ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11 - Trở về

"Noa, Noa"

Chết tiệt, mình còn tưởng hôm qua nó lạc quan hơn rồi chứ. Thảo nào đêm qua nó đòi trực cuối.

"Noa-chan"

"Noa-chan"

Hiện giờ chúng tôi không thể chia nhau ra tìm con bé được bởi nếu chia nhau ra có tìm được con bé thì vẫn lạc hai người còn lại. Vừa tìm vừa xử bọn quái vật lao vaog chúng tôi thôi.

"Thử tìm hướng đó xem"

"Ừm"

Thời gian trôi qua

"Không được rồi, không thấy con bé đâu cả"

"Hộc hộc...chủ nhân em kiệt sức rồi"

Không được thể lực của Miyuki yếu quá, con bé không theo kịp tốc độ của hai chúng tôi.

"Không còn cách nào khác rồi, lên lưng anh đi"

"Hả, thật vậy sao"

Giờ tôi mới thấy lạ là sao linh hồn lại biết mệt nhỉ. Trong khi Miyuki đang lại gần tôi thì Hanami liền lao đến, dựa lưng con bé vào người Miyuki rồi đưa tay ra đằng sau tóm lấy chân Miyuki nhấc bổng con bé lên.

"Miyuki-chan cậu mệt rồi à, để mình cõng cậu nhé"

"À ừ làm phiền cậu nhé Hanami-chan"

Con bé tỏ ra một chút ngạc nhiên rồi cũng dần dần nở một nụ cười. Tôi cũng không thể nào hiểu hành động khác thường của con bé.

"Ta đi tiếp chứ Kitsune-onii-san"

"Ừ ta đi thôi"

Sau khi trì hoãn việc tìm kiếm một tí thì chúng tôi đã bắt đầu quay về chủ đề chính.

Một lúc sau

"Noa-chan"

"Noa"

"Noa-chan"

Hanami vẫy vừa cõng Miyuki vừa gọi đương nhiên việc xóa sổ quái vậy sẽ được giao lại cho tôi rồi

"Không được rồi, không thấy cậu ấy ở đâu cả"

"Làm sao bây giờ"

"Hay là cậu ấy bị quái vật ăn thịt rồi. Au, sao ngài đánh em chủ nhân"

Tôi gõ vào đầu con bé một phát.

"Đừng nói như vậy chứ Miyuki-chan"

"Onii-chan"

Một tiếng gọi quen thuộc làm tôi mừng đến rớt nước mắt. Tôi hướng mặt về phía tiếng gọi phát ra. Thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một cô gái nhỏ nhắn mặt trên mình một bộ đồ giản dị đang chạy nhanh đến chỗ tôi.

"Noa"

"Onii-chan"

Tôi mở rộng vòng tay mình tiến về hướng con bé.

"Noa"

"Onii-chan"

"Noa"

"Onii-chan"

Tôi chạy đến ông trầm lấy con bé với niềm vui vỡ ào. Cảnh tượng như trong phim tình cảm

"Chủ nhân buông em ra khó thở quá"

"Onii-chan đang làm gì Miyuki-chan vậy"

"Kitsune-onii-chan buông Miyuki-chan ra đi"

Tôi mở ra thì thấy tôi đang ôm chặt Miyuki. Theo phản xạ tôi liền buông con bé ra

"Anh xin lỗi anh không có ý đó"

"Chủ nhân thật là, thích thì cứ nói với em sao phải lén lút trong lúc em ngủ như vậy"

"Không ngờ Kitsune-onii-chan là người như vậy"

"Onii-chan bị tha hóa mất rồi"

"Hiểu nhầm thôi, anh ngủ mơ mà"

Đ- má, có ôm thôi mà cũng thành ra như thế này thì lần đầu bọn chúng gặp con bé thì nghĩ gì về tôi nhỉ.

Mãi một lúc sau bọn chúng mới tha cho tôi.

"Bây giờ lại đi loanh quanh tiếp à"

"Biết thế thôi chứ làm sao bây giờ"

Giờ chả có cách nào ngoài việc đi loanh quanh đánh quái tìm đường về nhà trong Pam cả.

"Này Miyuki-chan, Hanami-chan thi xem ai giết được nhiều quái hơn không"

"Dẹp ngay trò đấy cho anh"

Bây giờ tìm được chỗ nào cao cao để quan sát thì tốt. À đúng rồi.

"Anh có ý này, bây giờ ba chúng ta cùng ném Hanami lên trời để em ấy quan sát"

"Ý hay đó chủ nhân"

"Phải rồi ha, hiếm khi mới thấy onii-chan thông minh như"

"Gì chứ sao lại là em, Noa-chan hay Miyuki-chan cũng được mà"

"Không được vì hai người họ chưa đến Jaot lầy nào"

Chưa kịp phản kháng chúng tôi đã tóm lấy con bé. Ném thẳng lên trời

"1 2 3"

"AAA MẸ ƠI"

"HANAMI TÌM JAOT ĐI"

Có vẻ không được rồi, con bé cứ nhắm tịt cái mắt lại rồi kêu gào. Con bé này đu cây ghê lắm cơ mà. Sau khi nhận thấy Hanami bắt đầu rơi xuống, tôi ra hiệu cho Noa và Miyuki chuẩn bị đỡ lấy con bé. Con bé vừa rơi vừa đặt hai tay trước ngực cầu nguyện. Cuối cùng con bé hạ cánh an toàn nhưng hồn bay đâu mất không biết.

"Hanami-chan ổn rồi cậu mở mắt ra đi"

Con bé từ từ mở mắt nhìn chúng tôi

"Ha ha mình vẫn sống"

Không biết bây giờ nên vui hay nên buồn nữa. Giờ chắc chẳng còn cách nào khác

"Noa, Miyuki lại lần nữa nào"

"Vâng"

"Từ từ dừng lại AAA"

Sau hơn chục lần mà vẫn chưa thu thập được gì.

"Kitsune-onii-chan em xin anh tha cho anh"

"Noa, Miyuki"

"Noa-sama, Miyuki-sama AAAA"

Một lúc sau con bé mới nhận ra là chỉ có một cách để không bị ném lên nữa

"Jaot ở hướng đó"

Biết ngay là cách này sẽ hiệu quả

"Đi thôi"

Hình như con bé vẫn giận chúng tôi.

"Hanami-chan cậu sắp được về nhà rồi đó"

Mãi con bé mới chịu đi. Cuối cùng con bé cũng vui lên và lại gần bọn tôi.

Một lúc sau, thời gian trôi qua khá nhanh

"Woa đây là Jaot sao"

Tôi đã đến được Jaot. Ở đây đẹp hơn hẳn ở Lumina. Các căn nhà được xây dựng một cách hiện đại hơn

"Cỏ vẻ như lúc em vắng mặt thì cuộc chiến đã kết thúc"

May quá, thật sự tôi không muốn đanh nhau một chút nào.

"Bây giờ đi đâu Hanami-chan"

"Đương nhiên là về căn biệt thự của nhà em rồi"

Không có gì lạ khi nhà con bé là ở biệt thự.

"Hướng này"

Con bé dắt chúng tôi đi thăm quan một vòng rồi mới đưa tôi về căn biệt thự

"Hình như nhà em có chuyện rồi"

Trước của nhà con bé nhiều người đeo một chiếc khăn trắng trên người

"Đám tang sao"

"Có người vừa mất xong à"

"Ta lại đó xem đi"

Chúng tôi lại gần thì thấy đây là một đám tang để tưởng nhớ Hanami?

23

4

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.