Chương 2 - Có tiền đồ
Đại Gian hùng
Chương 2: Có tiền đồ
Người dịch: hacythusinh
"Cái gì? Ngươi đã giết Trần Du Tứ?
Tại đồn Thiên hộ Ưng Dương vệ, vang lên tiếng gầm điếc tai, ngữ điệu lộ vẻ khiếp sợ.
Nhìn phó Thiên hộ mặt đầy khiếp sợ trước mắt, Ngô Phàm mặt không đổi sắc mà ném đầu người trên tay xuống đất, hai tay ôm quyền thi lễ, nói: "Trần Du Tứ cùng với Di Lặc giáo cấu kết! Hạ quan bất đắc dĩ phải làm như vậy!"
Vị phó Thiên hộ trước mặt năm nay tuổi chừng bốn mươi lăm, họ Triệu tên Hỉ, mặt mày xanh xao nhưng hết lần này đến lần khác lại có khung xương to lớn, mặc trên người trang phục Ưng Dương vệ thùng thình không khác gì thây khô mặc quần áo. Lúc này hắn trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm vào cái đầu người dưới đất, rồi lại đánh giá từ trên xuống thiếu niên trẻ trên mặt đầy vết máu còn chưa khô, trong nhất thời không biết phải nói gì.
"Nếu đại nhân không tin, các huynh đệ tại đồn Bách hộ đều có thể làm chứng cho vi mỗ!", Ngô Phàm vẫn bình tĩnh như trước, như lời hắn từng nói, hắn rất có năng khiếu làm kẻ xấu. Hắn móc ra từ trong lòng ngực một cái ngọc phật màu trắng, hắn dâng lên hai tay, nói: "Đại nhân! Đây là vật chứng! Mong ngài xem xét."
Ngô Phàm đã đến thế giới này được chừng một tháng, tuy rằng bộ dáng hắn ngày thường có vẻ quái gở, trên thực tế đó là bởi vì tiếp xúc hoàn cảnh xa lạ chưa quen mà biểu hiện ra, hiện tại hắn đã quen, một tháng vừa rồi góp nhặt được rất nhiều tin tức hữu dụng. Tỷ như... Tin tức liên quan đến vị phó Thiên hộ trước mặt này.
Tổng bộ của Ưng Dương vệ nằm ở thủ đô đế quốc - thành Trường An, còn thành Lạc Dương thì lại là một trong mười cái mà đồn Thiên hộ quản lý, dù là như thế, tổng biên chế cũng có đến hai nghìn ba trăm người. Người thống lĩnh tuyệt đối là Ưng Dương Giáo úy, Thiên hộ Ngũ Chiêu. Nhưng vị này say mê võ học, không dành nhiều thời gian để quản lý chuyện lớn nhỏ bên trong đồn Thiên hộ. Kết quả là, bên trong đồn Thiên hộ Lạc Dương phân ra làm ba người quản sự, mà vị phó Thiên hộ Triệu Hỉ đây chính là một trong ba. Hắn có thể không phải là người có tiếng nói nhất nhưng lại có thể xem là người dễ đối phó nhất, bởi khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là - tham tiền.
Cho nên, Ngô Phàm tìm đến hắn đầu tiên mà không phải hai người Chỉ huy sứ còn lại.
Ngô Phàm dâng lên Bạch Ngọc Phật toàn thân nhẵn nhụi, sáng loáng, hiển nhiên là đã trải qua gia công cực kỳ tỉ mỉ, thêm nữa là hình dáng phật Di Lặc được chạm trổ vô cùng tốt, chắc chắn đã qua bàn tay của một vị danh gia nào đó. Kỳ thật, mặc kệ như thế nào, vật này dù sao cũng đã từng được một vị Hầu gia đeo lúc còn sống, giá trị tuyệt đối không thấp. Bên cạnh đó còn một điều cực kỳ quan trọng đó là... Ngọc phật kia được bọc bằng ba tờ giấy!
Không! Phải nói là ngân phiếu!
Một nghìn lượng?
Nhìn con số trên tờ ngân phiếu, trong tức khắc mắt phó Thiên hộ Triệu Hỉ híp lại, con ngươi lóe lên hào quang khiến người ta khiếp sợ.
