ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Thống lĩnh, dị đoan, khởi nguồn (1)

Viper đứng dậy, mở con mắt vẫn đang lơ mơ của bản thân, anh ta đi đến mở chiếc rèm. Những tia sáng chết tiệt chiếu thẳng vào mắt làm anh khó chịu nheo mắt lại, Viper lắc đầu để cho bản thân mình tỉnh ngủ, nếu biết dậy sớm thế này có lẽ tối hôm qua anh đã không uống rượu.

Anh chửi quỷ tha ma bắt cái thằng Saloth, tên thương nhân bẩn thỉu nổi tiếng với nhiều tiếng xấu trên khắp cả vùng Impaler, nơi gia tộc Viper làm chủ, gia tộc Scandinavia danh giá.

Một trong số ít những vùng đất bình yên ở trên mảnh đất của đế quốc Savalia.

Một gia tộc với đời đời mang tiếng tốt, một gia đình quý tộc đức cao vọng trọng.

Tuy được sinh ra trong gia đình như vậy, nhưng Viper không hề giống như những người anh em họ của mình, không giống như những quý tộc khác cùng tuổi suốt ngày chỉ có ăn diện đẹp, tìm kiếm cô gái nào xinh đẹp bắt về làm thị nữ hay có những tư tưởng chỉ ngao du với những kẻ mà chúng cho là cùng đẳng cấp với mình.

Viper có thể coi là một kẻ khác biệt, một kẻ dị loại, hắn ngao du với bất kỳ kẻ nào, những tên đầu đường xó chợ, với những kẻ ở tầng lớp thấp hơn, và tên thương nhân Saloth cũng nằm trong mối quan hệ của hắn. Đừng nhìn hắn có tiếng xấu như vậy nhưng khả năng tình báo và thông tin của hắn chỉ có thể dùng một câu là đạt đến trình độ thượng thừa.

Tuy vậy Viper cũng biết tối đa bản thân anh với hắn quan hệ với nhau cũng chỉ có thể coi là khách hàng tiềm năng và kẻ cung cấp, thế thôi. Muốn quan hệ tốt hơn ư? Xin lỗi, hắn là một thương nhân, mà một thương nhân ưu tiên nhất là gì? Là lợi ích. Cho nên nếu như cần hắn hoàn toàn có thể bỏ rơi cậu, à không, phải nói là gạt bỏ chứ nhỉ?

Quay lại với vị trí hiện tại, Viper đang ngồi đờ người ra trên chiếc ghế gỗ trong phòng hắn, có vẻ như men rượu vẫn còn phật phờ quanh đây.

— Viper!! — Bỗng một người phụ nữ ăn mặc trang nhã đá cửa một cách không thương tiếc và đi vào, một người phụ nữ xinh đẹp tầm tuổi tứ tuần, đó là mẹ ruột cậu Beatrice Maniac Enzbione, quý phu nhân nhà Scandivania đồng thời là con gái ruột của tộc trưởng gia tộc Enzbione vùng Footave, vùng đất ngay bên cạnh Impaler.

— Dậy mau! Hôm nay nhà ta có việc! — Đối với điều này, Viper hoàn toàn không muốn trả lời, bởi vì hắn cho rằng đây là việc cưới xin, chắc lại đi dạ hội xong tìm ai đó xong hai nhà đính hôn chứ mấy, mà nhà có việc lại là việc nhà hắn tổ chức tiệc dạ hội, aaaa, hắn chịu.

Thấy người con thứ hai của mình không trả lời và như thể đã biết trước, vị quý phu nhân đi đến và đá vào chiếc ghế, làm cho Viper giật mình, một biểu hiện không nên xuất hiện từ một vị phu nhân danh giá, có lẽ tính cách của Viper cũng từ bà mà ra.

— Đây con đây, dậy rồi đây.— Cậu đứng phắt dậy, có vẻ như chuyện này cũng thường xảy ra thường xuyên.

— Con chào mẹ.— Viper nói với giọng thẫn thờ, thêm một chút ngái ngủ, cậu ta chào người mẹ đáng kính cả mình.

