Chương 10 - Đến Phụng Huyện
Khi ánh mặt trời chiếu đến trên mặt Tương Sơn làm hắn khẽ nhíu mày một cái, "Ách, sáng sớm nữa rồi à!" Duỗi lưng một cái rồi rời giường đi đến WC, tối hôm qua hắn không có đóng cửa ngoài và cửa sổ xe, có rada cảnh báo cho nên Tương Sơn cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Đi cầu và đánh răng rửa mặt trong phòng vệ sinh không lớn, Tương Sơn nhìn mái tóc hơi dài của mình còn có râu ria lỏm chỏm, lấy tay sờ sờ rồi không quản nữa, chẳng qua áp lực nước trên màn hình biểu hiện đã không còn nhiều lắm, xem ra yêu cầu châm thêm nước.
Từ kho hàng vất vả lắm xách một thùng nước, Tương Sơn mở một cái van trên mặt đất của không gian công cộng, rút ra một ống kim loại rồi nhét vòi vào thùng nước, ấn vào cái nút bên cạnh cửa, thùng nước chạy một hồi thì hết nhưng màn hình số bên cạnh van vẫn không đầy nên xem ra còn phải xuống xách thêm một thùng, thùng nước và bình xăng ở dưới đáy xe, vừa mới bắt đầu Tương Sơn còn lung tung suy xét nghiên cứu xe sau đó lại dùng di động mở mục xe sinh tồn, phía trên có giới thiệu cặn kẽ cũng làm cho hắn hiểu chiếc xe này hơn.
Mở nhạc, Tương Sơn vừa nghe nhạc vừa trong phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng hôm nay, trong kho hàng có một số thức ăn không thể để lâu dài nên hắn dự định ưu tiên ăn trước, dù sao cũng không thể lãng phí, thức ăn không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không có ý định mua trong cửa hàng.
Đổ đầy nước vào trong nồi, châm lửa, đậy nắp nồi lại, Tương Sơn trở lại phòng ngủ mặc quần jean và áo ngắn tay sau đó mặc vào giày lính và bao súng mua ngày hôm qua, từ cái gương trên tủ quần áo nhìn bộ dáng của mình phát giác ra mình còn hơi bị đẹp trai, điều này khiến hắn cười tự giễu.
"Roạt" tiếng cửa xe mở ra, Tương Sơn ngáp đi xuống, khí trời hừng đông rất tốt và hơi có chút lạnh, mặt trời ở xa xa đang dần dần mọc lên, đi tới lề đường Tương Sơn nhìn phía núi xa và thành thị mơ hồ, châm điếu thuốc hút.
Trong tầm mắt xa xa có thể thấy lẻ tẻ vật thể hình người, không cần nghĩ cũng biết là zombie, Tương Sơn hút thuốc xong, ném xuống tàn thuốc, yên lặng đi trở về trong xe.
Mì sợi rất nhanh thì chín rồi, chỉ là một vài sợi mì thủ công. Chúng ở trong tủ lạnh ở nhà Tương Sơn trong những ngày đầu tiên cho nên hắn tiện tay mang lên xe, cắt một ít thịt băm và thêm chút cải trắng ngày hôm qua làm, mặt khác thêm cái trứng gà vào nữa, "Oạch oạch" Tương Sơn ăn đến nghiện, thêm bên ngoài gặp chút sương sớm làm cả người hắn ngay lập tức ấm lên.
. . . .
. . . .
"Thình thịch" một tiếng vang nặng nề, xe tải lớn đụng vào một chiếc xe hơi ngăn cản trên đường. Chiếc xe sau đó bị hất văng, Tương Sơn dừng xe lại rồi cầm Shotgun lên, mở cửa xe đi xuống.
Xe đã chạy được một thời gian ngắn, vốn khoảng cách bến xe gần Phụng Huyện nhất còn có mười km, hiện tại chỉ còn lại nửa đoạn lộ trình, zombie trên đường cũng bắt đầu từ từ nhiều hơn mà Tương Sơn bắt đầu "Công tác", đúng, càn quét bất kỳ tiền cùng với zombie có thể gặp được.
"Răng rắc" âm thanh lên cò, tiếp theo là "Rầm" một tiếng, nữa người trên của zombie cách không xa Tương Sơn toàn bộ nổ tung, rải rác khắp nơi.
"Đệt mợ nó, nếu cứ tiếp tục như vậy thì quần áo của ta không đủ dùng a!" Tương Sơn giậm chân phàn nàn nói, quần áo hắn có mang theo trên xe thế nhưng ngày hôm qua liền ném một bộ, hôm nay lại dưới tình huống như vậy thì quần áo hẳn là thiếu mặc, chỉ có thể mua trong cửa hàng.
Tương Sơn chán ghét nhìn một chút rác trên đất, "Xem ra đến nội thành thì còn phải tìm tiệm bán quần áo, có thể ở thực tế tìm thì không cần mua trong cửa hàng, tiết kiệm tiền mới là đức tính tốt!" Giọng điệu nhạo báng, có vẻ tâm tình Tương Sơn không tệ.
