Chương 9 - Ôm đùi
Đại Gian Hùng
Chương 9: Ôm đùi
Người dịch: hacythusinh
"Cái gì? Ngươi đã tìm được chỗ ẩn náu thực sự của yêu nghiệt Di Lặc giáo rồi sao?"
Phó Thiên hộ Triệu Hỉ cưỡi trên thân con tuấn mã cao cấp, từ trên cao nhìn xuống, có hơi hứng thú đánh giá Ngô Phàm đang trưng ra bộ mặt thành thật.
"Bẩm Thiên hộ đại nhân! Đúng vậy!" Ngô Phàm tim đập đùng đùng, ngữ khí kiên định nói: "Hạ quan đã tự mình theo dõi thấy nơi bọn chúng ẩn náu, bọn yêu nghiệt Di Lặc giáo này đang chuẩn bị dây thừng chạy trốn. Tất cả việc làm lúc trước của chúng chỉ là để phô trương thanh thế mà thôi, một thời gian sau khi nuốt cuồng dược mặc dù làm chiến lực tăng lên, nhưng nhân tính mất hết, thể lực cạn kiệt. Đợi dược hiệu đi qua, tứ chi cả người sẽ bủn rủn vô lực, như heo chờ làm thịt. Thiên hộ đại nhân! Tận dụng thời cơ! Hạ quan lấy đầu mình ra làm đảm bảo, lần này tiến lên nhất định có thể đem toàn bộ yêu nghiệt Di Lặc giáo một mẻ bắt hết!"
Làm người xấu nhất định phải có năng khiếu, mà Ngô Phàm chính là có cái năng khiếu như vậy.
Ngô Phàm từ lúc bị đưa đi khỏi địa bàn Di lặc giáo bên trong rừng sâu núi thẩm, để đảm bảo thánh nữ mặt sẹo kia giữ lại cái mạng nhỏ cho hắn thì hắn phải truyền tin giả, tạo cơ hội cho Di Lặc giáo chơi Ưng Dương vệ một vố nặng nề. Hắn cũng không lập tức trở về mà cẩn thận quan sát một phen thì xem ra vị thánh nữ mặt sẹo kia cũng không có ý lừa hắn. Dựa theo Ngô Phàm suy đoán, rất có thể bên trong nội bộ Di Lặc giáo đã nổi lên mâu thuẫn về quyết định này, vị thánh nữ mặt sẹo kia muốn bổ cho Ưng Dương vệ một đao nhưng bên trong có một bộ phận giáo chúng không đồng ý.
Phó Thiên hộ Triệu Hỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Ngô Phàm, nhìn đến mức trực tiếp, không né tránh chỉ có kiên định, trầm ngâm nói: "Lúc ấy Ưng Dương vệ đều bị bọn yêu nghiệt Di Lặc giáo sau khi cắn thuốc đánh lui toàn bộ, gần như mất hết ý chí chiến đấu, nhưng vì sao ngươi lại không chạy? Chẳng lẽ ngươi không biết sợ?"
Ngô Phàm vỗ vỗ phía sau 'Đại Minh thập tứ thế', cười nói: "Thiên hộ đại nhân có thể chưa thấy qua, hộp đao này của hạ quan có một cái dây kéo, có thể giúp hạ quan không mất chút sức mà leo lên đại thụ cao vài trượng, bọn yêu nghiệt phát cuồng này chỉ để ý tới vật sống trước mắt mà không để ý tới trên đầu. Cho nên hạ quan coi như là tránh được một kiếp, cũng bởi vì vậy mà theo đuôi đám yêu nghiệt này tìm ra được nơi ẩn náu thực sự của chúng."
"Ồ! Là như vậy a!", phó Thiên hộ Triệu Hỉ gật gật đầu, lúc này mới hạ lệnh nói: "Vậy làm phiền Ngô Tiểu đội trưởng ngươi dẫn đường, tiêu diệt yêu nghiệt Di Lặc giáo, bắt gọn một lưới!"
"Vâng!"
【 Tên vương bát đản này, vậy mà lại nghi ngờ ta!】
Ngoài miệng đáp ứng thống khoái, trên thực tế trong lòng Ngô Phàm mắng chửi không ngừng. Đồng thời, Ngô Phàm trong lòng cũng sinh lòng cảnh giác, cảnh cáo chính mình không nên quá xem thường trí tuệ người khác. Có thể kiếm ăn bên trong cái loại môi trường đen tối như Ưng Dương vệ, không có ai là đơn giản, nhất là những kẻ có địa vị cao, tất cả đều không phải hạng người tốt lành gì.