— Được rồi, hôm nay thống lĩnh của quân đoàn thứ 3 sẽ đến nhà ta.— Beatrice chưa để cho đứa con mình có thời gian ngáp, bà nặng nề đơn giản như quăng một phát đại hỏa cầu hòng bắn thủng lỗ tai cậu, bà nói với đứa con trai của mình.

Viper đờ đẫn một chút, anh vẫn còn ngái ngủ, cố gắng để tiêu hóa lấy phần thông tin của mẹ cậu nói, bỗng cơ thể cậu cứng đờ một lúc, đôi bàn tay bắt đầu rỉ rỉ mồ hôi, anh ta kịch liệt đứng dậy

— Ể?!— Viper giật mình

— Không phải chứ mẹ! Lại là cái quái vật chó chết kia à?! — Viper giật mình, cậu đổ mồ hôi lạnh giọng nói của Viper mang theo hơi chút sợ hãi mang theo vài phần căm ghét đến tận xương tủy.

Đối với cái này, vị quý phu nhân vẫn luôn tính khí nóng nảy này im lặng lại hệt như chấp nhận lời nói của con trai bà.

— Chết tiệt, con chó đó rốt cuộc đến gia tộc ta để làm gì?! — Viper gầm lên một cách giận dữ nhưng lại không thể che đi việc cậu đang cảm thấy sợ hãi.

Thống lĩnh quân đoàn thứ 3 - Blasphemous, một trong 4 quân đoàn đứng đầu và hùng mạnh bậc nhất của đế chế Savalia, 4 quân đoàn đứng đầu của đế quốc bao gồm:

1>Quân đoàn thứ nhất.

Một quân đoàn với nhiệm vụ thực hiện các cuộc xâm lược, thôn tính các vùng đất, chà đạp và xâm lược là những danh từ có thể dùng để chỉ quân đoàn này.

Chúng là những con châu chấu là những con quỷ, là thanh kiếm và là những tên đao phủ luôn lăm lăm giơ lên lưỡi dao của mình đối với các vùng đất khác, một đám hiếu chiến đến cùng cực.

Chúng được chỉ huy bởi Thống lĩnh quân đoàn thứ nhất: Veigast The Terrible.

2>Quân đoàn thứ hai.

Quân đoàn của những pháp sư với nhiệm vụ nghiên cứu, phát triển nâng cấp toàn bộ khả năng của đất nước trong nhiều lĩnh vực như nông nghiệp, luyện kim, thiên văn...

Tuy vậy, danh tiếng của bọn chúng cũng không được tốt cho lắm, chúng được mệnh danh là những kẻ nghiên cứu, những kẻ dùng hết sức mình để có thể đạt được mục đích, một đám vô nhân tính.

Được chỉ huy bởi thống lĩnh quân đoàn thứ hai: Beliask The Mecryless.

3>Quân đoàn thứ 3.

Quân đoàn thứ 3 chính xác là một quân đoàn được lập bởi giáo hội, những kẻ chuyên đi chỉ định thanh trừng dị giáo, tự cho mình là sứ giả của Thần, chuyên đi lùng tìm tất cả những kẻ mà chúng cho là báng bổ thần thánh trong đó có các phù thủy.

Do đó đế quốc gần như không có quyền lực tại quân đoàn này.

Chúng được chỉ huy bởi kẻ tự nhận là con chiên ngoan đạo của Thần, thống lĩnh quân đoàn thứ 3 Blasphemous.

4>Quân đoàn thứ 4

Nói chính xác là những cận vệ hoàng gia với nhiệm vụ bảo vệ những hoàng tộc, là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ hoàng gia nếu như quốc gia bị xâm lược.

Được chỉ huy bởi Thống lĩnh quân đội hoàng gia kiêm luôn đại tướng chỉ huy các quân đội ngoài biên chế Wave, kẻ được mệnh danh là kẻ ngu trung - The Stupid Loyal.

