Hải Đăng mà kéo lại.
Cả hai đều từ từ bị kéo đi.
Thấy không ổn, lúc này Hoàng Hải Đăng hét lên.
“ Buông ta ra.”
Nhưng Lâm Tuyết Lạc lại không buông. Nàng cũng không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy.
Hoàng Hải Đăng tay còn lại tách từng ngón tay của Lâm Tuyết Lạc ra. Nàng vừa lắc đầu vừa khóc, miệng mếu máo nói.
“ Đừng, đừng mà.”
Hoàng Hải Đăng chỉ nhìn nàng mà cười, hắn nhét một Dị Năng Quả vào tay nàng, nói.
“ Chạy đi. Ta sẽ đuổi theo sau.”
Lâm Tuyết Lạc nghe Hoàng Hải Đăng nói vậy, nàng cũng có chút hi vọng.
Còn về Dị Năng Quả nàng cũng thấy qua nhiều người dân sử dụng và có sức mạnh, nàng cũng biết về nó, vội ăn ngay.
Mà nàng ăn chính là vì không muốn làm gánh nặng cho Hoàng Hải Đăng.
Nàng nghĩ rằng nếu như mình càng chạy chậm một bước, người đàn ông kia sẽ càng gặp nguy hiểm.
Luồng dị năng không ngừng lưu chuyển trong người Lâm Tuyết Lạc, khiến nàng vừa chạy vừa thấy bản thân nóng hổi.
Nhưng sao bước chân nàng lại chuyển động nhanh hơn, bàn tay cũng nhanh hơn. Cảnh vật xung quanh cũng như chậm hơn trước rất nhiều.
Lâm Tuyết Lạc thật ra đã được ăn Thân Pháp Quả mà Hoàng Hải Đăng trao cho.
Lúc này tơ nhện tấn công về phía Lâm Tuyết Lạc, quyết không để nàng chạy thoát.
Hoàng Hải Đăng thấy vậy liền ngưng tụ hoả cầu lửa công kích, chặn lại tơ nhện.
Hoàng Hải Đăng liên tục bị tơ nhện bao quanh, nhưng càng đánh hắn càng thiêu đốt nhiều tơ nhện.
Mỗi lần có ý chạy lại bị tóm lấy. Dần dần đến gần hang của Chu Diện từ lúc nào không hay.
Xác của mấy con Chu Diện đã bị thiêu rụi trước mặt đất, có đến mấy chục con.
Mà tràng diện trước mắt đều ngay trước mắt của Chu Diện Nhân Vương, nàng vừa đại thắng Hắc Nguyên Sâm Lâm trở về.
Thấy nhiều đồng loại của mình chết như vậy, nàng hai mắt phẫn nộ vô cùng, một tay phất lên, phóng ra tơ nhện sắc nhọn ùn ùn lao tới.
….
76
7
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