Dẫn đường phía trước, Ngô Phàm sải bước không chút do dự, biểu hiện ra một bộ dáng vội vàng tranh đoạt công lao, làm cho Triệu Hỉ an tâm trong lòng.
Trên thực tế trong lòng Triệu Hỉ thực sự là rất cao hứng, lần tiêu diệt yêu nghiệt Di Lặc giáo này, ở kế hoạch đầu tiên đúng là sự thất trách của hắn, rõ ràng biết được yêu nghiệt Di Lặc giáo giả trang làm mã phỉ bên ngoài thành Lạc Dương từ lâu, người đông thế mạnh, trốn kỹ trong núi rừng, lại quên xin lệnh điều động cung nỏ cho ưng dương vệ, làm thương vong hiện tại gần bốn trăm người. Chỉ một chuyện này đã đủ hai gã phó Thiên hộ còn lại đem hắn ra mà công kích nhừ tử. Nếu còn không chiến thắng mà quay về, thì kết cục của hắn coi như đã xác định. Ngô Phàm cung cấp tin tức giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Chỉ là xuất phát từ cẩn thận cân nhắc nên Triệu Hỉ mới thể hiện ra chút thận trọng, cũng không có ý gì khác.
Dọc theo con đường đã từng đi trước đó, vẫn là sâu bên trong Bạch Đầu Sơn, Ngô Phàm lại một lần nữa tiến về nơi mình từng bị bắt giữ.
Phóng tầm mắt mà nhìn, bên trong rừng cây rậm rạp có một khu đất trống rộng hơn trăm trượng, bên ngoài dùng gỗ tròn làm hàng rào, phòng ngừa dã thú tấn công ban đêm, bên trong toàn là nhà gỗ giản dị và lều trại được làm từ một vài loại cây rừng. Giờ khắc này, bên trong doanh địa có rất nhiều giáo chúng đã uống cuồng dược lúc trước nằm la liệt, run rẩy trong ngừng, thậm chí còn có người nôn ra máu liên tục, tình cảnh nhìn rất bi thảm.
"Thiên hộ đại nhân! Chính là ở đây!", Ngô Phàm chỉ vào nơi đóng quân của Di Lặc giáo, hai tay ôm quyền, nói : "Hạ quan nguyện xung phong lên trước, thỉnh Thiên hộ đại nhân hạ lệnh tiêu diệt bọn yêu nghiệt này!"
"Tốt! Đủ can đảm!", phó Thiên hộ Triệu Hỉ hài lòng nhìn Ngô Phàm, hai tay chắp sau lưng, nói: "Đợi sau khi chiến thắng, ta sẽ cho ngươi lĩnh công! Tiến lên đi!"
"Vâng!"
"Các huynh đệ! Theo ta tiến lên! Giết hết bọn yêu nghiệt tặc tử này! Vì những huynh đệ đã hi sinh mà báo thù rửa hận! Giết! ! !"
Ngô Phàm ngoài miệng lời hay ý đẹp, động tác cũng rất phối hợp, quả nhiên là đầu tàu gương mẫu xung phong quên mình, ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút… Đương nhiên, nếu không phải thằng nhãi này đã từng điều tra cẩn thận trước đó, trong doanh trại này nhiều nhất năm trăm tên Di Lặc giáo chúng mà trong đó hơn ba trăm tên đã trở thành phế nhân, ngoài ra đằng sau hắn còn có hơn hai nghìn huynh đệ làm hậu thuẫn, nếu không có đánh chết thì hắn cũng không ra sức diễn trò như vậy, hắn chỉ có thể ôm ngực, làm ra một bộ động tác "bệnh nặng không thể ra trận" mà ngã xuống đất không dậy nổi.
"Là bọn tay sai triều đình!"
"Nghênh địch! Nghênh địch!"
"Nghênh địch cái rắm! Chạy mau!"
Nơi đóng quân Di lặc giáo chúng nháy mắt loạn thành một mảnh, phó Thiên Hộ Triệu Hỉ trong lòng vốn có một chút nghi ngờ cũng vì vậy mà biến mất, những người ở địa vị cao trong Ưng Dương vệ như hắn, có ai là chưa từng mang quân đi đánh giặc? Địch nhân có sử dụng kỹ xảo lừa gạt hay không, chưa nói đến liếc mắt một cái liền biết thì ít nhất thông qua biểu hiện của quân địch cũng có thể đoán ra tám chín phần.