Và hiện tại Gia tộc Scandinavia sắp phải gặp mặt thống lĩnh quân đoàn thứ 3, một kẻ cuồng tín tới cực điểm, thậm chí chỉ cần một điểm làm hắn không hài lòng, rất có thể hắn sẽ mang theo cái nhãn chinh phạt dị đoan và cái tội báng bổ thần linh. Đó hoàn toàn có thể là dấu chấm hết cho gia đình của cậu.

Bản thân cậu cũng nhờ cái tính hay đi giao du, Viper cũng thường hay đi chơi xa nhà, điều này cũng làm cho gia đình cậu vô cùng giận dữ, nhưng cũng nhờ điều đó mà Viper từ lúc 12 tuổi đã được tận mắt chứng kiến vị Thống lĩnh của quân đoàn thứ 3, cậu vẫn còn nhớ cái màn tử hình gần 1500 người được hắn cho là dị đoan trong đó có cả những đứa trẻ tầm tuổi cậu thậm chí còn có cả những đứa trẻ mới lọt lòng, tiếng van xin, tiếng khóc hiện giờ vẫn còn vang lên trong tâm trí cậu mỗi khi có gì liên quan đến Blasphemous.

Tiếng vung tay lạnh băng của Blasphemous, hệt như một kẻ không cảm tình, ánh mắt từ chiếc mũ của những kẻ thuộc quân đội của giáo hội xuyên qua và vô tình, cái cảm giác lạnh băng hệt như bị đọa vào trong hầm ngục tối làm Viper vẫn còn cảm giác được đâu đây.

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ được cái hình ảnh máu me bay đầy trời cùng vô số những thứ chất lỏng màu trắng pha kèm với vô số nội tạng, cùng với đó là tiếng hò hét đến mức hưng phấn kịch liệt từ đám quân đội của hắn, một đám cuồng tín tới mức điên cuồng, một đám máu lạnh không tính người hệt như những con quỷ đội lốt một binh đoàn giáo hội đáng lẽ ra nên được coi là thần thánh vậy, một hình ảnh hoàn toàn được coi là vượt qua khỏi sự tưởng tượng của một đứa trẻ 12 tuổi.

Cũng vì vậy mà Viper đem lòng ghét cay ghét đắng hắn, hoặc chính xác hơn là cậu sợ hãi hắn, một cơn ác mộng chân thực mà cậu cẫn cố ngày đêm để vượt qua, cậu ước rằng sao cho hắn chết ở một cuộc chinh phạt nào đó đi, hay ước rằng hắn vĩnh viễn không nên xuất hiện tại lãnh thổ gia đình cậu.

Nhưng mà vì sao hắn lại đến đây?! Câu hỏi quanh quẩn trong đầu cậu làm cậu không thể hiểu được, gia đình cậu trước giờ chưa từng có dính dáng gì đến quân đoàn thứ 3 cả, chẳng lẽ có ai đó tố cáo xấu gia đình cậu, không thể nào là nông dân được, vậy chắc có lẽ là những gia đình quý tộc khác nhưng liệu như thế thì là ai mới được? Romania? Santtaromus? Mistenama? Không không có! vậy rốt cuộc là ai? Và một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ và sự sợ sệt đang lên cao của cậu.

— Ta biết con đang nghĩ gì, nhưng mà hiện giờ thay vì suy nghĩ rằng ai đang hại gia tộc ta thì con lên nghĩ làm sao để chúng ta có thể vượt qua được tình huống này! Ta nói đúng không?.

Viper nhìn về người mẹ của mình, cậu xoa lấy cánh tay, nặng nề gật đầu.

— Như vậy thì mau thay quần áo đi, hắn sẽ sớm đến, ta không muốn gia đình ta bị gắn mác dị đoan xong bị thảo phạt đâu, nhớ chưa!— Vị quý phu nhân trịnh trọng nói.

— Nếu như im lặng vậy ta sẽ coi như đó là đồng ý, vậy thì chuẩn bị đi, con cũng lớn rồi chắc không cần ta mặc quần áo cho đâu nhỉ— Vị phu nhân rời đi kèm theo vài lời dí dỏm, chưa để Viper nói gì thì bà đã đi mất.

