Chương 1 - Tiệm sách cổ Sharian
Quyển 1 — Chương 1 : Tiệm sách cổ Sharian
Sài Gòn ngày nắng. Ngày hôm nay trời xanh trong vắt, không khí đặc biệt mát mẻ sau những ngày mưa giăng kín.
Gửi chiếc xe wave 50 của mình ở bãi đổ, Văn Thường thong thả đi trên con đường sách Nguyễn Văn Bình ở quận nhất Sài Gòn. Cậu đặc biệt thu hút ánh mắt, nơi cậu đi qua ai cũng ghé mắt nhìn một lần.
Văn Thường rất đẹp trai, không thể phủ nhận. Cậu không giàu nhưng khí chất lại khiến mọi người chú ý cậu nhiều hơn. Loại cảm giác này rất khó tả, họ thầm nghĩ: "Cảm giác anh ta giống như một quý tộc phong kiến vậy!"
Tao nhã và sang trọng trong lớp áo rẻ tiền, Văn Thường mang khí chất của một bậc đế vương giữa chốn đô thị.
"Chủ tịch giả dạng người nghèo mọt sách, tao chắc chắn là vậy."
Có vài thanh niên nhỏ giọng nghị luận khi Văn Thường đi ngang.
Văn Thường đã từ lâu không để ý đến thái độ của mọi người, một thói quen ăn sâu vào tiềm thức. Nếu cậu để ý đến lời thì thầm xung quanh thì cậu đã phiền đến chết từ khi còn bé.
Cậu đi thẳng một mạch đến tiệm đồ cổ có tên Sharian ở cuối đường. Một tiệm đồ cổ nhỏ bé ở giữa thiên đường rộng lớn của cửa tiệm sách thì có chút lạ mắt, chỉ có điều cửa tiệm này chỉ trưng bày các loại sách cổ sưu tầm nên được chính quyền chấp nhận.
Đinhhh
Chiếc chuông bạc treo ở đầu cửa vang lên êm tai mỗi khi có khách mở cửa trúng vào nó. Văn Thường bước vào trong.
Lúc này, trong quán có hai vị khách nữ đang nhiệt tình selfish bên một kệ sách cũ kỹ, chiếc kệ cao hẳn năm mét với hàng chục quyển sách loan lỗ xếp hàng không ngay ngắn, đậm chất màu gothic. Rất tốt, hai cô gái xinh xắn này rất biết chọn chỗ.
Đó là cái kệ chứa quyển sách mà Văn Thường cần.
Chứng kiến cậu bước vào và nhìn về phía mình, hai cô gái trẻ sững sốt trong vài giây vì đôi mắt đen hờ hững của cậu. Khí chất của Văn Thường đủ khiến trái tim các cô cái nhảy lên thình thịch.
Cậu bước đến gần và hỏi:
- Tôi lấy một quyển sách được chứ?
- Vâng, vâng ạ
Hai cô gái mặt mũi ửng hồng và lắp bắp trả lời.
- Cảm ơn.
Thế là Văn Thường với tay nắm lấy quyển sách mà mình đã cất sẵn từ trước trong sự nín thở của hai người. Có được quyển sách vừa ý, Văn Thường không có nhiều lời mà đi đến chiếc bàn gỗ đã chuẩn bị sẵn trong quán và ngồi đọc nó.
Atlantis - tên của quyển sách cổ cậu đang đọc. Theo ghi chép thì quyển sách này có từ niên đại hơn hai nghìn năm trước, xuất hiện từ đế chế Macedonia phía bắc Hy Lạp.
Đế chế Macedonia là tên một vương quốc cổ ở phía bắc của Hy Lạp, có biên giới phía tây với vương quốc Epirus và lãnh thổ Thrace ở phía đông.
Vương quốc này đã từng là một cường quốc trong lịch sử ở khu vực Cận Đông sau khi mà Alexander Đại đế, còn gọi là Alexandros Đại đế chinh phục hầu hết các nước lớn trên thế giới, từ Macedonia bắt đầu hình thành thời kỳ Hy Lạp hoá trong lịch sử Hy Lạp.
Vì được viết từ vương quốc Macedonia vốn được cho rằng tồn tại từ 800 năm TCN, cho nên chữ cái bên trong thuộc về loại chữ cái Phoenicia. Các con chữ được viết cẩn thận trên các miếng giấy cũ kỹ, chất liệu giấy này phi thường tốt, có thể tồn tại đến hàng nghìn năm.
Ngẫm lại thì phải gọi là thần thánh khi mà Atlantis không hư tổn một trang nào, nó chỉ ố vàng mà thôi.
- Quyển sách này nên được đưa vào một bảo tàng lớn nào đó.
Văn Thường nghĩ vậy và tiếp tục đọc nó. Phải, cậu đọc.
Một khả năng trời ban cho Văn Thường đó là khả năng nhận biết mặt chữ, chỉ cần xem được một trang thì cậu sẽ hiểu hết ý nghĩa của chúng.
