Chương 1 - Chồng và chị gái cùng ngã xuống sông
Reng renggggggggggggggg.....!
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm phá vỡ không gian im lặng vào giữa đêm, Vận Hàm mơ hồ tỉnh dậy. Cô bối rối nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn ngay cạnh giường, vừa trả lời vừa ấn huyệt thái dương đau đớn.
" Xin chào?"
"Xin chào, bà Lương. Tôi đến từ đội thanh tra giao thông. Chồng bà và xe của em gái bà rơi xuống sông. Bà có thể mang theo hai bộ quần áo... họ đang khỏa thân..." Vận Hàm không thể nghe những lời cuối cùng của viên sĩ quan, câu duy nhất văng vẳng bên tai cô là "họ đang khỏa thân"
Cái gì...?! Em gái cô và chồng cô?
Sao điều đó lại có thể xảy ra.
"Xin chào, xin chào? Bà Lương? Bà có nghe thấy tôi nói gì không?"
Vận Hàm im lặng cúp máy. Cô siết chặt điện thoại, nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út trái lấp lánh khiến cô nhức cả mắt. Mặc dù cô đã biết trước chuyện này nhất định sẽ đến, nhưng cô không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra theo cách bi đát như thế này, chính vì vậy mà cô vẫn cảm thấy rất đau đớn và tủi thân.
Vận Hàm đến đồn cảnh sát vào lúc hai giờ sáng. Nữ cảnh sát phụ trách lễ tân là một cô gái trẻ. Cô nhìn Vận Hàm đầy thương cảm, thì thầm an ủi "Cô có thể gửi quần áo vào đây. Đôi gian phụ dâm phụ này đáng lẽ ra phải chết dưới sông rồi. Ông trời thật không có mắt mà, sao lại để chúng nó tiếp tục trên cõi đời này chứ. Cô đừng buồn nhé cô gái trẻ. Nhất định chúng sẽ bị trừng phạt".
Vận Hàm cười khổ nói trong lòng không nói nên lời.
"..." Nữ cảnh sát trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Vận Hàm. Nói chung, một người phụ nữ khi biết chồng mình lừa dối sẽ khóc lóc và ồn ào. Nhưng phản ứng của Vận Hàm có chút kỳ quái, cô quá mức bình tĩnh.
Sau khi hoàn thành mọi thủ tục, Vận Hàm nhìn thấy chồng mình là Lương Cao và chị gái Vận Yên được cảnh sát đưa ra ngoài và thả ra. Cô nhìn họ từ xa. Một lúc lâu sau, cô nắm chặt túi xách và nhanh chóng bước ra khỏi đồn cảnh sát
Từng cơn gió se se lạnh thổi qua. Vận Hàm đứng bên xe, siết chặt tay cầm, không kìm chế được run lên. Ngay khoảnh khắc này cô muốn giết chết hai tên khốn vô liêm sỉ này!
Đang kéo cửa xe, cô vừa định đi vào đã bị một bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh bắt lấy. Cô sững người, nhìn thấy một khuôn mặt khôi hài, đó là Vận Yên. Vận Hàm không khỏi cau mày, kinh bỉ nói:"Đừng chạm vào tôi. Đồ khốn kiếp!"
Vận Yên không buông cô ra mà càng giữ chặt hơn. Ả nhìn sắc mặt tái nhợt của Vận Hàm, cười ác ý: "Vận Hàm, đừng tức giận. Chị sẽ chăm sóc Lương Cao cho em và sẽ không có chuyện tình nhân cướp đi địa vị của bà Lương đây đâu. Chị cảm ơn em nhé, em gái yêu quý!"
Vận Hàm tức giận hét lên: "Trên đời còn có người phụ nữ không biết xấu hổ hơn chị sao? Anh ta là em rể của chị! Em là em gái chị! Sao chị có thể dây dưa với anh ta? Cho dù anh ấy không quan tâm đến em nhưng chị không có quyền làm như vậy. Liêm sĩ của chị bị chó tha mất rồi à"
Vận Yên phản bác: "Ồ, những gì em nói đều vô nghĩa. Vì em không thể đáp ứng nhu cầu tình dục của chồng mình, nên với tư cách là chị gái của em, chị đương nhiên phải giúp đỡ em chăm sóc chồng thật tốt."
Vận Hàm phẫn nộ đến mức không nhịn được muốn thẳng tay tát Vận Yên một cái.