"Làm việc làm việc!" Tương Sơn đem theo khẩu súng ngắn với khẩu súng shotgun hướng xe cộ chung quanh đi đến.
Xe phần lớn đều rất mới, hơn nữa rất ít mở sẵn, có mở sẵn cũng phải từ cửa sổ xe đã hư hại mở ra để đi vào, Tương Sơn ngâm nga bài hát và lục soát tài vật trong xe, "Ai u có ví tiền, oa, hơn mấy ngàn, không tệ không tệ, anh em vì nhân dân làm cống hiến! Người tốt a."
Buổi sáng hôm nay thu hoạch rất không tồi, Tương Sơn đã lần thứ hai tìm được ví tiền, đều hơn một nghìn tiền mặt, điều này làm cho tâm tình của hắn rất tốt.
Đi ra xe hơi,Tương Sơn châm điếu thuốc nhìn chung quanh, không thấy gì chuyển động liền tiếp tục hướng xe hơi bên cạnh đi đến.
Không bước được hai bước, Tương Sơn ngừng lại nhìn một cỗ thi thể ở giữa lộ, "Ách, trong túi quần áo phồng lên hẳn là có phải có đồ vật gì đó." Tương Sơn cảm thấy dường như trên đường có rất nhiều thi thể mà mình cũng không thể bỏ qua a, bây giờ là thời kỳ thoát khỏi nghèo khó nên hắn muốn vắt chày ra nước.
Hơi do dự không biết xác chết có trở thành zombie hay không, Tương Sơn mở nút bao da dưới xương sườn trái móc súng lục ra, hướng về phía đầu thi thể bắn một cái, khoảng cách rất gần cho nên trực tiếp trúng mục tiêu, đầu thi thể hơi vỡ vụn ra, óc sền sệt trong nháy mắt chảy ra.
Tương Sơn hơi buồn nôn, "Xin lỗi người anh em a, người chết đều hết, ta sẽ siêu độ cho ngươi a! Ta cũng không cách nào, cũng là vì sống, hy vọng anh em thông cảm a." Hắn hơi kiêng kỵ lại gần thi thể, đưa tay vào túi quần trên thi thể lấy ra một cái ví tiền cùng với một cái bật lửa.
Không quản cái bật lửa, Tương Sơn tạm thời vội vã mở túi tiền, "Oa! Đại huynh đệ vẫn là khách khí a!" Tương Sơn kinh hỉ nói, bởi vì trong ví tiền cũng có hơn một nghìn tiền mặt, tuy rằng không hơn ban nãy thế nhưng hắn cũng vui vẻ, "Ôi, ngay lúc này mà cmn mọi người còn dùng Alipay và Wechat, ta đây là muốn tiền mặt, ngươi có thẻ ngân hàng và di động cũng vô dụng thôi."
Tương Sơn oán trách một tiếng, nhét chiếc ví vào túi, trong đó có một đống thẻ nhưng nó không có ích gì với hắn.
Đứng lên xem cái bật lửa cầm bên tay kia, "S. . S. T. Dupont, nhãn hiệu bật lửa gì a, nhìn rất đẹp a." Tương Sơn cầm bật lửa màu đen bạc xen nhau, mở nắp bật lửa, "Khanh" một tiếng vô cùng lanh lảnh, sau đó ngón tay cái dùng sức chà xát ống đồng hình tròn bên cạnh, ngọn lửa được thắp lên từ bật lửa.
"Kẻ có tiền chính là không giống nhau, bật lửa mà còn siêu oách như vậy." Tương Sơn nhìn bật lửa rồi nhét vào túi quần jean bản thân mình, trong lòng suy nghĩ cái bật lửa giá 2 đồng của mình có thể về hưu rồi.
Cúi đầu liếc nhìn thi thể trên đất, Tương Sơn kéo hai chân thi thể, đem thi thể kéo dài tới đường bên cạnh, "Anh em, ta làm chỉ có thể như thế thôi, bảo đảm ngươi không bị xe của ta đè lên a. Ách, kiếp sau đầu thai tốt đi. Còn có cảm ơn ngươi."
Xoay người đi hướng xe sinh tồn của mình, chỉ chốc lát xe liền đi về phía trước.
. . . .
. . . .
"Phù" "Phù" "Phù" tiếng thở dốc kiềm chế, Trần Long trốn ở bên cạnh một chiếc xe Jeep sau đó thở hổn hển, chỉ là tiếng thở dốc bị hắn áp chế có vẻ hơi khó chịu, trên tay cầm lấy một cây rìu chữa cháy, Trần Long ló đầu từ cửa sổ xe Jeep nhìn ra ngoài.
Trên đường cái có rất nhiều zombie, có chút tập tễnh đi tới, có chút đang đứng ngẩn người, còn có chút tập trung cùng nhau tranh đoạt cái gì đó, mà một số dường như đang ăn gì đó.
