ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Ẩn đội

Trong màn đêm sâu thẳm, gió lạnh thổi ào ào qua vách đá dựng đứng của Thái Sơn nhất đỉnh. Trên nền trời u ám, hai bóng người mệt mỏi đứng tựa vào nhau, hơi thở yếu ớt. Nam nhân rỉ máu từ khóe miệng, cơ thể run rẩy dựa vào vai nữ nhân bên cạnh.

"Đây là... người sao?" Nam nhân lẩm bẩm, ánh mắt không giấu nổi sự hoang mang.

Nữ nhân cau mày, trầm giọng nói: "Sao có thể? Thái Sơn nhất đỉnh là cấm địa của mọi sinh vật trên Đại Lục Thần Châu, làm sao lại có người sống ở đây được?"

Cảm giác lạnh lẽo chợt tràn ngập toàn thân nam nhân. Hắn cứng đờ, giọng nói khàn đặc: "Phụ Thần...!"

"Hả? Gì cơ? Chẳng phải đó chỉ là truyền thuyết thôi sao?" Nữ nhân giật mình thốt lên, ánh mắt đầy kinh hoàng.

Nam nhân cố gắng trấn tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa: "Chỉ có thể là Phụ Thần! Nếu không thì ai có thể tồn tại trong nơi linh khí đậm đặc như thế này?"

...

Ở một góc khác trên đỉnh núi, Trần Vi An nhíu mày, ánh mắt chăm chú quan sát hai người mặc đạo bào phía xa. Họ trông như bước ra từ một bộ phim cổ trang.

"Có người sao? Dân coser à?" Hắn bật cười, nhưng ngay sau đó sực nhớ ra điều gì đó. "Aizz, quên mất là ta đã xuyên không rồi. Haha... vậy có phải ta cũng sẽ có ngón tay vàng như trong tiểu thuyết không nhỉ?"

Tiểu Mễ—trợ lý AI của hắn—lập tức xuất hiện dưới dạng giọng nói trong đầu.

"Giáo sư, ngài đùa hơi quá rồi đó. Ngài chính là người tự đưa bản thân xuyên không mà?"

Trần Vi An bật cười: "Ồ, đúng ha. Nhưng Tiểu Mễ, ngươi chẳng phải chính là hệ thống hỗ trợ của ta sao?"

"Ặc... Xin lỗi, nhưng ta không có chức năng 'buff nhân vật chính' như trong tiểu thuyết đâu."

"Đùa thôi. Với tư cách là nhà khoa học Soviet, nguyên tắc số một của ta là không can thiệp vào nền văn minh kém phát triển hơn."

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, rồi dứt khoát nói: "Trước mắt, ta cần giải quyết hai người kia và tìm một nơi thích hợp để xây dựng căn cứ."

...

Trần Vi An nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hai người mặc đạo bào, ánh mắt quan sát họ đầy thích thú.

"Xin chào... Để ta trị thương cho các ngươi."

Hắn đưa tay ra, lòng bàn tay phát ra một làn sương mỏng xanh lục. Nó nhanh chóng bao phủ cặp đôi bị thương, thẩm thấu vào da thịt họ. Chỉ trong chớp mắt, tất cả vết thương biến mất, thậm chí y phục cũng trở lại nguyên vẹn như ban đầu.

Hai người trợn tròn mắt, ngỡ ngàng nhìn cơ thể mình. Nam nhân sờ lên ngực, nơi lẽ ra phải có một vết thương sâu hoắm do kiếm khí đâm qua, nhưng bây giờ chỉ còn lại làn da lành lặn. Nữ nhân cũng vội vàng kiểm tra cơ thể mình, đôi mắt ánh lên sự không thể tin nổi.

"Đây là... pháp thuật gì? Không phải đan dược, cũng không phải thuật trị thương bình thường!" Nữ nhân thì thào.

Nam nhân quay sang nhìn Trần Vi An, ánh mắt sắc bén hơn: "Các hạ là ai? Sao lại có thể thi triển loại thần thông này?"

Trần Vi An nhún vai, cười hờ hững: "Ta chỉ là một người lạc đường thôi. Trị thương cho các ngươi cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Huống hồ ta mới là người phải cảm ơn, vì các ngươi đã giúp ta hiểu thêm về thế giới này. Nếu đã khỏe rồi thì mau chóng rời khỏi đây đi."

Nữ nhân trấn tĩnh lại, cúi đầu hành lễ: "Tại hạ Hứa Thanh Nhã, cảm tạ đại nhân đã cứu mạng. Nếu không có ngài, chúng ta e rằng đã bỏ mạng tại cấm địa này. Không biết đại nhân có thể cho biết danh tính?"

Nam nhân cũng ôm quyền, nghiêm túc nói: "Tại hạ Từ Bách, đa tạ đại ân. Nếu đại nhân có điều gì cần giúp đỡ, xin cứ lên tiếng, chúng ta nhất định sẽ làm hết sức."

Trần Vi An phất tay: "Không cần khách sáo. Ta là Trần Vi An. Nhưng các ngươi nên rời khỏi đây đi, nơi này không thích hợp để nán lại lâu."

Lời hắn vừa dứt, sắc mặt Từ Bách đột nhiên trắng bệch. Hắn run giọng: "Không kịp rồi... Chúng đã tới!"

