Chương 4 - Cực phẩm Trương Tương Như
- Lý Tuệ, anh nói chúng ta có cơ hội tiếp cận mục tiêu không?
Trương Tương Như đứng sau bức tường chung cư cao dày ngó đầu ra nhìn về phía tòa cao ốc đường đối diện.
Nghe nàng gọi mình là "Lý Tuệ", cơ mặt Phong Dật Vân khẽ co giật, cô nàng này đây là triệt để biến mình thành người khác rồi đúng không? Hắn ho khan một tiếng chầm chậm nói.
- Lý Tuệ là ngoại hiệu của tôi, chúng ta hợp tác phá án nên cô cứ gọi tên tôi đi, Phong Dật Vân.
- Phong Dật Vân?..
Trương Tương Như trợn mắt quay đầu lui sau, gặp Phong Dật Vân đứng rất gần nên vô tình đụng vào người hắn, Phong Dật Vân lớn lên rất cao, mười tám tuổi nhưng đã mét tám hơn rồi, đây một phần là do ảnh hưởng của nguyên thần nhục thể Long Thần trong quá khứ.
Mũi và trán của Trương Tương Như dán thẳng vào ngực Phong Dật Vân, hai khối cầu cự đại bên dươi cũng không khách khí hung hăng nén ép như muốn nhập vào vùng bụng săn chắc của hắn.
Lập tức một trận mềm mại thoải mái khiến Phong Dật Vân xém chút kêu lên thành tiếng, khuôn mặt thuần một dạng hưởng thụ vô lại, còn Trương Tương Như thì mặt đã đỏ bừng, trong lòng thầm mắng chính mình bất cẩn sau đó vội vàng tách ra.
Bất quá ngượng ngùng không được vài giây thì Trương Tương Như bỗng nhớ đến cái tên mà Phong Dật Vân nói, bao nhiêu mặt đỏ, bao nhiêu e thẹn như cơn gió bay biến đi đâu mất, nàng hướng Phong Dật Vân gấp gáp nói.
- Anh nói tên anh là Phong Dật Vân?
Phong Dật Vân tỏ vẻ không sai gật gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn liền dở khóc dở cười bởi vì câu nói tiếp theo của Trương Tương Như.
- Không được, làm sao anh lại lấy tên đó, Phong Dật Vân là thần tượng của tôi, là thần tượng của mọi chị em phụ nữ ở Đế Đô, cũng chỉ có anh ấy mới xứng với cái tên Phong Dật Vân này,... Không được, anh mau mau đổi tên khác cho tôi, Phong Dật Văn đi, không thay đổi quá nhiều, rất hợp với anh.
Nhìn cặp mắt Trương Tương Như phát ra ánh sáng chói mắt tràn ngập hưng phấn, Phong Dật Vân mới biết cô nàng này không chỉ ngoại hình tuyệt hảo mà tính cách cũng là cực phẩm. Nếu hắn nói mình là Phong Dật Vân trong miệng của nàng thì chưa biết chừng nàng thực sự liều mạng với hắn luôn mất.
Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể nói.
- Bà cô của tôi, trên thế giới người trùng tên với nhau rất nhiều, cái tên Phong Dật Vân chắc hắn không một ngàn thì cũng tám trăm người đặt, không lẽ cô bắt bọn họ đều thay tên đổi họ sao? Chưa kể vấn đề đổi tên này không phải chuyện đơn giản dễ làm...
Trương Tương Như thầm nghĩ cũng đúng, nhưng lại rất nhanh đáp trả.
- Tôi mặc kệ, ai bảo anh gặp tôi, anh phải đổi tên thành Phong Dật Văn, sau này tôi gọi anh là Văn Văn, vừa rồi anh cố tình chiếm tiện nghi của tôi, khẳng đinh trong nội tâm cũng không phải chính nhân quân tử gì, cho nên so với Phong Dật Vân anh càng thua kém xa lắc, không thể giữ cái tên đó được.
Phong Dật Vân á khẩu không biết nên nói với cô nàng này cái gì, gọi mình là Văn Văn thì cũng bỏ qua đi, nhưng cố tình chiếm tiện nghi của cô? Rõ ràng là cô chiếm tiện nghi của tôi, lại còn chính nhân quân tử, tôi bảo mình là chính nhân quân tử hồi nào? Làm sao cô biết Phong Dật Vân thần tượng của cô là chính nhân quân tử?
"Hung đại vô não là có thật chăng?" cuối cùng Phong Dật Vân chốt lại một câu cực kỳ súc tích dùng để miêu tả Trương Tương Như, cô nàng này quả thật là cực phẩm trong cực phẩm.
Nghĩ nghĩ, Phong Dật Vân quyết định mặc kệ nàng, thích gọi gì thì gọi, hắn một bó tuổi trên người rồi còn chấp tiểu nha đầu nàng làm gì.
Đoạn phất phất tay nói.
- Tùy cô, tạm thời không nói cái này nữa, vẫn nên tìm cách tiếp cận mục tiêu mới tốt.
