ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Nữ Quý Tộc Bị Giam Trong Ngục

Giờ là đã là buổi tối, bữa tiệc xa hoa đã được tổ chức trong Hoàng cung rộng lớn đẹp đẽ, vâng, bữa tiệc là một sự thành công rất lớn. Và cũng tại đó, đáng lẽ phải vui vẻ nhộn nhịp chứ? Sao lại lặng thinh thế kia? Tất cả im lặng vì Hoàng tử đã tuyên bố rằng hắn sẽ huỷ bỏ lẽ đính hôn của mình.

Giữa căn phòng tiệc sang trọng là một chàng trai trẻ tuổi, rất đẹp trai với mái tóc vàng dài ngang vai. Người đó là Hoàng tử Elliot, con trai cả của Nhà vua. Phong thái thật đậm chất Hoàng tộc, nó có thể làm bất cứ cô gái nào mê đắm lấy, bất kể là vì ngoại hình hay là vì địa vị luôn. Ngay sau lưng anh ta là một cô gái trông có vẻ kém một hai tuổi gì đó, ngoại hình chuẩn đáng yêu dễ mến, nói thẳng là loli đi (ngực phẳng), với mái tóc đỏ bồng bềnh cột hai bên, cô ta cứ tỏ vẻ sợ sệt và núp sau lưng chàng Hoàng tử, đôi mắt đẹp đăm đăm nhìn về đằng trước.

Hai người họ đều tỏ vẻ khá là khó chịu, nhất là Hoàng tử Elliot, ánh nhìn bất mãn đăm vào một người phụ nữ đứng cách đó không xa, và đang bị một trong những phụ tá của Hoàng tử bắt lấy, giữ hai tay, ghì người xuống làm người phụ nữ đó phải khuỵu xuống trước mặt Hoàng tử một cách khó khăn.

Người phụ nữ đó có mái tóc màu nâu sô cô la, buộc lại gọn gàng, chắc chắn cô ấy phải là một quý tộc giàu có. Dẫu trong tình hình có phần hơi thảm hiện tại, gương mặt xinh đẹp của cô ấy vẫn giữ vẻ bĩnh tĩnh, phong thái vốn có của một nữ quý tộc, thậm chí còn có chút vô cảm trộn lẫn vào đó.

Đây là vị hôn thê "cũ" của Hoàng tử Elliot, Rachel, con gái lớn của Công tước Ferrguson. Nói là cũ thì cũng không sai, vì Hoàng tử đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng là hắn huỷ bỏ hôn ước.

Những con người quyền quý, đủ các loại tước vị, nam có nữ có, run rẩy đứng xa nhìn vị Hoàng tử đáng kính kia khi mà anh ta cùng với các trợ lý của mình cứ nhìn chằm chằm vào Rachel một cách khó chịu, nói chung là cái nhìn không mấy thiện cảm với cổ.

- Rachel, nếu cô còn chút tự trọng thì hãy xin lỗi tiểu thư Margaret ngay đi!

Một trong những người đang ghì Rachel xuống lên tiếng trước. Anh ta tên là Sykes Abigail, hiệp sĩ hàng đầu của lâu đài này, gương mặt tuấn tú nhăn nhó nói lớn, để đòi công bằng cho người mà anh ta gọi là tiểu thư Margaret. Và người còn lại đang ghì tay cô chính là George Ferrguson, đứa em trai yêu quý của cổ, anh ta đẩy nhẹ kính lên, cũng dùng thái độ chán ghét nhìn chị mình, mắng lấy mắng để. Là người khác thì không nói, nhưng thằng em trai lại vì đứa con gái khác mà mắng chị mình thì thật là... chẹp, hiện giờ hai người họ thay nhau mắng nhiếc Rachel.

- Cô xứng được gọi là phù thuỷ hơn đấy! Không những vậy mà cô còn đối xử thô lỗ với những tiểu thư quý tộc khác!

- Chị à, chị nên thừa nhận lỗi của mình đi. Chẳng lẽ chị định kéo danh tiếng của nhà Ferguson xuống đến nào nữa!

Ha, mấy tên đàn ông não phẳng này cứ một mực lên án người phụ nữ đến di chuyển còn không thể nữa là, chắc để mỗi miệng để cô có thể nói được thôi.

Nhưng những điều mà họ vừa nói với cô, Rachel không để ý mấy, cũng không thèm nói lý với đám này làm gì cho tốn nước bọt. Đôi mắt sắc sảo nâng lên, nhìn chằm chằm vào Hoàng tử, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng.

- Tôi không làm gì cả, thế thì tại sao tôi phải xin lỗi tình nhân của ngài?

