Chương 2 - Đồ Long Đao
Chương xx: Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2.
Gần tối, Du Đại Nham tới trấn Am Đông huyện Dư Diêu. Qua sông Tiền Đường là tới Lâm An, đi hướng tây bắc qua Giang Tây và Hồ Nam sẽ về đến núi Võ Đang ở tỉnh Hồ Bắc.
Buổi tối không có thuyền sang sông nên Du Đại Nham chỉ có thể nghỉ lại trong một tiểu khách điếm.
Ngồi khoanh chân xếp bằng tĩnh tọa ở trên giường đến nửa đêm bỗng nhiên Du Đại Nham nghe được ở phòng bên cạnh có tiếng lịch kịch nhè nhẹ cùng tiếng thì thầm: “Chúng ta cứ lẳng lặng mà đi, đừng lên tiếng khiến những người khác biết, tránh phát sinh rắc rối.”
Du Đại Nham nhìn qua cửa sổ phát hiện ra là đám buôn lậu muối đã gặp lúc trước, thấy nhóm người này gánh theo thúng muối lặng lẽ rời khỏi khách điếm, lại nhớ tới câu nói thì thầm vừa rồi hắn thầm nghĩ.
“Lén lén lút lút giữa đêm hôm khuya khoắt thế này hẳn là định làm chuyện xấu. Ta đã biết há có thể ngoảnh mặt làm ngơ.”
Tinh thần hành hiệp trượng nghĩa trong lòng Du Đại Nham trỗi dậy, hắn liền đeo khiên tròn trên lưng rồi vọt qua cửa sổ, nhảy lên mái nhà lặng lẽ đi theo nhóm người kia.
Không đến nửa canh giờ, đám người gánh muối đã đi được hơn hai mươi dặm. Du Đại Nham dùng khinh công không một tiếng động bám sát theo sau không bỏ.
Đang đi chợt thấy người dẫn đầu dừng lại quát hỏi: “Kẻ nào?”
Trong bóng tối truyền tới tiếng khàn khàn hỏi ngược lại: “Là phái hải sa?”
“Phải! Các hạ là ai?”
Người dẫn đầu tiếp tục hỏi. Thế nhưng kẻ kia không có trả lời mà tiếp tục nói.
“Đồ Long Bảo Đao, ta khuyên các ngươi đừng có nhúng tay vào.”
Nghe thế khiến người dẫn đầu kinh ngạc cùng tức giận đáp: “Ngươi cũng vì Đồ Long Đao mà tới đây?”
“Đồ Long Đao là của bổn phái, bị kẻ gian lấy trộm, đương nhiên bổn phái phải lấy l.. la.. lại...”
Người dẫn đầu câu nói còn chưa dứt liền bị một người mặc bạch y cho giết chết.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, khi kịp phản ứng lại thì người kia đã chạy mất. Quan sát từ xa Du Đại Nham thoáng ngạc nhiên, hắn nhìn không nhầm thì chiêu thức vừa rồi chính là Đại Lực Kim Cương Trảo nổi danh của Thiếu Lâm.
“Vụ này ẩn tình xem chừng không đơn giản.”
Du Đại Nham tăng nhanh cước bộ đuổi theo đám Hải Sa phái đến tận một ngôi nhà lớn cạnh hồ mới dừng lại. Hắn nhìn thấy nhóm người Hải Sa phái dùng gáo gỗ múc muối rải ra đầy nền đất lập tức kinh nghi.
“Cái này đâu phải là muối ăn, đây là loại muối cực độc.”
Bọn họ rải muối xung quanh tòa nhà hẳn là để hãm hại những người bên trong, nhất định phải thông báo cho người trong nhà tránh bị ám toán. Nghĩ đến liền làm, Du Đại Nham vòng ra phía sau tòa nhà rồi băng tường nhảy vào trong.
Thông qua khe hở trên cửa nhìn vào bên trong, Du Đại Nham thấy được giữa sảnh tòa nhà có một lò lửa lớn xây bằng đá, xung quanh lò lửa có ba người đang điều khiển cái bễ thổi khí vào lò. Trên đỉnh lò cắm một thanh đao đen dài chừng ba thước đang không ngừng bị ngọn lửa cuồng bạo thiêu đốt, ấy thế mà thanh đao vẫn như cũ, không hề chuyển sang màu đỏ hồng như những cây đao thông thường.
Đúng lúc này trên đỉnh đầu truyền tới phía phá mái nhà, một tiếng quát lớn truyền tới.
“Thật to gan! Lại dám phá hủy bảo đao!”
Vừa nói bạch y nam tử vừa túm lấy một sợi sích sắt, huy múa một vòng liền quấn chặt lấy chuôi đao toan rút nó ra khỏi lò lửa.