"Này, đừng xem nữa, qua phố chính là Nhạc Lâm quảng trường." Ninh Giang ở sau lưng tới gần Trần Long, đè thấp âm thanh nói.
Hai người từ lúc trời còn chưa sáng đã đi ra Hoa Tín khách sạn, đi hơn mười tầng thang bộ xuống dưới, thang bộ lẻ tẻ một số zombie không có tạo thành quấy nhiễu lớn cho bọn họ, hai người dùng vũ khí tiện tay giải quyết hết, quen thuộc thủ đoạn công kích và tốc độ của zombie cho nên hai người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kinh nghiệm, chỉ cần số lượng zombie không nhiều thì hai người còn có thể có chút biện pháp.
Từ bình đài tầng một leo lên lối đi nhân viên khách sạn sau đó trốn phía sau xe đã được một khoảng thời gian rồi, Trần Long đang quan sát con đường kia, mặc dù dưới tầm mắt của hắn thì tiệm rượu thuốc lá và siêu thị đều có thức ăn, thế nhưng nhìn bằng mắt thường, zombie ở bên trong có rất nhiều, hắn không dám mạo hiểm như vậy.
"Phía trước và bên cạnh đều có, chỉ có phần sau là không có, chúng ta chỉ có thể đi một vòng từ Nhạc Lâm quảng trường đi xuyên qua công viên." Trần Long quay đầu nhìn Ninh Giang nói, Ninh Giang nghe xong cũng gật đầu.
Sau đó hai người thuận theo làn ô tô, nhanh chóng khom người hướng về không gian ven đường ít người di chuyển, tiếng bước chân rất nhỏ hơn nữa khu vực này là công viên cho nên không có zombie gì, hai người thuận theo vành đai xanh trở mình vào chỗ đi bộ, sau đó nhanh chóng vào công viên.
Mới vừa vào công viên, hai người dựa vào một gốc cây đứng há mồm thở dốc. Mặc dù không có zombie trong khu vực này nhưng vẫn có mấy con, đang trong quá trình di chuyển thì thấy vài con zombie đang "nhìn" hướng bọn họ vậy . Điều này khiến họ vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Trần Long quay đầu nhìn chung quanh một chút phát hiện không có zombie, móc ra bao thuốc đưa cho Ninh Giang một điếu, bản thân mình châm hút, "Nghỉ một lát, sáng sớm ăn mì tôm nên cmn giờ không có khí lực gì."
Thức ăn trong tửu điếm càng ngày càng ít cho nên hắn đề xuất xuống tìm đồ ăn, đói cũng chết mà hơn nữa hắn cảm thấy chết như vậy so với bị zombie giết chết càng thêm biệt khuất.
"Ha ha, ta không giống, nửa bao bánh bích quy, tên La Bặc này ta cảm giác hắn còn giấu đồ ăn." Ninh Giang là một người trẻ tuổi hơi hơi gầy, cảm giác hơi trầm tĩnh ít nói, chẳng qua vào lúc này lời nói cũng bắt đầu nhiều.
Trần Long gật đầu nhìn chung quanh một chút, yên lặng hút thuốc không trả lời.
Ninh Giang nhìn hắn, xoa nhẹ mắt bị che khuất dưới tóc, nói: "Thật ra ta rất muốn hỏi ngươi về quyết định của La Bặc ngày hôm qua, cá nhân ta cảm thấy rất có đạo lý, Chu Xán quen thuộc khách sạn hơn nữa bọn họ và chúng ta cùng đi tìm đồ ăn trong khách sạn, nhiều người thì tỷ lệ thành công cũng sẽ cao chút, hơn nữa tính nguy hiểm cũng ít mà trong khách sạn siêu thị và phòng bếp hẳn còn có rất nhiều thứ, vì sao ngươi lại lựa chọn ra ngoài tìm đồ ăn."
"Vậy vì sao ngươi lựa chọn theo ta, ha ha." Trần Long nhìn chằm chằm đôi mắt hơi bị che khuất của Ninh Giang. Giọng điệu tuy rằng nhìn như tùy ý thế nhưng Ninh Giang vẫn cảm giác được phần nghiêm túc.
Nhổ ngụm khói, Ninh Giang cười cười: "Ta cũng không biết vì sao, chính là tin ngươi, nhìn bọn hắn khó chịu quá, nào có đạo lý nhiều như vậy."
Trần Long nghe xong lời của hắn đột nhiên nở nụ cười, đứng lên cũng đỡ Ninh Giang đứng lên chung, dùng búa trên tay chống xuống mặt đất, "Thật ra trong quảng trường kia có một đồn công an Nhạc Lâm, bên trong. . . . Có súng!"
Ninh Giang ngây ngẩn cả người, con ngươi phủ đầy tóc hơi to ra, sững sờ nhìn Trần Long trước mắt, "Ngươi là nói. . Có. . . Có súng! !" Trần Long xoay người lại, nhổ ra tàn thuốc, dùng chân bước lên, nhếch miệng, gật đầu.
110
2
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