Nói xong Phong Dật Vân cúi xuống nhìn trang phục của mình và Trương Tương Như, trong lòng thầm mắng "không biết đứa ngu ngốc nào lại bày ra cái trò giả dạng rắm thí này, mục tiêu rõ ràng ở trong cao ốc công ty sang trọng, ăn mặc như thế này làm sao vào được bên trong?" Lầu bầu giữa chừng hắn liếc mắt nhìn sang Trương Tương Như đang đắc ý dẫu môi.
"Chắc chắn là nàng!"
Nghĩ một chút hay là vẫn thôi không nói với nàng cách giả trang này ngu ngốc tới mức nào, tránh nàng lại tánh khí nổi lên lại mệt lỗ tai.
Trương Tương Như vênh mặt đắc ý hồi lâu mới nhớ tới việc chính.
- Thiếu chút nữa là quên mất sự vụ quan trọng.
Phong Dật Vân thở dài thườn thượt lắc đầu, không biết nàng làm sao có thể lớn được tới mức này, lại còn xinh đẹp như vậy nữa...
Đang thầm than số trời không cho ai hoàn hảo thì bất ngờ nghe Trương Tương Như nói.
- Bây giờ làm sao vào trong kia, hay là đứng chờ gã đi ra?
Phong Dật Vân thiếu chút ngã ngửa, cô nương à, người ta làm giám đốc công ty lớn, ít nhất cũng phải chiều tan tầm mới ra về, trừ trường hợp có việc quan trọng cần rời đi, nhưng làm gì có chuyện may mắn trùng hợp vậy được?
Hắn vừa nghĩ trong đầu xong thì cửa lớn công ty chậm mở, một hàng dài vệ sĩ từ bên trong đi ra, dẫn đầu là một trung niên nhân bụng phệ, khuôn mặt gian xảo, đôi mắt ti hí đôi khi lóe lên những tia sáng bất lương, nhìn qua liền biết không phải thứ gì tốt lành.
Trương Tương Như mở miệng hô lên.
- Kia! Ra rồi kìa, mau, chúng ta mau đuổi theo.
Cằm của Phong Dật Vân thiếu đường rớt xuống đất, cứ như vậy liền ra rồi?
Ôm một trận buồn bực, Phong Dật Vân được Trương Tương Như kéo ra khỏi con hẻm, chạy nhanh tới một con moto phân khối lớn đậu bên đường, đoán chừng là Trương Tương Như đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Thấy nàng có ý định cầm tay lái, Phong Dật Vân lập tức giữ tay nàng, tự mình ngồi lên yên trước, đại nam nhân như hắn làm sao để một thiếu nữ chở đâu.
Bởi vì tình huống gấp gáp, chiếc Bentley của gã giám đốc kia đã đi được một đoạn xa nên nàng cũng không để ý nhiều, trực tiếp leo lên yên sau, vững vàng ôm chặt eo Phong Dật Vân.
Cảm nhận hai khối thịt mềm mại co giãn đè trên lưng, Phong Dật Vân thầm hô thoải mái không dưới mười lần, hít sâu một hơi hắn đạp ga phóng xe ra khỏi con phố.
Tốc độ của moto trong thành phố so với xe con tuyệt đối là nhanh hơn, vì vậy chẳng mấy chốc hắn đã theo kịp chiếc bentley màu đen kia.
Trương Tương Như ngoài mặt nhìn như gấp gáp vội vàng đuổi theo mục tiêu, nhưng trong lòng đã khẩn trương muốn chết, lần đầu tiên nàng lại ôm một người đàn ông như vậy đấy, gặp khí chất như vương giả của Phong Dật Vân, dù hắn đã cố dấu nhưng khi ở gần vẫn mơ hồ nhận ra đấy, Trương Tương Như càng khó áp chế được cỗ kích thích dâng lên trong lòng.
Tuy nhiên loại cảm giác an toàn được che chở này cũng là lần đầu tiên nàng cảm thụ được, Trương Tương Như không tự chủ ôm chặt hơn một chút, ngoài miệng hô to.
- Văn Văn, không được để mất dấu, mục tiêu khẳng định đã nhận ra cái gì đó nên mới rời khỏi công ty, nếu thực sự hắn có ý định bỏ trốn thì chúng ta sẽ liên lạc với cục trưởng, cho người vây bắt.
Phong Dật Vân không để ý tới biến hóa của Trương Tương Như, gật đậu vặn mạnh ga, đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, không thèm quan tâm có bị nghi ngờ là đang bám theo hay là không.
Ở phía trước, bên trong chiếc Bentley màu đen hạng sang.
- Đỗ tổng, phía sau có một chiếc moto bám theo, có nên giải quyết chúng không ạ?
Gã giám đốc được tên vệ sĩ gọi là Đỗ tổng thuận theo quay đầu lui sau, quả nhiên trông thấy Phong Dật Vân đang lái moto bám đuổi rất sát.
Khuôn mặt chảy xệ lộ vẻ âm ngoan hừ lạnh nói.
- Giải quyết chúng đi, hừ hừ, dám tra xét ta, đám các ngươi đi chết hết đi?
Tên vệ sĩ vest đen gật đầu, đưa bộ đàm lên miệng nói nói cái gì đó.
495
1
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