Một lão già đứng ở bên trái nhìn thấy vội vàng vơ lấy cây búa sắt, tung người nhảy lên lò lửa nện xuống chuôi đao khiến cho nó vừa mới đi ra được một nửa lại cắm lại nguyên vị trí cũ. Thế nhưng bạch y nam tử kia cũng không phải kẻ tầm thường, một vẩy tay làm sợi sích sắt uốn lên một gợn sóng như giao long đánh tới, nện thằng vào ngực lão già cầm búa, hất văng lão bay vào trong góc phòng.
Du Đại Nham lúc này đã khẳng định bạch y nam tử sử dụng chính là võ công Thiếu Lâm nhưng xuất thủ cực kỳ hiểm độc, khác hẳn thủ pháp cương mãnh quang minh chính đại của Phái Thiếu Lâm.
Hai lão già còn lại trong nhóm cảm thấy không ổn vội vàng nhảy lên tranh đoạt đao.
Lão già tóc dài luồn thẳng tay vào nắm lấy chuôi đao lôi ra ngoài, từ bà tay cầm đao bốc lên khói trắng cùng mùi thịt khét lét, chứng tỏ lòng bàn tay của lão ta đã bị cháy xém. Người bên cạnh không cướp được đao kinh hãi hô lớn bảo lão bỏ tay ra nhưng lão vẫn nắm chặt, xoay người hướng phía cửa chạy như điên.
Bạch y nam tư cười nhạt một tiếng, gã một lần nữa quăng xích sắt ra tóm lấy lão già cầm đao dựt ngược trở lại. Cây đao bị mất khống chế bay lên không trung, bốn người bên trong lập tức dẫm chân mượn lực nhảy lên tranh cướp.
Chiến đấu cực kỳ thảm liệt, một người bị đánh vào trong lò lửa, tươi sống thiêu chết. Một người bị Đại Lực Kim Cương Chưởng đánh nát lục phủ ngũ tjang mà chết. Còn duy nhất một người ôm chặt lấy hắc đao rơi vào thế hạ phong, mắt thấy tử vong trong gang tấc, đột nhiên Du Đại Nham phá cửa nhảy vào cứu được người nọ.
Gã bạch y nam tử thấy được môn khinh công kia thì cả kinh dừng tay lại hỏi: “Thê Vân Tung? Phái Võ Đang?”
“Tại hạ Du Đại Nham phái Võ Đang. Xin hỏi các hạ thuộc môn phái nào mà ra tay tàn độc như vậy?” Du Đại Nham báo ra danh tính xong trất vấn bạch y nam tử.
Gã ta cũng không có nhiều lời lập tức vận chưởng lực bắn vọt lên đánh về phía Du Đại Nham.
Hai người song quyền giao thủ không ai kém ai, nhưng nhìn kỹ thì vẫn sẽ thấy được Du Đại Nham cao hơn một bậc. Trong lúc hai người giao thủ, lão già ôm đao thừa cơ đã lao ra khỏi cổng. Đột nhiên lão vấp chân, ngã bổ nhào về phía trước rú lên một tiếng đau thấu tâm can, tựa hồ đã trọng thương.
Gã bạch y nam tử vội tách ra khỏi Du Đại Nham đuổi tới nhưng không hẹn mà cùng kêu thảm cùng một nơi với lão già kia. Gã ta vừa ngã đã bật dậy chạy vội ra bên ngoài, còn lão già vẫn nằm yên bất động.
Du Đại Nham nhìn thấy cảnh này mới sực nhớ ra việc nhóm người phái Hải Sa rắc muối độc, hắn đại não cấp tốc vận chuyển nhìn bốn phía xung quanh, dùng hai thanh gỗ làm thành một bộ cà kheo, vận nội công chạy tới túm áo lão già ôm khư khư đao trong lòng lên cùng nhau rời đi.
Hắn chạy càng lúc càng nhanh, đám Hải Sa phái đã không thể đuổi kịp được nữa.
Cùng thời điểm đó ở phái Võ Đang. Trương Thúy Sơn vừa mới ở bên ngoài trở về, trên lưng đeo theo một ống tre đựng tranh cùng với một cái bao nhỏ. Hắn vừa mới bước vào đại điện lập tức gọi lại một tên đệ tử hỏi.
“Tiểu sư thúc đâu?”
Tên đệ tử bị gọi lại vội vàng khom người hành lễ nói: “Bái kiến ngũ sư thúc, tiểu sư thúc hiện tại vẫn đang ở phòng bếp bổ củi.”
“Haiz~ Cái đứa nhỏ này.”
Nghe được đáp án khiến cho Trương Thúy Sơn không khỏi than thở. Hắn hành lễ ở trong đại điện xong lập tức chạy ra phía ngoại viện, đi thẳng xuống phòng bếp tìm kiểm tiểu sư đệ.
“Tiểu sư đệ, sao giờ này vẫn còn bổ củi. Mau thay y phục, sư phụ chuẩn bị xuất quan rồi.”