Viper cười khổ, tuy rằng bên ngoài thường nói hắn là một kẻ bất hiếu, nhưng ít nhất hắn vẫn có lòng tôn kính với mọi người trong nhà. Hắn thở dài, hít thở cài hơi để bình phục lại và chuẩn bị.

.......

Tại sân huấn luyện, một thanh niên có vài phần tương tự với Viper đang đứng và cầm thanh kiếm gỗ của mình. Xung quanh nơi huấn luyện trải đầy rẫy những vết nứt, những khe đá, những vết đâm, một khung cảnh đủ để làm người ta sởn gai ốc.

Người thanh niên cởi trần, trên cơ thể hiện lên những múi cơ hoàn hảo, đường viền thân cá, thi thoảng ta có thể thấy những đốt gân đang di chuyển, không khí xung quanh người thanh niên như bị cô đặc lại như thể bị nén lại vậy.

Bỗng anh ta mở mắt, đâm thẳng thanh kiếm về đằng trước một cách chậm rãi, một phát đâm nhìn vô cùng bình thường hệt như một phát đâm kiếm thường thấy.

Giống hệt như một phát đâm phổ thông, ở bên cạnh nhìn vào, hoàn toàn không thấy bất kỳ uy lực nào, ngay cả khí thế đều không có. Một loại cảm giác chỉ cần đưa tay cầm kiếm liền có thể chặn lại. Tiếp đó ——

"Ầm Ầm"

Toàn bộ phần không gian trước mặt anh ta như rít gào lên, toàn bộ phần tường huấn luyện trước mặt anh vỡ nát, bụi đá bay mù mịt. Anh ta méo mặt mệt mỏi khó chịu thở dốc, toàn bộ thân thể đỏ ửng lên chảy mồ hôi tạo thành một vũng nước nhỏ dưới chân, cắm thanh kiếm xuống hít vào thở ra điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Chỉ sau vài lần điều chỉnh lại hơi thở, toàn bộ phần cơ thể đỏ ửng nay rút đi, chỉ còn lại mồ hôi lấm tấm trên cơ thể, không thấy bất kì khó chịu nào trên mặt anh như thể vừa nãy chỉ là ảo giác, nếu như không tồn tại bãi mồ hôi có lẽ người ta chỉ nghĩ anh vừa mới vận động mạnh một hồi thôi.

Anh ta quay sang lấy chiếc khăn lau từ người quản gia, lau đi phần mồ hôi trên cơ thể mình.

Anh ta quay ra, nói với một giọng điệu giễu cợt

– Hôm nay dậy sớm nhỉ? Viper – Anh ta nhìn về cổng vào của khu huấn luyện, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần nhẹ nhàng nhưng không mất đi uy nghiêm của người trưởng bối, với giọng nói mang theo âm điệu từ tính đủ để bất kỳ cô gái nào gục ngã, anh ta nhìn về cậu em trai yêu quý của mình.

– Aaa...Nếu như hôm nay không phải gia đình mình phải đón một vị khách quý chứ không thì giờ này chắc em cũng không dậy đâu, mà mới sáng sớm anh vận động kịch liệt thật đấy, Daniel – Viper nhìn về người anh trai năm nay 18 và hơn cậu 2 tuổi, Daniel Hermetic Scandinavia.

Một quý tộc mẫu mực, mái tóc màu vàng óng tựa như ánh hào quang của thái dương đang lấp lánh, mũi cao, môi đỏ, hai mắt màu xanh dương êm dịu, mang theo vài phần thân cận nhẹ nhàng. Tốt bụng, mạnh mẽ, thoải mái, nghiêm túc, thông minh, một người hoàn mỹ, luôn đối xử tốt với mọi người.

