ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26 - Lôi Phạt

Sau một đêm hỗn chiến kinh hoàng, người dân muốn ngủ cũng không ngủ được, những âm thanh khủng khiếp cùng với những chấn động kinh hoàng khiến cho dân làng không ai là không sợ. Thấy nhóm của Phạm Minh quay trở lại, mọi người đều xúm lại hỏi:

- Mọi người có sao không?

- Tình hình như thế nào rồi, có thể nói cho chúng tôi biết được không?

Phạm Minh trả lời:

- Mọi chuyện bây giờ vẫn chưa giải quyết xong đâu, mọi người cũng không nên ra khỏi kết giới lúc này! Vẫn còn một trận chiến lớn nữa sắp diễn ra, chúng tôi cần có thời gian để hồi phục lại sức lực!

Người dân nghe xong cũng không làm phiền nhóm của Phạm Minh nữa. Lập tức tản đi hết. Vừa đi họ không ngừng bàn tán xôn xao. Bây giờ cũng không làm được gì khác nên mọi người trong làng chỉ tập trung vào việc xây dựng lại nhà cửa và sửa chữa ngư cụ, họ hy vọng rằng chuyện này sẽ sớm kết thúc, để họ có thể tiếp tục làm ăn sinh sống.

Về phía nhóm của Phạm Minh, Thiên Long vẫn còn đang đau đớn với những vết thương từ trận chiến với con cá sấu và rái cá. Chiêu Linh đã nhanh chóng chữa trị cho anh ta. Ngọc Sư tiến ra phía bờ sông quan sát tình hình. Trận chiến tối qua đã tàn phá bờ bên kia một cách không thể tưởng tượng được. Từ một vùng đất cây cối rậm rạp thì bây giờ nó đã trở thành một bãi đất hoang tàn, cây cối phần thì gãy đổ, phần thì héo úa, trên mặt đất là những hố sâu nằm rải rác khắp mọi nơi, những tảng đá lớn lúc trước bây giờ đã bị phá hủy thành những đống đá vụn. Còn đang quan sát thì từ phía trên trời có một tia sét sáng rực giáng thẳng xuống mỏm đá cao nhất của bờ bên kia. Ngọc Sư nhìn lên bầu trời thì thấy mây đen vần vũ, sấm sét giáng xuống mỏm đá không ngừng. Phạm Minh nhận thấy điều bất thường cũng tiến đến xem.

Sấm sét càng lúc càng nhiều. Uy lực ngày càng mạnh lên. Những tia sét này có vô số màu sắc khác nhau, cứ như là cầu vồng vậy, Phạm Minh nhìn thấy liền nói:

- Ngũ Hành Lôi Kiếp! Vậy là hắn ta nói thật, hắn ta muốn sau khi độ kiếp thành công thì mới đánh với chúng ta!

Ngọc Sư cất tiếng:

- Hắn ta cũng biết lựa chọn thời điểm đấy!... Nhưng chắc gì đã độ kiếp thành công!

Cô nàng nở một nụ cười đầy nham hiểm. Phạm Minh nhìn thấy nụ cười đó cũng hiểu cô bạn thân của mình đang định làm gì. Cậu liền nói:

- Tớ biết cậu đang nghĩ gì! Đi thôi!

Phạm Minh mở kết giới chạy qua bờ bên kia, Ngọc Sư chỉ cười nhẹ một cái rồi lập tức đuổi theo. Chiêu Linh và Thiên Long thấy thế cũng liền lao ra, nhưng kết giới đã đóng. Hai người họ chỉ còn biết nhìn hai người bạn của mình lao đi.

Cường độ của những tia sét đánh xuống càng lúc càng nhanh, uy lực gia tăng theo từng cú đánh. Cứ cách một khoảng thời gian thì cùng một lúc có tới mười tia sét giáng thẳng xuống, khiến cho cảnh vật xung quanh chìm trong ánh sáng loá mắt.

Trong luồng ánh sáng ấy thoáng ẩn hiện một hình dáng khổng lồ. Nó đang đau đớn bởi những đợt lôi kích, cơ thể của nó chi chít vết thương, mùi thịt cháy khét lan tỏa ra khắp xung quanh. Nó cố gắng gồng mình chống chọi lại với những tia sét càng lúc càng mạnh hơn.