Nghe được tiếng ngũ sư huynh gọi, Trương Văn Phong lấy vạt áo lau lau mồ hôi trên trán cười đáp.
“Ha ha... Ngũ sư huynh trở về có mua quà cho đệ không đấy?”
“À phải rồi, tam sư huynh đã về chưa?”
Trưởng lão dường như đã quen thuộc với tính cách hâm hấp của vị tiểu sư đệ này rồi nên cũng không có tức giận gì, ném cho Văn Phong một cái bao nhỏ.
Mở bao nhỏ bên trong vậy mà là một quyển sách thiếp vàng, bên trên chữ ghi rất rõ ràng “Kiếm pháp Nga Mi nhập môn”.
“Cũng không biết là tiểu tử ngươi cần cái công pháp này làm cái gì. Nhưng tốt nhất đừng có để sư phụ thấy, nếu lão nhân gia ông ấy mà biết cũng đừng có khai ta ra đấy.”
“Hắc hắc... Sư huynh yên tâm, ta tuyệt đối thủ kín như bình.”
“Thôi đi, tin ngươi có quỷ.”
Trương Thúy Sơn một mặt ghét bỏ thúc dục Văn Phong nhanh đi đổi y phục. Lúc này các đệ tử đời hai và ba đều đã hội tụ đông đủ chờ lấy sư phụ xuất quan, không nên chậm trễ.
Đứng bên ngoài sân đá trước một ngôi đình viện cổ kính, nhóm các đệ tử phái Võ Đang xếp thành từng hàng theo bối phận đứng chờ tổ sư xuất quan.
Không chờ quá lâu, cánh cửa gỗ của đình viện chợt mở ra. Bên trong đi ra một người xuyên đạo bào màu trắng, mái tóc bạc như thác nước đổ. Người này bước đi nhẹ nhàng, tiên phong đạo cốt siêu phàm thoát tục.
Đây chính Trương Tam Phong, tổ sư phái Võ Đang.
Ông khẽ vuốt chò râu, nở một nụ cười hiền hậu nhìn một lượt tất cả các đệ tử.
Các đệ tử cũng đồng thời khom người hành lễ.
“Cung nghênh sư phụ xuất quan...”
“Cung nghênh sư tổ xuất quan...”
Trương Tam Phong vung vẩy cây phất trần gật gật đầu hài lòng cười nói: “A Hà Hà Hà... Ngoại trừ Đại Nham ra, các con đều trở về rồi a.”
Chúng đệ tự một lần nữa đồng thành hô: “Vâng” “Vâng” “Vâng”...
Đợi cho mọi người yên lặng xong Trương Tam Phong tràn đầy vui mừng cùng tự hào hòi: “Nào, lần này các con đã làm được việc trừ gian diệt ác gì để mừng thọ cho ta rồi.”
Trương Thúy Sơn đại diện cho các đệ tử đứng lên một bước đáp lời: “Sư phụ. Huynh đệ chúng con dâng lên một bức tranh. Ngài xem qua rồi sẽ biết.”
“Tốt. Để ta xem xem.”
Vừa nói Trương Tam Phong vừa bước xuống, ông nhờ có đại đệ tử và nhị để tử giúp mở tranh rồi từ từ thưởng thức bình phẩm.
“Một bức tranh rất đẹp.”
“Tùng là Viễn Kiều vẽ, cứng cáp rắn rỏi. Núi là Liên Đan vẽ, kiên cường sâu xa. Thác nước là nét bút của Tùng Khê, thanh tú sống động. Nước là Lê Đình vẽ, mềm mại phóng khoáng. Đá là Thanh Cốc vẽ, chính trực cứng rắn. Chữ là Thúy Sơn viết, cứng mềm hợp nhất.”
“Tranh tốt. Tranh tốt. Tranh tốt.”
Trương Tam Phong cười lên rạng rỡ, chữ tốt nhắc lại đến tận ba lần.
“Ồ, hình như là còn thiếu Đại Nham và Văn Phong.” Như chợt nhớ ra ông quay đầu nhìn về phía tiểu đệ tử nhỏ tuổi nhất hỏi.
Trương Văn Phong bị toàn bộ ánh mắt của các đệ tử chăm chú, Văn Phong vội vàng đứng ra thanh minh.
“Đại Nham sư huynh là không có kịp trở về để vẽ tranh. Còn đệ tử chính là người tô khung viền vàng cho bức tranh a. Sư phụ này còn chưa có khen ta đâu.”
Lời vừa mới dứt lập tực làm cho toàn trường cười rộ lên, cũng không ai ngờ tới vị tiểu đệ tử này lại biết chơi hoa chiêu như vậy.
[Trong phần truyện này xưng hô sẽ thành ta, ngươi, hắn, y, nàng...]
[Nội dung hoàn toàn là hư cấu, sẽ không chính xác 100% với nguyên tác mà dựa chủ yếu vào phần phim năm 2019.]
[4000]
67
5
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