Atlantis đúng như tên gọi của nó. Quyển sách cổ này viết về lục địa Atlantis huyền thoại, nơi mà người ta cho rằng vùng đất cổ tích này đã chìm vào đáy biển. Ở đây, Atlantis trong quyển sách này không phải chìm vào đáy biển, không liên quan gì đến biển cả, cũng không phải không có thật. Quyển sách đang nhấn mạnh Atlantis có thực sự tồn tại, nó không phải là thành phố mà là một lục địa rộng lớn vô tận có thật.
Chính cái sự rộng lớn vô tận mà quyển sách này đề cập khiến Văn Thường nghĩ rằng nó không có thật. Nếu nó rộng lớn như vậy thì lúc này lục địa Atlantis đang nơi đâu? Có phải chìm vào đáy đại dương hay không?
Cậu cố tìm hiểu trong quyển sách dày cộm này nhưng nó chỉ phát họa những vẻ đẹp hùng vĩ của lục địa Atlantis mà thôi.
Văn Thường đang trôi nổi ở giữa sự thật và truyền thuyết.
Miệt mài không biết bao lâu, hai cô gái xinh xắn trong tiệm lén chụp hình và ngắm cậu thoả mãn rồi cũng rời đi.
Cũng may là họ không dám chăm chú nhìn thẳng vào mặt cậu, nếu không họ sẽ nhìn thấy đôi đồng tử đang có màu vàng kim của Văn Thường.
Chính bản thân Văn Thường cũng không biết điều đó. Mỗi lần cậu đọc cuốn sách lạ lẫm với loại chữ cái khó hiểu, đôi mắt cậu đổi màu và khiến cậu hiểu hết ý nghĩa của chúng.
Văn Thường không biết và cho rằng đó là khả năng trời ban cho mình.
Người bình thường sở hữu đôi mắt màu hoàng kim, hai cô gái kia nhất định sẽ báo cảnh sát vì phát hiện sinh vật lạ.
Văn Thường không để ý hai cô gái đã đi lúc nào, cậu chỉ tập trung vào quyển sách Atlantis. Nó gợi lên cảm hứng chinh phục trong tim cậu thông qua các sử thi trong quyển sách, các cuộc viễn chinh đẫm máu và hùng vĩ.
- Hào hùng thật.
Văn Thường ca thán.
Nếu lúc này một bản nhạc Epic được mở lên, cậu sẽ sởn hết da gà vì sự hoành tráng của các cuộc chiến trong Atlantis.
- Hôm nay cậu lại đến, chàng trai.
Một giọng nói già nua bỗng nhiên truyền đến. Cắt ngang dòng suy, Văn Thường ngẩng đầu nhìn về người vừa lên tiếng.
Đó là ông chủ tiệm sách cổ này - Mohamed Sharian. Cậu đã đến đây hàng tháng và quen thuộc với ông.
- Chào ông Med.
Văn Thường mỉm cười thiện cảm chào ông ta. Med là cái tên mà ông ấy bảo cậu gọi vậy. Ông Med nghĩ người Việt Nam muốn xưng hô thân thiết thì gọi nhau càng ngắn càng tốt, chỉ một chữ là đủ. Ví dự như: mày, ông, bà hoặc gọi tên.
Theo ông ấy thì cái tên Sharian quá dài. Đúng là ông lão tốt bụng và dễ gần.
- Hôm nay là một ngày đặt biệt, cậu cảm thấy không?
Med hỏi trong khi bước đến bàn đặt sách đằng xa và ngồi xuống. Ông ấy chừng bảy mươi tuổi, có khuôn mặt phúc hậu và bộ râu màu hoa tiêu dài đến cổ.
Là một công dân của đế quốc Ba Tư một thời, Iran ngày nay. Med mặc trên mình bộ trang phục truyền thống Bakhtiari của quốc gia mình. Với chiếc áo chẽn thổ cẩm quý phái cùng với chiếc mũ nhung hưu trên đầu, Med ngồi bên đống sách như thể một thương gia xứ Ba Tư ngày đó.
- Ngày đặc biệt sao? Cháu không cảm thấy điều đó. Mà ông Med này, quyển sách Atlantis mà ông giới thiệu đang làm cháu say mê đấy.
Văn Thường luôn cảm thấy Mohamed Sharian có điều gì đó đặc biệt, tuy nhiên giữa chốn đô thị hiện đại này thì điều đặc biệt đó chỉ là bộ râu dài mà thôi. Cậu không thể tìm thấy điều gì đặc biệt trên thân ông ấy mặc dù luôn cảm thấy nó.
Nghe Văn Thường say mê quyển sách Atlantis, Med bật cười và nói:
- Rất nhiều người đã say đắm nó như cậu. Nhưng cậu không cảm thấy lạ sao? Việc cậu đọc được nó.
- Đây là năng khiếu bẩm sinh của cháu.