Trong lòng nhẹ nhàng thở phào, phó Thiên hộ Triệu Hỉ trên mặt lộ ra tươi cười khác hoàn toàn với biểu cảm âm trầm lúc Ưng Dương vệ bị năm trăm tên Di Lặc giáo lùa như vịt. Hắn đã nghĩ kỹ lý do thoái thác , lý do thứ nhất, ít nhất hắn đã đem người diệt năm trăm tên Di Lặc giáo chúng, nương theo truyền thống của Ưng Dương vệ "Không báo giả công tích thì không phải là Ưng Dương vệ", đem con số này phải nâng lên một ít, thì đây sẽ trở thành một hồi đại thắng, một hồi phá tan âm mưu yêu nghiệt Di lặc giáo công tích vĩ đại! Lý do thứ hai, Hắn còn phát hiện ra Di Lặc giáo chế tạo cuồng dược, điều này sẽ giúp cho đế quốc Đại Tùy sau này đối mặt với Di lặc giáo sẽ chiếm được lý lẽ, rằng Đại Tùy vì thiên hạ bách tính an cư lập nghiệp mới tiêu diệt bè lũ yêu nghiệt tà giáo mà không phải là đàn áp người dân vô tội nổi dậy vì bất mãn Đại Tùy. Lời tuyên truyền hắn cũng đã nghĩ kỹ, lúc đó liền nói là: "Di Lặc giáo luyện chế cuồng dược cho giáo chúng ăn xong làm cho cha con huynh đệ tương tàn lẫn nhau, vì lẽ đó mới tiêu diệt"... Đây đúng là một cái lý do hoàn mỹ a!
Lại nói Ngô Phàm làm đầu tàu gương mẫu, dẫn theo hai nghìn tên Ưng Dương vệ, khí thế như hổ, một đao chặt đứt hàng rào trước mặt. Xung phong liều chết tiến vào, cả đám trở thành cơn ác mộng của Di Lặc giáo chúng, đại khai sát giới, mặc kệ đối phương có phản kháng hay không, chỉ bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy cũng đủ để người người ghé mắt, khen một tiếng "Đúng là một thanh khoái đao tốt"!
Chiến đấu kết thúc rất nhanh, năm trăm người đấu hai nghìn người, trong đó có ba trăm tên bắp cải trắng, tùy tiện chém thì làm sao có thể không mau kết thúc? Vì tranh thủ kiếm điểm chiến công, trong tình huống sói nhiều mồi ít, Ưng Dương vệ toàn bộ như phát điên đến cả người sống cuối cùng cũng quên giữ lại, hận không thể lại một lần nữa giết sạch Di Lặc giáo chúng.
"Thiên hộ đại nhân, toàn bộ đã được giải quyết!"
Ngô Phàm trên người đầy máu tương, đứng trước mặt phó Thiên hộ, thanh âm to rõ, tư thế oai hùng bừng bừng khí thế.
Phó Thiên hộ Triệu Hỉ gật gật đầu, rất là hài lòng, nói: "Tốt! Kiểm kê thu hoạch, xử lý thi thể! Mang đầu tất cả bọn yêu nghiệt này treo trên tường thành! Cảnh cáo những kẻ tâm tà bất chính rằng đây là kết cục cùng với đế quốc đối nghịch!", sau khi nói những lời này với thủ hạ, hắn quay qua Ngô Phàm nói: "Ngươi làm tốt lắm, ta nghĩ... Vị trí Bách hộ, cũng nên tranh thủ một chút cho ngươi! Đúng không?"
Nhìn thấy Triệu Hỉ tựa cười như không cười mà nhìn mình có chút hàm ý, Ngô Phàm lập tức hiểu được, thời điểm ôm đùi đã tới rồi, vội vàng hai tay ôm quyền thi lễ, trịnh trọng nói: "Từ nay về sau, nguyện theo đại nhân làm tùy tùng, lên núi đao xuống chảo dầu cũng không chối từ!"
Cách Di lặc giáo doanh địa chừng hai trăm trượng là một ngọn núi đối diện Bạch Đầu Sơn, sâu bên trong khe núi tại một vách đá đoạn cốc. Tại sâu thẳm phía dưới vách đá, nước Lạc hà chảy xuôi.
Sát vách đá, bên cạnh bờ sông, một nhóm hắc y nhân, mang theo mặt nạ phật Di Lặc hờ hững hành tẩu...
140
2
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
