Chương 13 - Chương 13
Trần đại phu định thần lại, nghĩ rằng chắc là mấy ngày nay phủ lo tang sự, mình cũng thường xuyên bắt mạch kê đơn cho người trong phủ mà mệt mỏi, nếu không sao lại không bắt được mạch.
Ông hít sâu một hơi, hai ngón tay đặt lên tay trái nàng, nhíu mày bắt mạch, một lúc sau liền thu tay lại, thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là nhìn nhầm.
Nhưng rất nhanh, ông lại nhíu mày, vì thân thể cô nương này thật sự quá yếu, tổn hại nghiêm trọng, gần như là mệnh ngắn.
“Mạch của Cửu cô nương rất yếu, vốn là do thiếu hụt và yếu từ trong bụng mẹ, lại thêm khí huyết suy kiệt nghiêm trọng, phải điều dưỡng cẩn thận, nếu không…” Trần đại phu do dự một chút, nói: “Nếu không điều dưỡng tốt, không nói đến chuyện khó thành thân sinh con, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.”
Ông còn có vài lời không dám nói, chính là thân thể này so với người già sắp chết cũng không khác gì.
Thân thể yếu ớt lại mệnh ngắn.
Nghe ra ý tứ trong lời của phủ y, Ngô thị sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Thôi thị xuất hiện ở cửa, rồi nhìn Lãng Cửu Xuyên với dấu tay trên mặt, vẻ mặt thản nhiên, không khỏi cảm thấy nghẹn ngào.
…
Cơ thể của Lãng Cửu Xuyên không sống được lâu.
Lời của phủ y khiến những người vừa bước vào đều rùng mình.
Lãng Chính Bình vượt qua Thôi thị, tiến lên trước, nhíu mày hỏi: "Sao cơ thể của con bé lại yếu như vậy? Trần đại phu, cần điều trị thế nào thì ông cứ kê đơn, cần dùng dược liệu gì, bảo Đinh tổng quản điều đến."
Đây là mầm non duy nhất của nhị phòng, không thể để mất được, nếu không làm sao đối mặt với nhị đệ?
Trần đại phu nhận lệnh, đứng dậy hành lễ, nói: "Thế tử gia, lão phu sẽ xuống suy nghĩ kỹ lưỡng."
"Đi đi."
"Không cần phí công." Lãng Cửu Xuyên cười nhạt nói: "Cơ thể này, các người không cứu được."
Mọi người đều sững sờ.
"Vớ vẩn." Lãng Chính Bình mặt lạnh nói: "Ngươi vừa nói linh tinh ở linh đường, không chỉ nguyền rủa khách mà còn làm kinh động linh hồn của tổ phụ ngươi. Ta nghĩ ngươi còn nhỏ, vừa trở về nhà nên không phạt ngươi. Nhưng cơ thể không phải chuyện đùa, không thể để ngươi tùy tiện buông thả."
Lãng Cửu Xuyên cười, hỏi lại: "Buông thả, chẳng phải là truyền thống của Lãng gia sao?"
"Ngươi!" Lãng Chính Bình tức giận.
"Cửu cô nương, người còn nhớ lão nô không, lão phu nhân luôn nhớ đến người, biết người trở về, cũng đòi gặp người." Vương ma ma tiến lên nhìn kỹ Lãng Cửu Xuyên, nói: "Người đã trưởng thành rồi, sao lại gầy hơn thế này? Nhưng trở về là tốt rồi, chăm sóc kỹ lưỡng sẽ khỏe lại thôi."
Lãng Cửu Xuyên nhìn người hầu già hiền hòa trước mắt, một số hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, người này cười tươi đưa cho nàng một chiếc kẹo nhỏ.
Đây có phải là ký ức còn sót lại của cơ thể này không?
Có ký ức này, đối mặt với người hầu già, Lãng Cửu Xuyên khoan dung hơn, thu lại gai góc, đứng dậy nói: "Vậy ta theo ma ma đi gặp lão phu nhân."
"Vâng vâng, tốt lắm." Vương ma ma nhìn về phía Lãng Chính Bình.
Lãng Chính Bình nói: "Ngươi đã không khỏe, vậy cứ ở lại viện của mẫu thân đi, bầu bạn với bà ấy, không cần đến linh đường."
Không được, trước khi đạt được công đức lớn, nàng vẫn phải hấp thụ khí vận công đức của tổ tiên, nếu không cơ thể này sẽ tan rã.
"Ta vẫn sẽ tẫn hiếu." Lãng Cửu Xuyên nói xong liền bước đến bên cạnh Vương ma ma, nói: "Đi thôi."
Thôi thị lên tiếng khi nàng đi ngang qua: "Đứng lại. Ta sẽ cử một ma ma đến bên cạnh dạy ngươi quy củ, hy vọng từ nay ngươi cẩn thận lời nói và hành động, đừng để xảy ra sai sót, tránh rước họa vào thân, liên lụy gia đình."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
8
1
6 ngày trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