Nói thật đôi khi Viper cũng khá là ganh tị với ngoại hình của anh trai mình, nếu như so sánh với cậu, trái ngược với màu tóc vàng thái dương của anh trai, cậu có mái tóc màu xám tro được thừa hưởng từ mẹ, đôi mắt thuần tuý một màu đỏ đậm hoàn toàn không mang theo bất kỳ lấp lánh nào như hai mắt của anh trai cậu, đôi mắt làm cho cậu bài phần lạnh lùng đáng sợ.

Nếu như nói anh trai và hai đứa em của cậu là kế thừa hầu hết từ người cha về mái tóc lẫn màu mắt thì ngoại hình của cậu lại kế thừa phần lớn từ mẹ, nhưng theo hơi hướng tiêu cực hơn. Nghĩ tới đây, Viper nhìn về phía Daniel.

– Thống lĩnh quân đoàn thứ 3 sắp đến rồi đấy, anh – Nói đến đây, Viper hoàn toàn có thể thấy được bộ mặt anh mang theo vào phần chán ghét, có vẻ Daniel cũng không ưa gì ông ta nhỉ?

– Anh biết rồi Viper, nhóc chuẩn bị chưa?

– Em chuẩn bị rồi mà lẽ ra em mới là người lên hỏi anh đấy, quý ngài hoàn mỹ ki sĩ lúc này đang tỏa ra thứ mùi gì đó hôi rình ạ! – Viper không quên nhắc nhở anh trai mình theo một cách không thể chế giễu hơn được.

Đối với lời ác miệng từ cậu em trai, Daniel biểu thị rằng mình đã quen rồi, bản thân anh cũng biết rằng cậu em của mình cũng khá là cứng đầu và rất khó sửa kiểu nói này, có lẽ là lỗi của mình chăng khi không để ý nhiều đến nó, Daniel buồn rầu nghĩ đến, mà thôi hiện giờ anh phải chuẩn bị.

Nghĩ đến đây ánh mắt anh sắc lại, anh hoàn toàn biết được những tiếng xấu của Blasphemous, tuy rằng đó là lời đồn nhưng không có nghĩa nó không có thật, cùng với việc bản thân em trai anh đã chính miệng thừa nhận, do đó bản thân anh cũng không muốn gia đình phải vướng vào bất kỳ rắc rối nào cả, Daniel hiền lành, ánh mắt chiều chuộng nhìn về phía cậu em trai.

– Viper nếu vậy thì anh đi chuẩn bị đây, nhớ kĩ đừng đi đâu hết trước khi tên kia đi khỏi! — Daniel nhắc nhở lấy cậu em trai mình.

— Biết rồi! — Viper cũng chả lời anh trai mình, cậu cũng biết chứ bộ.

Daniel thấy cậu em trai như vậy, anh cười quả nhiên vẫn chỉ là cậu nhóc 16 tuổi thôi đồng thời anh cũng thấy hơi thiệt cho cậu em, mà Viper cũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ. Nghĩ đến đây Daniel nhớ tới vợ anh hiện giờ đang mang thai, còn có vài tháng nữa thôi là gia tộc anh nghênh đón một thành viên mới, Daniel không tự chủ nở một mũ cười hạnh phúc.

Viper nhìn anh trai mình đi xa, cậu cũng quay đầu đi về phía đại sảnh của lâu đài.

Bước đi, Viper nhìn về phía những bức tường cao phủ đầy rêu phong mang theo sự cổ kính từ nhiều đời, ánh tà dương từ mặt trời le lói qua những khe hở chiếu sáng làm không gian xung quanh cậu mang theo vài phần ấm áp.

Bước đến trung tâm lâu đài, đại sảnh Viper có thể thấy được những người hầu đang di chuyển một cách tấp lập, vội vã, gần như mọi người đều cố gắng hoàn thành một cách nhanh và tốt nhất công việc của mình, một hình ảnh khá hiếm thấy.

— Tiana — Viper gọi tên của một người hầu gái, một cô gái tầm tuổi cậu, mái tóc màu nâu, đôi mắt màu hạt dẻ, mang theo một chút tinh nghịch, một trong số ít người làm bạn với cậu tuy rằng quan hệ của hai người càng thiên về hướng chủ tớ.