Thu vào ba tờ ngân phiếu mà không để lại chút dấu vết, phó Thiên hộ Triệu Hỉ chậm rãi đánh giá Bạch Ngọc Phật, nói: "Ngô Tiểu đội trưởng... Ngươi làm vậy là có ý gì hả?"
"Trần Du Tứ cấu kết yêu nghiệt Di Lặc giáo, phụ lòng tin cậy của thiên tử, chết chưa hết tội, nhưng… Không phải hắn còn lưu lại một cái ghế trống a!", Ngô Phàm cười hì hì chà xát hai tay, nói: "Hạ quan tuy rằng chỉ là con kế nghiệp cha, trở thành thân quân của thiên tử. Bản thân không dám nghĩ nhiều, chỉ là đã làm người thì nhất định phải có lý tưởng... Hạ quan suy nghĩ liệu có thể hay không 'bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ!' (1)
(1) bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ: tài cao còn gắng sức hơn; đã giỏi còn cố giỏi hơn nữa;
"Ngươi muốn làm Bách hộ?"
Triệu Hỉ cười tà liếc mắt nhìn Ngô Phàm một cái, ánh mắt lóe lên.
Ngô Phàm vội vàng xua tay lắc đầu, nói: "Hạ quan không dám! Hạ quan chỉ là một tiểu đội trưởng quèn, đặt trong quân ngũ cũng không tính là cái gì, không dám vọng tưởng một bước lên trời làm chức Bách Hộ kia, ý muốn của hạ quan là Trần Du Tứ vừa chết, đồn Bách hộ chúng ta nhất định có một trong hai đại đội trưởng thay thế, như vậy không phải sẽ trống một vị trí đại đội trưởng hay sao?"
Dựa theo biên chế của Ưng Dương vệ, chức quan thấp nhất là tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng quản lý hai mươi người. Trên tiểu đội trưởng là đại đội trưởng, quản lý trăm người. Phía trên đại đội trưởng đó là chức Bách hộ, quản lý hai ba trăm người. Mỗi một cái đồn Bạch hộ đều có một gã Bách hộ, hai tên đại đội trưởng và mười tên tiểu đội trưởng. Ngô Phàm cho rằng thời gian mình gia nhập Ưng Dương vệ quá ngắn, tư lịch cũng không đủ, điều đáng nói nhất là hắn không có hậu trường muốn thăng tiến rất khó, cho nên hắn muốn dùng tiền bạc để mở đường, ba nghìn ngân phiếu cùng với tấm Bạch Ngọc Phật kia đều bị hắn dâng lên. Hắn cũng không đau lòng, vì những vật này đều không mất chút sức nào mà đạt được.
"Nga! Đại đội trưởng a.....", Triệu Hỉ cười cười, tiếp tục đánh giá Bạch Ngọc Phật trong tay dưới ánh mặt trời, tấm tắc khen: "Quả là được chạm trổ rất tốt! có thể xứng gọi là bàn tay quỷ thần..."
Ngô Phàm nếu mà còn không hiểu thì đúng là ngu độn, lập tức vội vàng nói: "Bẩm Triệu Thiên hộ, khối ngọc phật này là do hạ quan ngẫu nhiên nhặt được, nghe nói là do ngài không cẩn thận đánh rơi nên đặc biệt đến trả lại!"
【Thật là một kẻ hiểu chuyện a!】
Phó Thiên Hộ Triệu Hỉ âm thầm hài lòng, nhất là một câu "Triệu Thiên hộ" kia, thật là làm cho hắn 'tâm hoa nộ phóng'(2) nha! Nhưng ngoài miệng hắn vẫn như không có việc gì, hỏi: "Người vừa rồi không phải nói rằng đây là vật chứng chứng minh Trần Du Tứ cấu kết Di Lặc giáo hay sao?"
(2) tâm hoa nộ phóng: cực kì vui mừng, sung sướng
"Có việc đó sao? Đại nhân ngài nhất định đã nhớ lầm rồi!" Ngô Phàm cười, giống như đã sớm đoán được, móc ra trong lòng ngực một phong thư đã bị mở sáp, nói: "Không phải là vật chứng hạ quan còn chưa đưa cho ngài đây sao!"