Làn da trắng sứ của cô ấy trông thật đẹp khi mà tương phản lại với mái tóc nâu sẫm có vài lọn rủ xuống vì tình hình hiện tại. Đôi môi mỏng với ánh son hồng cùng đôi mắt xanh nhạt tỏ vẻ hời hợt, Khuôn mặt trắng có phần tái nhợt của cô ấy đẹp khó tả, pha trộn chút nét trưởng thành, chỉ cần đôi mắt thôi nó đã toát ra một thứ cảm gì đó khiến người nào nhìn vào cũng thấy hơi ớn lạnh chút. Chiếc váy cô đang mặc thiết kế đươn giản, khoe được dáng người mặc hơn là cố thể hiện sự quyến rũ vốn có của chiếc váy.

Rachel bằng tuổi Elliot, nhưng cô lại trồng già dặn hơn với vẻ ngoài giản dị và điềm tĩnh. Lâm vào hoàn cảnh hiện tại mà vẫn giữ nguyên được hình ảnh đó, lên tiếng phủ nhận những lời buộc tội bằng giọng điệu lặng lẽ.

Sự điềm tĩnh đó vẫn được giữ nguyên như để Hoàng tử tiếp tục trút giận lên cô. Cũng chính vì thái độ đó, những lời cô nói lặp đi lặp lại ngày càng đáng tin hơn. Nó khiến Hoàng tử bực mình.

Thực tế, thái độ hiện tại của Rachel không khác gì những lúc cô gặp (chắc tính là làm phiền với ông Hoàng tử này) Elliot chút nào.

Tại sao cô ta lại làm loạn thế này!

Rachel chưa bao giờ nổi giận với anh ta lần nào, và luôn hành sự một cách phù hợp. Hers là thái độ mẫu mực của một phụ nữ quý tộc dùng để đối xử với người chồng tương lai của mình, và đó có lẽ là một phần lý do tại sao cô ấy được chọn làm hôn thê của Hoàng tử. Mặc dù vì đều đó làm Elliot khá bất mãn.

Tâm trí của chàng Hoàng tử não tàn đang bay bay... Ngay từ đầu, lý do anh ta không bao giờ thích người phụ nữ này cũng là vì thái độ của cô. Những người xung quanh Elliot vẫn đối xử với anh ta như trẻ con, thậm chí còn so sánh với Rachel nữa. Chỉ vậy thôi cũng cho thấy Elliot phải lớn lên trong những lời nói độc mồm độc miệng từ những người lớn khi mà cứ bị đem ra so sánh với một người khác, cảm giác đó không dễ chịu chút nào. Thành ra đã ghét lại càng ghét hơn.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần lâm vào tình thế này, cộng thêm áp lực từ mọi phía, cuối cùng sẽ phá vỡ được phong thái điềm tĩnh tưởng như không bao giờ sụp đổ của cô ta, nếu chịu in lỗi thì anh ta có thể sẽ suy nghĩ lại. Nhưng kết quả vẫn chỉ có một, mong muốn trừng phạt vị hôn thê "cũ" ngày càng dâng cao, được, nếu cứ cương quyết không xin lỗi thì...

- Đủ rồi! Rachel, dù có đợi thì chắc cô vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình rồi...

Elliot hất cằm, Sykes kéo Rachel lên, chuẩn bị đưa đến ngục tối.

- Đời còn dài, vào ngục mà tận hưởng cuộc sống đi.

Trước nụ cười và câu nói đầy nhạo báng của Elliot, lần đầu tiên biểu cảm của Rachel thay đổi, vẻ bình tĩnh đã bị bóp méo, sau đó... biểu cảm này không phải là vẻ chịu đựng sự nhục nhã mà Elliot muốn thấy, đó lại là một nụ cười mỉa mai.

- Tất nhiên rồi, thưa Điện hạ. Phải cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội này, tôi sẽ tận hưởng nó đến khi chán thì thôi.

Sự thay đổi cảm xúc bất ngờ này khiến cho Hoàng tử sững sờ, biểu cảm đó không giống với bất cứ biểu cảm nào mà cô con gái của Công tước này đã thể hiện trước đây, khiến anh không nói lên lời. Nhưng trước khi kịp nói câu tiếp theo, Rachel đã bị Sykes lôi ra khỏi phòng tiệc này.

Rachel lạnh lùng quan sát vị hôn phu của cô tiếp tục tuôn ra những lời nói hài hước và mấy cái logic lố bịch.

Một điều mà cô chắc chắn rõ, cô không thể làm gì anh ta.

Người ta nói rằng, đàn ông mất rất nhiều thời gian để trưởng thành về mặt tinh thần, bắt đầu từ thái độ trẻ con của họ. Nhưng cái tên ngốc này tự cho mình đã là người lớn từ lâu rồi.