Phạm Minh và Ngọc Sư cuối cùng cũng đã chạy đến chỗ lôi kích trận. Phạm vi xung quanh lôi kích trận đã có một kết giới hình thành. Bốn phía đông, tây, nam, bắc đều có một cột cổ ngữ trấn giữ. Bốn cây cột này liên kết với nhau tạo thành một kết giới bất khả xâm phạm. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Ở bên trong trận, lôi kích cũng đã đạt đến tầng thứ năm. Hoàng Xà toàn thân, da vảy đã tróc ra hết, một vài chỗ thịt đã bị đánh nát lộ ra cả xương. Hắn ta cố gắng dùng pháp lực mấy trăm năm qua của mình tạo hộ thuẫn để chống đỡ sát thương từ lôi kích, nhưng hộ thuẫn của hắn ta không những không bảo vệ được cho hắn mà còn khiến hắn bị thương nặng hơn.

Ở bên ngoài, cả hai người Phạm Minh và Ngọc Sư không thể vào bên trong nên từ ngoài nói vọng vào.

Phạm Minh cất tiếng trước.

- Này! Tình hình ở trong đó thế nào rồi? Có cần ta giúp không?

Ngọc Sư cũng nhanh chóng tiếp lời.

- Này, đừng có mà chết trong lúc độ kiếp đấy!

Hoàng Xà tức lắm, nó gầm lên.

- Các ngươi cứ ở đó mà nhạo báng ta đi, rồi các ngươi sẽ phải hối hận!

Phạm Minh trả lời:

- Muốn chúng ta hối hận thì trước hết ngươi phải độ kiếp thành công cái đã!

Hoàng Xà ở trong trận cũng gần như đã đến giới hạn chịu đựng. Cơ thể của hắn ta gần như chỉ còn là một bộ xương, phần lớn thịt trên cơ thể, phần thì bị cháy khét, phần thì bị đánh tan nát rơi vãi trên mặt đất.

Ngọc Sư ở bên ngoài nhìn thấy tất cả, chứng kiến cảnh tượng đó, cô liền hỏi Phạm Minh.

- Này! Cậu nói thử xem, hắn ta có thể độ kiếp thành công không?

Phạm Minh trầm ngâm một lúc thì trả lời:

- Cũng khó nói lắm! Nhưng theo tớ nghĩ, với đạo hạnh như vậy thì hắn ta không dễ gì chết như thế đâu!

Lôi Kiếp vẫn tiếp tục giáng xuống, nhưng lần này có một chút khác biệt. Tia sét đánh xuống mang một màu đỏ rực như máu. Phần đuôi của Hoàng Xà bị đánh cho tan nát hết, đến cả xương cốt cũng bị đánh cho tan thành tro bụi. Hắn ta không ngừng gầm rống lên trong sự đau đớn. Tia sét này có gì đó không bình thường, không giống với Lôi Kích độ kiếp thông thường.

Phạm Minh nhìn thấy tia sét vừa đánh xuống thì vô cùng bất ngờ.

- Là Xích Lôi!... Đây là Lôi Phạt!

Ban đầu những tia sét đánh xuống có vô số màu sắc khác nhau, gọi là Ngũ Hành Lôi Kiếp, là lôi kiếp tu tiên. Còn tia sét vừa đánh xuống là Xích Lôi. Xích Lôi là lôi kích trời phạt, uy lực cực mạnh, nó có thể trực tiếp giết chết yêu quái trên thế gian. Phần cơ thể còn lại của Hoàng Xà lúc này đang bốc ra khói đen xì xì.

Lấy hết tàn hơi nó gào lên:

- Tại sao?

Vừa lúc đó, từ trên bầu trời, một vị thiên tướng rẽ mây mà hiện ra. Ông ta cất tiếng vang vọng cả một vùng trời.

