Chương 7 - Chương 7
Lãng Cửu Xuyên cảm nhận sự tẩm bổ của công đức khí vận, thở dài một tiếng.
Đáng tiếc, quá mỏng manh, nếu không nàng chắc chắn sẽ được tẩm bổ tốt hơn.
Tất cả đều tại con cháu Lãng gia không có mấy ai xuất sắc giống tổ tiên, khiến gia tộc ngày càng suy yếu, ngay cả khí vận cũng sắp tan biến.
Lãng Cửu Xuyên không hài lòng liếc nhìn những người bên cạnh, đồ vô dụng.
Hai tiểu bối đang thì thầm liền giật mình: “?”
Ánh mắt của nàng có ý gì?
Khinh thường chúng ta sao?
Hừ, đứa nhà quê này, nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp, đại ca lại đang có mặt, nếu không chúng đã phải đấu với nàng một phen.
Hai người nhìn nhau, không đấu, vậy thì giở trò cũng được?
Vừa nảy ra ý định, nhưng thấy phía cửa tối lại, họ lập tức dẹp bỏ ý định xấu xa.
Nhị bá mẫu đến rồi, dù bà có ghét bỏ vị đường tỷ này đến đâu thì đó cũng là đứa con duy nhất của bà, ai biết bà có bảo vệ con mình không?
Thôi thị bước vào, bước chân khẽ dừng lại, ánh mắt lướt qua Lãng Cửu Xuyên rồi thản nhiên đi qua nàng, đến một chỗ khác quỳ xuống, cách một khoảng xa.
Mọi người đều nhìn thấy, khẽ nhướng mày, mười mấy năm rồi, Thôi thị vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó, sau này chắc chắn sẽ có chuyện hay để xem.
Lãng Thải Linh vừa cãi nhau với Lãng Cửu Xuyên cười khinh bỉ, con một của nhánh thứ hai thì sao, vẫn không được coi trọng.
Nàng ta nhìn Lãng Cửu Xuyên, muốn xem vẻ mặt thất vọng của nàng, nhưng lại thấy đối phương đứng dậy, đi về phía quan tài, không khỏi trừng mắt.
Đứa nhà quê này lại muốn làm gì nữa đây?
Lãng Cửu Xuyên quỳ ngồi trước quan tài, quay đầu nhìn vào trong, cảm nhận dòng công đức mỏng manh chảy vào mình, nuôi dưỡng thân xác và thần hồn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khi thấy một số khí vận vẫn phân tán vào người của Lãng gia, nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào thi thể phủ vải trắng. Nếu nàng cũng nằm trong đó, liệu những công đức khí vận này có chảy về mỗi phía của mình hay không?
Nghĩ đến là thấy vui, thật muốn chiếm lấy làm của riêng.
Đôi mắt chó tạm thời gắn vào của Lãng Cửu Xuyên suýt nữa nhìn thủng quan tài của ông nội.
Vù vù.
Trong linh đường bỗng nổi lên một cơn gió, thổi bay những tờ giấy vàng trên đất, ngọn nến cũng lung lay không ngừng.
Mọi người đều sững sờ trong giây lát, cơn gió này từ đâu tới?
Họ theo bản năng nhìn về phía Lãng Cửu Xuyên, nàng quỳ ở đó, có phải đã làm phiền lão gia tử không yên nghỉ hay không?
Thôi thị mặt mày trầm ngâm, lông mày nhíu chặt.
Lãng Cửu Xuyên cảm nhận ánh mắt nóng rực chiếu vào mình, liếc qua, rồi thản nhiên kéo cái chậu hóa vàng đến trước mặt, nhặt tờ giấy vàng trên đất ném vào, nói: “Ta đốt ít giấy cho lão gia tử, mong người dưới suối vàng đi lại thuận lợi.”
Mọi người nghe vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút, cũng coi như có chút hiếu tâm, nhưng "đi lại thuận lợi" là cái gì?
Thôi thị nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm kinh văn.
Bỗng nhiên, một tiếng gào thét vang lên ở cửa, chấn động cả linh đường.
Có người chống gậy xông vào.
“Ngươi là lão già, ngươi đúng là mệnh ngắn hơn ta, đã nói là đến bảy mươi tuổi xem ai tiểu xa hơn, ngươi lại không giữ lời hứa.”
Linh đường im lặng.
Lãng Cửu Xuyên tay đốt giấy khẽ run, ngẩng đầu nhìn người đến, khóe miệng giật giật.
Người đến là một lão giả tóc bạc da hồng, mặc áo dài trắng, cầm gậy, đi đến bên quan tài, nhìn thấy người bên trong thì nghẹn ngào: “Lão già, nằm đó làm gì, dậy uống rượu đi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
7
1
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