Nực cười thật khi mà Rachel có ý định quấy rối ả tình nhân kia, một người chẳng có liên hệ hay ý nghĩa đặc biệt nào với cô. Cũng khá khó chịu khi mà cô bị anh ta giảng đạo cho đấy.

Khó khăn khi giáo dục một vị hôn thê của Hoàng tử?

Và sau đó, những người có mặt ở đó lại cười khúc khích mà không biết gì tại sao lại cười như thể họ đang phúc lắm ấy, vì công lý đang được thực thi chắc? Hay là từ khi sinh ra tất cả bọn họ đều không có não chắc? Thế thì khác quái vì mấy con quái biết đi lại cười nói khinh bỉ người khác đâu?

Thành thật mà nói, từ trước đến giờ Rachel cô chưa bao giờ muốn kết hôn với Hoàng tử Elliot hay trở thành Hoàng hậu. Là con gái của một Công tước, cô phải hoàn thành nghĩa vụ gia đình. Thế mà tại sao cô lại phải phí thời gian để dẫn dắt một tên ngốc như thể cô là mẹ của hắn?

Cô đồng ý trở thành vợ của tên Hoàng tử ngốc nghếch đó chỉ vì nghĩa vụ gia đình thôi, đối với mấy trò hề này cô thực sự khá thờ ơ đấy. Cô chẳng quan tâm bất cứ điều gì Elliot nói, dù có chút nghĩ rằng bản thân muốn anh ta tiếp tục nói về nó (có lọt chữ nào vào tai đâu mà lo).

"Đời còn dài, vào ngục mà tận hưởng cuộc sống đi."

Vì câu nói này mà cô không thể giữ bộ mặt giả dối lúc nào cũng điềm tĩnh của mình nữa. Một nụ cười lớn nở ra trên gương mặt lạnh lùng này, đó mới là cảm xúc thật sự của cô.

"Tất nhiên rồi, thưa Điện hạ. Phải cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội này, tôi sẽ tận hưởng nó đến khi chán thì thôi."

Cô sẽ làm điều đó. Anh ta chắc không hiểu tương lai của mình ra diễn ra như thế nào đâu nhỉ? Có vẻ Hoàng tử quyết việc này chỉ trong chốc lát, nhưng sự thật thì tin tức về việc anh ta muốn huỷ hôn ước đã bị rò rỉ từ lâu, đến tai Rachel một thời gian ngắn sau đó rồi. Mặc dù nghĩ rằng chỗ thông tin mà cô nhận được đó sẽ không chính xác, nhưng... nó đã xảy ra.

Rõ ràng là cô cho anh ta quá nhiều lợi ích. Mọi thứ đều tốt nhất. Nó cũng có nghĩ là mọi sự chuẩn bị mà cô đã làm sẽ không bị lãng phí khi anh ta đã huỷ bỏ lễ đính hôn. Những kỳ vọng đó thôi cũng đủ làm cô cười rồi.

Tim Rachel cứ nhảy tưng tưng như muốn bay ra ngoài luôn khi cả cô vẫn giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh, trong khi Sykes đang đưa cô đến ngục tối của cung điện.

Theo lệnh của Hoàng tử, cô có thể ném hết cái đống quy tắc lễ nghi vớ vẩn mà cô phải chịu đựng suốt thời gian qua khi là hôn thê của hắn và có thể một cuộc sống nhàn nhã.

Ngục tối của cung điện Hoàng gia đã không còn được sử dụng trong vài năm gần đầy. Giờ bị mắc kẹt trong đó, Rachel tự nhiên cảm thấy phấn khích khi nghĩ về tương lai của mình.

Không có giáo dưỡng để trở thành Hoàng hậu nữa.

Không có cái lịch trình cặn kẽ từng giây từng phút khiến cô muốn nghẹt thở nữa.

Không có tên gia sư nào cố gắng dạy cô mấy điều vô bổ, không có âm thanh nào làm gián đoạn được giấc ngủ của cô và thời gian đọc sách sẽ nhiều gấp bội.

Có thời gian rảnh để làm bất cứ điều gì mình muốn, không cần phải lịch sự xin phép nghỉ để uống một ly trà nữa. Rồi nữa, ở cái ngục này cũng chẳng có tức giận khi cô ngủ đến tận lúc mặt trời mọc trên đỉnh đầu.

Thời gian để mà cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn đã đến, thời gian Rachel cô sẽ sống trong ngục tù.

Cảm thấy đôi chân có chút nặng trĩu khi nghĩ về việc này, Rachel lập tức đẩy nhanh bước chân của mình, tiến về một tương lai đầy sán lạn.

24

1

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.