— Vâng thưa cậu Viper, cậu có cần gì không ạ? — Tiana nhìn về người cậu chủ của mình và hỏi

— Cô có thấy Vilnigia và Voyager đâu không? Hai đứa kia đâu rồi? — Viper hỏi về hai đứa em của cậu, người em thứ 3 trong gia đình Vilnigia một cô bé 12 tuổi khá là năng động và tinh ranh, và cậu em út Voyager năm nay 11 tuổi một đứa bé ít nói và khá trầm tính.

— Cô Vilnigia và cậu Voyager hình như đang tại khu vườn thưa cậu Viper — Tiana trả lời

— Vậy à? Cảm ơn cô, hiện tại cô làm việc tiếp — Viper nói rồi đi tới khu vườn

.......

Khu vườn của gia tộc Scandinavia là một khu vườn được tích lũy từ nhiều đời, nó được xây lên từ đời cụ của cậu, một khu vườn năm nay ít nhất cũng được 50 tuổi, nơi đây tập trung rất nhiều giống hoa, thực vật quý cùng vô số những cây quý hiếm, những loài hoa phục vụ cho việc nghiên cứu ma thuật của gia tộc. Nghe nói trong khu vườn còn có một căn phòng bí mật chứa đựng những loài cây quý cực kì quý hiếm, và một vài ma thuật bị cấm.

Đối với cái này thì bản thân Viper cũng khá là tò mò, cậu cũng thử tìm kiếm căn phòng đó một mình và gần như không tìm thấy gì cả, cậu cũng đã hỏi chuyện này với cha và mẹ nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu của họ mà thôi.

Viper đi đến trung tâm của khu vườn, nơi đây có một cái đình viện nhỏ, là nơi để vui chơi và uống trà chiều, bước đi qua những bức tường được tạo ra bởi những bụi cây cao vút, Viper nghe thấy tiếng của cô em gái mình.

— Voyager đi ra đây chơi với chị! — Cô bé có vẻ đang gắt gỏng với cậu em út.

— Không! Chị đi mà chơi một mình đi! Kéo theo em làm gì?! Chị chơi với Shaw cũng được mà?! — đổi lại là âm thanh vô vọng của cậu em út.

— Không! Chị không thích em ngồi đây thẫn thờ chút nào!

— Aaaa! Chị tha em đi!

— Hai đứa đùa xong chưa, mau ra tập trung tại đại sảnh đi, hôm nay nhà ta phải đón một vị khách quý — Viper đi đến và nhắc nhở hai đứa em của mình.

— A! Anh Viper! Anh xem Voya không chơi cùng em — Tựa như không nghe được lời anh trai mình nói, Vilginia chạy đến, ôm trầm lấy anh trai và tỏ vẻ đáng thương, nũng nịu lấy anh trai mình.

— Ơ?! — Voyager đáng thương lên tiếng

— Thôi hai đứa, mau ra tập trung tại đại sảnh đi, nếu không mẹ mà biết hai đứa không có mặt thì không hay đâu, mà nhớ hôm nay phải ngoan ngoãn đấy, đây là việc hệ trọng của gia đình đấy biết chưa! — Viper xoa đầu cô em gái của mình, nhưng nhớ lại đây là việc vô cùng quan trọng của gia đình, anh không thể không trầm giọng cảnh cáo hai đứa em mình được, đây không phải là là một vị khách thân thiện.

Tựa như nghe được sự trầm trọng trong giọng của người anh trai, Voyager và Vilginia là hai đứa trẻ thông minh, chúng hoàn toàn hiểu tính cách của anh trai mình, có lẽ đây là việc hệ trọng của gia đình, chúng hiểu.

Vilginia ôm lấy anh trai mình rồi lấy tay cầm tay anh

— Bây giờ phải ra đại sảnh? — Cô bé hỏi

Voyager cũng đứng lên đi về phía Viper cậu bé cũng cầm lấy tay anh và nhìn anh không nói lời nào.