Từ phía xa, một luồng gió lạnh ập đến, mang theo sát khí nặng nề. Trên bầu trời, một đoàn hắc y nhân cưỡi trên phi kiếm lao tới, trên tay mỗi người cầm một trường thương đen kịt. Đứng đầu nhóm là một lão giả tóc trắng, đôi mắt đỏ ngầu như máu.

Lão cười lạnh, giọng trầm đục: "Hừ! Các ngươi dám xâm phạm cấm địa Thái Sơn nhất đỉnh, lại còn tự tiện phá hoại nơi linh thiêng này? Các ngươi chán sống rồi sao?"

Hứa Thanh Nhã cắn môi, giọng run rẩy: "Là Huyết Ảnh Lão Nhân... Chúng ta không phải đối thủ của hắn..."

Từ Bách siết chặt nắm đấm, vẻ tuyệt vọng hiện lên trong mắt. Hắn đã nghe danh Huyết Ảnh Lão Nhân, một kẻ có thể giết hàng trăm người trong nháy mắt, tàn bạo khét tiếng khắp đại lục.

Trần Vi An khoanh tay, thầm nghĩ: "Huyết Ảnh Lão Nhân? Cái tên nghe cứ như nhân vật phản diện trong phim vậy nhỉ?"

Tiểu Mễ nhanh chóng báo cáo trong đầu hắn: "Giáo sư, theo phân tích, thực lực của lão ta tương đương cấp S trong quân đội Tera. Ngài có định rút lui không?"

Trần Vi An nhếch môi cười: "Rút lui? Ta còn chưa thử nghiệm công nghệ nano của mình lên thực thể sống ở thế giới này đây... Đây chẳng phải cơ hội tuyệt vời sao?"

Hắn bước lên một bước, cả không gian xung quanh như rung chuyển theo nhịp chân. Một ánh sáng xanh lục lóe lên từ lòng bàn tay hắn, lan tỏa khắp khu vực.

"Muốn đánh nhau sao? Được thôi... ta cũng muốn xem thử thực lực của các ngươi ra sao!"

Huyết Ảnh Lão Nhân nheo mắt, quan sát Trần Vi An một lúc lâu, thần thức quét qua hắn với vẻ nghi hoặc.

"Không có dao động linh khí... Hừ! Chỉ là một phàm nhân mà cũng dám mạnh miệng."

Hắn nhếch môi cười lạnh: "Khá lắm! Tiểu tử, ngươi có gan lắm! Nhưng bản tọa sẽ cho ngươi thấy chênh lệch giữa phàm nhân và tiên nhân lớn đến mức nào."

Lão vung tay, một luồng khí đen như màn đêm cuộn trào, hóa thành hàng chục lưỡi kiếm sắc bén lao thẳng về phía Trần Vi An. Chúng xé gió, tạo thành những tiếng rít ghê rợn như ma quỷ gào thét giữa đêm trường.

Thế nhưng, Trần Vi An không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn chỉ khẽ lẩm bẩm: "Chế độ phản công, khởi động."

Ngay tức khắc, một vòng bảo vệ trong suốt hiện ra bao bọc quanh hắn. Những lưỡi kiếm đen khi chạm vào vòng bảo vệ liền tan biến như chưa từng tồn tại. Cùng lúc đó, Tiểu Mễ lập tức kích hoạt phản công, một loạt tia sáng xanh lao thẳng về phía Huyết Ảnh Lão Nhân.

"Cái gì?!" Lão già kinh hãi, vội vã vung tay tạo kết giới phòng thủ. Nhưng ngay khi chạm vào luồng sáng xanh, kết giới rung lên dữ dội, rồi vỡ vụn thành từng mảnh.

Trần Vi An cười nhạt. "Tiểu Mễ, áp chế thần kinh bọn chúng đi."

[Hệ thống xác thực... Tiến hành xâm nhập áp chế thần kinh.]

Ngay lập tức, các robot nano đã xâm nhập vào đại não của bọn chúng, cắt đứt hoàn toàn kết nối từ não bộ đến xương sống. Chỉ trong nháy mắt, đám hắc y nhân đồng loạt cứng đờ, thân thể bất động như những bức tượng sống.

"Không thể nào...! Sao một phàm nhân như ngươi lại có thực lực như vậy..." Huyết Ảnh Lão Nhân thất thần, giọng nói run rẩy vì kinh ngạc. Những kẻ đứng sau lão cũng mặt mày biến sắc, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Trần Vi An nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh đầy vẻ tự tin.

"Không gì là không thể. Lần sau nhớ nhìn rõ thực lực của đối thủ trước khi ra tay."

Anh bước lên, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo uy quyền tuyệt đối: "Giờ thì các ngươi có hai lựa chọn: Quy phục ta, hoặc biến mất khỏi thế giới này."

Đám hắc y nhân hoảng loạn nhìn nhau, rồi không chút do dự, đồng loạt quỳ xuống.

Huyết Ảnh Lão Nhân cắn răng, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác. Giọng lão khàn đặc, nhưng đầy sự khuất phục: "Bái kiến chủ nhân!"

"Được rồi, đứng dậy cả đi."

Trần Vi An phẩy tay, ra hiệu cho họ đứng lên. Sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang Hứa Thanh Nhã và Từ Bách.

"Ta không biết các ngươi có khúc mắc gì với hai người này, nhưng từ nay về sau, họ là bằng hữu của ta. Mọi ân oán trước đây hãy bỏ qua và toàn lực giúp đỡ họ, nghe rõ chưa?"

"Tuân lệnh đại nhân!"

"Đa tạ đại nhân!"

17

1

1 tuần trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.