- Yêu nghiệt to gan! Dám làm nghịch ý trời, còn có tư cách gì để mà trở thành rồng! Đáng lý ra ngươi tu hành đắc đạo, phải lấy đạo hạnh của mình ra mà giúp đời, đằng này lại dùng bản lĩnh mình có được để quấy nhiễu dân lành, cấu kết yêu ma, thẳng tay tàn sát người dân vô tội không chút thương xót! Tội lỗi của ngươi chất cao hơn núi, nên hôm nay ta nhận sắc lệnh từ thiên giới, đến đây đánh tan hồn phách của ngươi!

Vị thiên tướng ấy vừa dứt lời thì một luồng Xích Lôi nữa giáng thẳng xuống phần cơ thể còn lại của Hoàng Xà. Hắn ta rống lên thống thiết rồi tắt hẳn. Đạo hạnh mấy trăm năm chẳng mấy chốc đã hóa thành cát bụi.

Vị thiên tướng sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nhìn về phía của Phạm Minh và Ngọc Sư một lúc, sau đó quay lưng đi mất. Cả hai người cũng không còn gì để làm ở đây nên đành quay lưng rời đi. Vừa đi Ngọc Sư vừa than vãn:

- Tôi cứ tưởng là mình sẽ được đánh một trận thật sảng khoái nào ngờ…

Phạm Minh biết rằng cô bạn thân của mình đang hụt hẫng, tiếc nuối nên cậu liền cất tiếng an ủi:

- Cậu không cần phải lo, tớ có linh cảm rằng sắp tới chúng ta sẽ chạm trán với một thế lực lớn hơn, nguy hiểm không kém gì Quỷ Đế! Đến lúc đó thì cậu tha hồ mà tung hoành!

Ngọc Sư nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, cả hai người tiếp tục quay trở về ngôi làng chài nhỏ bên kia sông. Vừa mở kết giới bước vào trong thì Chiêu Linh đã lập tức chạy tới, ôm chặt lấy Ngọc Sư. Vừa khóc vừa nói:

- Ban nãy tớ nhìn thấy hai đạo Xích Lôi đánh xuống! Tớ thật sự rất lo cho hai người!

Ngọc sư lấy tay xoa đầu cô bạn của mình rồi nói:

- Bọn tớ không sao, nếu mà Xích Lôi thật sự đánh xuống thì chỉ đánh cái tên ngốc si tình kia thôi!

Phạm Minh biết mình bị khịa, nhưng cũng không thèm đôi co với cô nàng đanh đá ấy làm gì, cậu thu lại kết giới rồi thông báo với mọi người trong làng một tin quan trọng.

- Từ bây giờ mọi người có thể yên ổn mà làm ăn sinh sống rồi! Trời cao có mắt, con yêu quái ấy làm nhiều chuyện ác nên đã bị ông trời sai thiên tướng dùng thiên lôi đánh chết rồi! Kể từ bây giờ mọi người không còn phải sợ bị yêu quái quấy nhiễu và giết hại nữa, ngôi miếu đằng kia cứ phá nó đi là được!

Mọi người nghe thấy thế vô cùng vui mừng, hò reo không ngớt. Một buổi tiệc lớn được dân làng tổ chức, dân làng cùng với nhóm của Phạm Minh ăn uống và ca hát suốt đêm. Khỏi phải nói, Thiên Long là người ăn nhiều nhất.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, anh Tèo định đến gặp nhóm của Phạm Minh để nói lời cảm ơn, nhưng tìm mãi mà không thấy bốn người bọn họ ở đâu cả.

Trên một con đường tràn đầy ánh nắng, người qua kẻ lại đông đúc, âm thanh trò chuyện, cười nói náo nhiệt. Trong đám đông ấy có một nhóm bốn người đang đi cùng nhau.

Một cô gái trong nhóm cất tiếng hỏi:

- Bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?

Một người thanh niên trong nhóm lên tiếng trả lời:

- Đi tìm Thời Không Nhãn!

Người thanh niên đó vừa dứt lời, liền lấy từ trong túi ra một chiếc la bàn và đi theo sự chỉ dẫn của nó. Ba người còn lại cũng tiếp bước theo sau.

Một hành trình mới lại bắt đầu.

10

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.