— Bây giờ toàn bộ thành viên phải tập trung tại đại sảnh — Viper cũng thấy mình có chút nghiêm khắc nhưng cậu cũng không nói gì cả.

........

Bước ra đến đại sảnh cùng hai đứa em, Viper ra hiệu cho hai đứa nhỏ đi theo mình, cậu đi đến gần chỗ anh trai và chị dâu mình.

Chị dâu cậu, Velonica Batrez Vanyoud, một người con gai tầm tuổi đôi mươi với mái tóc màu xanh dương nhạt được quấn thành những bím tóc xoăn được gói gọn sau đầu, đôi mắt xanh biếc nhẹ nhàng hệt như dòng sông đang lưu chuyển, chiếc mũi cao nhẹ mang theo vài sự đoan trang nhẹ nhàng, thi thoảng chị lại cười, một nụ cười ấm áp hiền lành.

Một người con gái xinh đẹp, hiền thục và đoan trang, cùng với bên cạnh là anh trai của Viper, Daniel đang nở một nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt hệt như một đóa hướng dương đang tỏa nắng, một tay anh cầm lấy bàn tay nhỏ gầy của vợ mình, một tay sờ lên phần bụng bầu đang nhô ra của chị, một sinh mạng mới đang được hình thành và vài tháng nữa gia tộc Scaninavia sẽ đón chào một thành viên mới.

— A! Viper! Voyager! Vilginia! — Velonica vẫy tay chào người em rể của cô, một đứa trẻ hiền lành nhưng lại có một bộ dạng luôn làm cho người khác có cảm giác tránh ra xa, cô cũng rất yêu quý cậu em rể của mình, cô coi Viper hệt như đứa em trai ruột của mình vậy.

— Chị! — Vilginia hét lên và chạy về phí Velonica, Viper chạy theo sau và ngượng ngùng gãi đầu, trong gia đình này cậu không hề sợ ai cả, ngay cả bố và mẹ cũng không làm cậu thể hiện được cái biểu hiện này, có lẽ cũng chỉ có cô chị dâu Velonica là người duy nhất trong gia đình có thể làm được.

Bước đến bên cạnh người chị dâu, Viper đứng đó và trò chuyện cùng mọi người trong khi chờ đợi Thống lĩnh đến, ít nhất Viper cũng muốn giảm bớt cái căng thằng sắp xảy đến, cậu cũng không muốn có việc gì làm ảnh hưởng đến gia đình mình cả, cậu hoàn toàn không muốn.

Thời gian dần trôi, mãi đến khi mẹ cậu Beatrice, đến ra lệnh thì mọi thứ mới bắt đầu.

— Thống lĩnh quân đoàn thứ 3, Blasphemous đã đến rồi, ta đã nói chuẩn bị rồi đúng không? — Vị phu nhân híp mắt nhìn về đời sau của gia tộc, đáp lại bà là sự đồng ý của những đứa con.

— Vậy thì tốt! — Vị phu nhân gật đầu, rồi bước đến cửa đại sảnh với những bước chân ưu nhã, biểu hiện thong dong của một người con gái trưởng của một gia đình đại quý tộc, nhưng bàn tay bà ươn ướt biểu thị rằng bà không hề thong dong như vẻ bề ngoài dù sao thì bà đối mặt không phải là một quý tộc hay đại quý tộc nào cả mà là một kẻ với mức độ phiền phức đứng đầu.

Chồng bà không hề có ở nhà mà lên thủ đô có việc, bà cũng biết hiện tại vấn đề chính trị trên đó vô cùng phức tạp, lấy thân là một người vợ, bà cũng hi vọng chồng mình có thể trở về cùng bà lúc này nhưng mà, lấy niềm kiêu hãnh của một quý tộc và còn có sự chứng kiến của những người con nữa, bà không thể không cứng rắn thay mặt chồng mình.

Bà hi vọng tất cả chuyện này sẽ ổn thỏa không chỉ cho bà mà cả gia đình bà nữa.

4

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.