Văn Thường lắc đầu, cậu trả lời ngay. Dứt lời, cậu lại tập trung vào Atlantis và tiếp tục đọc nó.
Ở đằng xa, ông Med mỉm cười nhìn Văn Thường và đôi mắt vàng kim tựa như hai viên đá quý của cậu. Med đặt quyển sách trên tay xuống, ông thâm ý hỏi:
- Nếu từ bỏ xã hội bây giờ để trở về thời trung cổ làm một vị vua, cậu cảm thấy thế nào? Bỏ được chứ?
- Tuyệt.
Văn Thường không rời mắt khỏi quyển sách trong khi gật gật đầu trả lời.
- Tuyệt?
- Phải. Trở thành vua không tốt sao? Cháu sẽ tạo ra một đế quốc lưu danh sử sách muôn đời, giống như các đế chế trong quyển sách Atlantis này vậy.
Mohamed Sharian mỉm cười vì câu trả lời của cậu. Ông nói:
- Ý tưởng rất tốt, nhưng một nền văn minh có huy hoàng đến mức nào thì cũng có thời điểm phải lụi tàn mà thôi. Đó là quy luật! Chiến tranh và mẫu thuẫn sẽ đem nền văn minh của cậu diệt vong.
Một câu nói thăm dò đúng nghĩa. Nghe Med nói vậy. Văn Thường lắc đầu xem thường, cậu đáp:
- Đó là do chính sách cai trị lạc hậu không biết cải cách, quần thần không đồng lòng, chiến tranh quá thụ động mới dẫn đến diệt vọng. Chỉ cần không ngừng đổi mới bộ máy cai trị và củng cố lòng dân thì không có nền văn minh nào bị diệt dễ dàng cả.
- Tốt! Tuy nhiên, để làm được những gì cậu nói thì muôn vàng khó khăn. Nhưng tư duy của cậu rất chuẩn mực đấy, rất đáng khen, tốt, tốt.
Mohamed Sharian tấm tắc khen ngợi cậu.
Văn Thường cảm ơn và tiếp tục đọc Atlantis. Ông Med luôn hỏi những điều viễn vong như những quyển tiểu thuyết fantasy vậy. Văn Thường trả lời như một người bạn khi trong quán này thường chỉ có hai người.
Tiệm sách cổ của ông Med rất nhàm chán đối với giới trẻ. Tiệm của ông chỉ toàn những quyển sách cổ tồn tại từ các nền văn minh xưa với các loại chữ cái cổ. Không ai đọc hiểu, họ chỉ vào lấy cảnh chụp ảnh nhưng mãi thì cũng nhàm.
Thành ra chỉ còn Văn Thường là khách quen chỗ này. Và bằng với vốn tiếng Việt dồi giàu của mình, ông Med có thể nói chuyện rất thoải mái với cậu.
Không được bao lâu, ông Med hỏi tiếp:
- Vừa rồi cậu đã chịu từ bỏ xã hội hiện tại để trở thành một đức vua. Vậy nếu là một đức vua cai trị một lãnh thổ rộng lớn, cậu sẽ chọn cách nào để phát triển nó?
Lần này Mohamed Sharian nghiêm túc, thông qua giọng nói già nua trầm ấm của ông mà Văn Thường cảm nhận được. Mà không đợi cậu suy nghĩ trả lời, ông Med nói tiếp:
- Câu trả lời chỉ có hai lựa chọn:
"Chiến tranh và kỷ luật, chinh phục lục địa rộng lớn bằng vũ lực và máu tanh, hiếu chiến là cách để trở thành một đế chế hùng mạnh". Và lựa chọn thứ hai: "Hòa bình, phát triển vương quốc của bạn bằng tình yêu và sự thông thái, đế quốc là cách người dân gọi của nó với nền kinh tế và học viện phát triển vững mạnh". Cậu chọn đi.
Văn Thường nhíu mày vì câu hỏi trong khi cậu đang chăm chú xem quyển sách trong tay. Dừng lại một chút, Văn Thường suy nghĩ vài giây và nói ngay:
- Nếu lựa chọn hết cả hai thì tốt nhưng lựa chọn chỉ có một nên cháu sẽ chọn cái thứ hai. Kinh tế phát triển, quân đội tự nhiên sẽ phát triển. Có học viên nhất định được lòng dân, định quốc bình dân, dân giàu thì nước mạnh. Quan trọng là kẻ cầm quyền có đưa ra chính sách tốt hay không.
Nghe câu trả lời, ông mỉm cười và nói:
- Cậu là người đầu tiên chọn cách thứ hai, rất tốt, quyển sách này ta tặng cậu. Hy vọng cậu phát triển vương quốc của mình theo đúng những gì cậu nói!
Mohamed Sharian vừa dứt lời, trước mắt Văn Thường chợt tối đen.
Không có gì báo trước, không đau đớn và không tiếng động. Ý thức của Văn Thường mất đi, cảm giác giống như đang rơi vào vùng chân không tối đen.
75
5
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
