Chương 18 - Nuông Chiều Đệ Đệ
Vào thời điểm này , bên ngoài Kinh Dương có rất nhiều quan viên tập trung lại .
Khi Lạc Thiên Tầm và Đoàn Chí Huyền vừa đến khách trạm , các vị quan viên đứng đầu đồng loạt cúi đầu ,những quan viên đứng sau cũng tương tự cúi đầu .
Cái vị cúi đầu này chính là Kinh Dương thứ sử
Quan chức của ông ấy so với Lạc Thiên Tầm còn cao hơn cho lên không cần tham kiếm .Nhưng mà cái tên Tuyên Uy tướng quân sớm đã lan truyền khắp thiên hạ rồi .
Bởi vì hai mươi nghìn quân Thổ Dục Hồn đã được áp giải đến Trường An rồi ,tên của Lạc Thiên Tầm trực tiếp vang danh thiên hạ .
Kinh Dương cách Trường An mười lí ,Lúc này thứ sử cũng không hề ngu ngốc ,ông biết Lạc Thiên Tầm chỉ cần bước vào Trường An ắt giống như một bước lên mây.
Cho lên hắn mới đối xử với Lạc Thiên Tầm cung kính như vậy , rốt cuộc người đang đứng trước mặt này có thể là nhân vật quyền lực của Đại Đường không thể đắc tội .
''Thứ sử hữu lễ rồi , làm phiền chuẩn bị cho đại quân chúng tôi một bữa ăn , mọi người đều đã mệt mỏi cả một ngày rồi ''
Đoàn Chí Huyền mỉm cười nói với thứ sử , bởi vì lần này ban sư về triều có các phủ lớn của triều đình cho lên quân đội không hề mang theo nhiều lương thực .
Kinh Dương thứ sử liên tiếp gật đầu nói
''Phàn quốc công xin hãy yên tâm , nhất định không để cho những nam nhi Đại Đường chịu đói đâu ''
Đoàn Chí Huyền mãn nguyện gật đầu , sau đó Kinh Dương thứ sử nhìn Lạc Thiên Tầm chào hỏi
''Tướng quân, ở thành nội đã sắp xếp an bài thỏa đáng ,có thể để các tướng sĩ đến ở , chi bằng ?''
Ai mà biết được Lạc Thiên Tầm trực tiếp lắc đầu
''Đa tạ thứ sử đại nhân , hàng vạn đại quân , người đông phức tạp ''
''Nếu nói đi vào thành nội ,sẽ quấy rầy sinh hoạt của bách tính , rêu rao như vậy cũng không phải cách làm của cách tướng sĩ Đại Đường ''
Nói xong Lạc Thiên Tầm lập tức quay đầu
''Yên lặng dựng trại ,đừng làm phiền những bách tính vãng lai ,nếu không đừng trách bổn tướng quân quân pháp hầu hạ !''
Lạc Thiên Tầm vừa nói xong ,tất cả hàng vạn tướng sĩ đồng loạt trả lời
''rõ , tướng quân ''
Sau đó ,họ bắt đầu dựng trại ngay tại chỗ , không hề nói ra cái gì dư thừa , chỉ cần nhìn nhau cũng biết lên làm cái gì
Nhìn thấy một cảnh như vậy ,quan viên Kinh Dương đều một phen kinh ngạc , trước kia bọn hắn đều không thể tin được lại có thể dẫn mười nghìn binh lính đi đánh một trăm nghìn binh lính , bây giờ xem ra đã hiểu rồi .
Một quân đội như vậy ,tinh nhuệ mà lại hết lòng vì dân thì nó mạnh mẽ đến nhường nào chứ
Nói đến cái này cũng thật khó tin , một mình độc chiến đại quân thổ dục hồn ,nếu không là sự thật thì tại sao có thể kinh động thiên hạ đi .
''Làm phiền thứ sử đại nhân , để mọi người đưa đồ ăn đến đây ,quân đội của chúng tôi sẽ tự ăn uống , không cần làm phiền nữa ''
Lạc Thiên Tầm nói như vậy ,biểu tình luôn vẻ lạnh lùng đạm bạc .
Một cảm giác áp bức mạnh làm cho Kinh Dương thứ sử cảm giác bối rối .
''Không dám , không dám ''
Sau đó nhanh chóng phân phó xuống dưới ,cuối cùng dắt Lạc Thiên Tầm và Đoàn Chí Huyền cùng một ít binh lính vào thành nội .
Không lâu sau, tin tức Tuyên Uy tướng quân và Phàn quốc công đến Kinh Dương lan rộng toàn thành Kinh Dương .
Nghe nói quân đội đang đóng quân bên ngoài thành Kinh Dương rất nhiều bách tính đến xem .
Khi nhìn thấy quân đội đều được huấn luyện rất quân cách mọi người đều rất ngạc nhiên , cái khí phách này làm người ta cảm khái chả trách có thể đánh bại được thổ dục hồn , đối với quân đội bình thường quả là không thể so bì .
''Huynh trưởng , huynh trưởng , chúng ta đi ra ngoài chơi đi ''
Vừa đến dịch quán ,A Vân liền chạy đến bên cạnh nhìn thấy Lạc Thiên Tầm kích động nói
Trước đây vẫn còn gọi là tỷ tỷ ,trải qua vài lần huấn luyện của ông nội cuối cùng cũng đổi sang cách gọi này , hiện tại trước mặt ai cũng gọi như vậy tuy rằng hắn không hiểu tại sao phải gọi như vậy nhưn lời của tỷ tỷ dặn hắn là tuyệt đối nghe theo .
''Được ,chúng ta ra ngoài chơi ''
Nghe thấy lời của đệ đệ Lạc Thiên Tầm không do dự mà gật đầu , ông nội bước đến đôi mắt tràn đầy sự vô lực .
''A Vân , nghe lời ,tỷ tỷ của con vừa mới đi dự tiệc của thử sử đại nhân vô cùng mệt ''
A vân ''ò'' lên một tiếng sau đó cúi đầu xuống
Nhưng mà Lạc Thiên Tầm không để ý nói
''Ông nội không sao đâu , con là Tuyên Uy tướng quân đấy , có một chút mệt mỏi này không đáng nhắc đến ''
Sau đó Lạc Thiên Tầm liền chào ông nội dắt A Vân nhanh chóng dời đi
Nhìn Lạc thiên Tầm rời đi ,Lạc Hưng bất lực lắc đầu cười ,nói ra ,Thiên Tầm cũng thực sự rất thích đệ đệ này
Hoặc là vì cảm thấy có lỗi
Dù sao ,lúc Lạc Vân bị ngốc là vì cái chết của cha thương tâm quá độ lên sau đó biến thành như vậy
Còn Lạc Thiên Tầm nhận định cha của mình chết là do bản thân mình gây lên ,lúc đó cha bị trọng thương vốn dĩ là tìm đại phu chữa bệnh .
Nhưng mà muốn chốn về Lan Châu thật nhanh lên đã lỡ mất thời gian chữa bệnh ,như vậy mới bị chết
Bất kể sự việc như thế nào cô cũng nhận định là như vậy .
Do đó em trai mới bị ngu ngốc , cho lên chỉ cần Lạc Vân muốn gì cô đều sẽ đưa cho đệ đệ của mình .
Cô là được cha ôm về từ chiến trường ,bản thân không thể báo đáp ông ấy ,liền chăm sóc thật tốt ông ngoại và đệ đệ để trả ơn .
8
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