Tuy nhiên, bàn tay của cô đã bị chặn lại giữa không trung và bị Vận Yên gạt đi. Vận Hàm loạng choạng ngã xuống. Khuỷu tay bị chảy máu khiến cô đau đớn.
Vận Yên ngồi xổm xuống trước mặt Vận Hàm, vươn tay chống chiếc cằm nhọn hoắt, hằn học nói: "Hừ, tại sao chúng ta lại không đổi chồng. Cô thật vô dụng và anh ta bất tài. Thật là một cặp trời sinh."
"Xấu hổ cho chị!" Vận Hàm xua tay, đỏ mặt nói:" Chị có thể không biết xấu hổ hơn không? Thậm chí, chị còn đề xuất đổi chồng. Tần Phong sẽ buồn như thế nào sau khi biết điều đó?"
Vận Yên vỗ tay đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm Vận Hàm, cười mãn nguyện: "Vận Hàm, trở về nhà và suy nghĩ đề nghị của tôi. Tôi rất muốn nghe câu trả lời từ cô."
Vận Hàm tức giận run lên. Cô nhìn Lương Cao, chồng cô, đồng thời là người yêu của chị gái cô bây giờ, nước mắt tuôn rơi, "Lương Cao, tại sao phải là cô ấy?"
Lương Cao giả điếc không giải thích với cô. Anh bước đến chỗ Vận Yên, nắm tay cô, bế cô lên xe của công ty mà anh đã gọi mấy phút trước rồi ra hiệu cho tài xế chuẩn bị đi.
Vận Hàm phản ứng nhanh, từ trên mặt đất đứng lên, đi tới bước lên xe, khóa cửa xe. Cô nhìn anh bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt mọi thứ, "Anh nói cho tôi biết! Tôi có ý nghĩa gì với anh sau ngần ấy năm?"
Lương Cao nhìn cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười nhẹ, "Vận Hàm ngây thơ, cô sợ cái gì? Cô đừng lo lắng, không ai có thể lay chuyển được vị trí bà Lương của cô."
Vận Hàm nhịn đau. Đối với anh, cô chỉ muốn danh hiệu bà Lương? Cô từ từ buông tay. Trong giây tiếp theo, cửa xe đóng sầm lại và người kia rời đi nhanh như một mũi tên.
Nhìn chiếc xe Limousine màu đen biến mất ở cuối đường, Vận Hàm bất lực ngồi xổm xuống, vươn hai tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cơn gió nửa đêm thổi tung mái tóc dài của cô, cả người cô như tan vào màn đêm, trông thật hoang vắng và ảm đạm.
Ở phía xa, một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ dừng lại bên đường. Cửa mở và giây sau đó một người đàn ông cao lớn bước ra. Anh đút tay vào túi quần, ung dung đi về phía Vận Hàm, dùng mũi giày đá vào bắp chân cô, "Em định ngồi xổm ở đây đến hết giờ sao?"
Giọng nói trầm ấm cùng nụ cười của người đàn ông khiến Vận Hàm ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhìn rõ một người đàn ông đẹp trai trướ mặt, cô đột nhiên nhận ra anh ta và lắp bắp: "Chú, sao chú lại ở đây?"
Mỗi lần Vận Hàm nhìn thấy Tần Phong, cô không biết phải gọi anh là gì. Ông là người chú thứ tư của Lương Cao. Đáng lẽ cô cũng nên gọi anh là chú sau khi kết hôn với Lương Cao. Tuy nhiên, anh đã kết hôn với chị gái của cô là Vận Yên và cũng là anh rể của cô. Vì vậy mỗi lần gặp anh, cô đều rất bối rối, nhất là lần này.
Tần Phong đẹp trai và lịch lãm. Anh hơi nghiêng người nở nụ cười, nhìn cô chằm chằm, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt cô. Vân Hàm lập tức đỏ mặt lui về phía sau, tim đập nhanh.
Vì đứng quá nhanh, mà chân cô đã bị tê vì ngồi xổm, và cô sắp ngã xuống.
Ngay lúc này, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ đang vẫy vẫy giữa không trung của cô, rồi dùng lực mạnh mẽ giữ vững cô lại.
Vận Hàm còn đang sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt. Gió thổi bên tai cô, giây tiếp theo, cô mở mắt ra và nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông áp vào môi mình, dường như có một dòng điện chạy qua người, cô giật bắn mình vội đẩy anh ra..
8
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