【 Có tiền đồ! 】
Triệu Hỉ lại một lần nữa đánh giá Ngô Phàm, sau khi đánh giá hắn một cách nghiêm túc, Triệu Hỉ lại đem Bạch Ngọc Phật nhét xuống đai lưng, chầm chậm nói: "Trần Du Tứ thân là thiên tử thân quân, chức vụ Bách hộ, không lo nghĩ đến 'trung quân báo quốc' (3). Ngược lại hắn còn dám cấu kết với Di Lặc giáo yêu nghiệt, đáng chết!", nếu đáng chết thì giết hắn chính là có công :" Vừa may Tiểu đội trưởng Ngô Phàm đúng lúc bắt tại trận, tự tay giết tặc tử, trung thành dũng cảm! Khen thưởng! Thăng chức Đại đội trưởng!"
(3) trung quân báo quốc: trung thành với vua, báo đáp quốc gia
"Tạ ơn Thiên hộ đại nhân xem xét!", Ngô Phàm bộ dáng nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, nịnh nọt nói: "Thiên hộ đại nhân đêm nay có thể dành chút thời gian? Không ngại hạ quan làm chủ...?"
"Thân là thân quân của thiên tử, không nghĩ đến trung quân báo quốc lại nghĩ đến vui chơi rượu chè?", Triệu Hỉ lộ ra một bộ dáng liêm chính: "Ngô Tiểu đội trưởng... Không! Ngô Đại đội trưởng! Tư tưởng này của ngươi có vấn đề a!"
【 Cá mè một lứa với ta mà còn ra vẻ...】
Ngô Phàm mắng thầm trong lòng, ngoài miệng kinh sợ nói: "Hạ quan biết tội! Ý hạ quan là đi tuần tra trên đường! Điều tra có ai vi phạm lệnh cấm hay không."
"Từ từ!"
Thấy Ngô Phàm rời đi, Triệu Hỉ liền cản hắn lại, tiếp theo bước thong thả đến trước mặt Ngô Phàm, nghiêm túc nói: "Ngô Đại đội trưởng, ngươi tuổi trẻ lại trung thực chịu khó, võ nghệ cũng không tệ, vậy nên ta vốn có ý đến gặp Giáo úy đại nhân đề nghị cho ngươi thừa kế chức vị Bách hộ, nhưng mà a... cái ngươi thiếu chính là một chút thành tích! Hiểu được ý của ta chứ?"
Ngô Phàm vội vàng thở dài, nói: "Đa tạ Thiên hộ đại nhân chỉ điểm cho hạ quan con đường sáng! Hạ quan hiểu được! Nhất định không làm Thiên hộ đại nhân thất vọng!"
"Tốt! Tốt! Tốt! Đi đi!", Triệu Hỉ phất phất tay, xoay người, cố ý vô tình nhỏ giọng thì thầm nói: "Nghe nói bên ngoài thành Lạc Dương dạo này có mã phỉ chặn đường làm loạn..."
Ngô Phàm sắc mặt chớp động, nhanh chân mà đi.
Đợi Ngô Phàm đi càng lúc càng xa, Triệu Hỉ xoay người, lấy ra tấm Bạch Ngọc Phật Di Lặc trong đai lưng đưa lên dưới ánh mặt trời mà đánh giá, trên mặt hiện ra biểu lộ hàm súc không rõ, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử, ngươi vẫn là còn quá trẻ a! Hạng người như Trần Du Tứ, hắn có thể gần mười năm làm Bách hộ ngươi nghĩ hắn sẽ là người đơn giản hay sao? Sau lưng hắn chính là có... Thôi! Cũng coi như tiểu tử nhà ngươi đủ tàn nhẫn, đủ dũng cảm mà tự tay giết quan trên còn tham ô cả tang vật... Chậc chậc... Có thể xem như là một thanh đao tốt, nếu như ngươi có thể sống qua phen này, ta sẽ đưa ngươi về dưới trướng."
Bước ra cửa lớn đồn Thiên hộ, hắn cũng không đi đường tuần tra như lời trước đó, Ngô Phàm tiến về hướng thành tây trở về nhà, mặt nhăn lại không còn vẻ tươi cười như trước. Bởi vì hắn cảm thấy mình đã sai ở bước nào.
"Phiền toái a!"
Suy nghĩ lại một lần nữa, Ngô Phàm vẫn chưa tìm ra mình sai ở đâu, nhịn không được mà lắc đầu.
"Đinh! Hệ thống đã được đổi mới, lỗ hổng đã sửa chữa toàn bộ!"
"Đinh! Ký chủ..."
...
PS: Xin review, xin phiếu đề cử ạ!
244
2
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
