Chương 7 - Quỷ Nhập Tràng (1)
Một tuần trôi qua cũng thật nhanh , tôi cũng đã viết đơn xin nghỉ việc hẳn ở công ti , đằng nào thì nhà tôi cũng được xếp vào loại giàu có nên cho dù tôi có ở nhà thì tiền nuôi tôi xong vẫn còn dư thừa . Trong suốt một quãng thời gian ấy , tôi đã cố gắng đọc thật nhiều sách về chủ đề tâm linh , cũng như chăm chỉ học tập ba tôi những loại phép thuật , bùa chú , các cách trừ tà , bắt ma ,…. Hôm nay trời nắng đẹp , tôi đang ngồi ung dung trên chiếc ghế gỗ ở góc phòng tôi , mắt thỉnh thoảng lại ngó nhìn ra bên ngoài , hai tay tôi nâng một cuốn sách giày cộp thì ba tôi đẩy cửa bước vào , mặt có chút không vui , rầu rĩ nói với tôi :
- Con thu sếp quần áo rồi theo ta đi về quê một chuyến , bà nội con mất rồi !
- Từng câu , từng chữ của ba tôi nói ra đều như sét đánh mang tai . Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ , mỗi lần về quê thì đều là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ của tôi . Trong số tất cả những đứa cháu của bà , bà có lẽ thương tôi nhất , ấy vậy mà trước khi bà mất , tôi không được ở bên cạnh bà , nghe bà dặn dò lấy một lời . Là vì bà ra đi quá đột ngột hay là tại tôi không còn về thăm bà thường xuyên mà giờ đây trái tim tôi lại đau thế này ?
Tôi mở vội chiếc tử quần áo , lấy ra vài bộ rồi nhét vào ba lô cùng với những thứ linh tinh rồi theo ba tôi ra đón xe .
Tôi ngồi trên xe mà cứ ngỡ là một năm , thời gian sao mà nó lại dài bất tận đến như vậy ? Thấy tôi lo lắng , buồn rầu nhìn ra ngoài đường sau lớp cửa kính mỏng manh , ba vỗ nhẹ vai tôi rồi an ủi .
- Con nhìn ra ngoài đấy cũng không chỉ có nhà cửa , xe cộ và con người như lúc trước nữa mà còn có cả những hồn ma lang thang , chết yểu , chết đường , chết chợ ,….. nên cũng không có gì là vui vẻ đâu . Bây giờ con thử nhắm mắt lại , tưởng tượng bà đang ở bên cạnh con đi , con sẽ thấy bớt buồn , cũng sẽ rút ngắn thời gian trong con đi , rồi con sẽ ổn hơn mà thôi . Mà con nghe ta dặn , lát nữa con về dù có ra sao thì con cũng tuyệt đối đừng nên khóc , được chứ ?
- Tôi khẽ gật đầu rồi nhắm nghiền hai mắt lại , nhớ về những kí ức đẹp đẽ của tôi với bà . Nào là những ngày hè tháng sáu , bà dắt tay tôi ra đầm hái sen , hay là những trưa tháng bảy oi bức , bà ngồi quạt cho tôi ngủ , rồi cả những đêm trăng thanh , gió mát , tôi nằm trên chiếc chõng tre ngoài hiên , vừa ngắm trăng , vừa nghe bà kể những câu chuyện thời xa xưa ,……. Nhưng bây giờ tôi làm gì còn được như thế nữa ? Tôi một ngày một lớn , bà một ngày một già , ấy vậy mà tôi lại vô tình quên mất đi những điều ấy . Chẳng mấy chốc , xe đã dừng lại ở trước cửa làng . Tôi cùng ba bước dần vào bên trong làng . Cảnh vật ở đây vẫn chẳng hề thay đổi , tuy rằng đã có thêm vài ba ngôi nhà mọc lên nhưng nó vẫn không làm mất đi vẻ đẹp củ nơi này . Tôi để ý đến mấy cái cờ màu đen trắng được dựng ở bên đường ruộng nên nhìn qua ba tôi . Mặt ba tôi lúc này cũng đã xám lại nên tôi cũng hiểu ba tôi đan trải qua những gì . Khi đi đến cổng nhà , tôi nghe thấy tiếng kèn trống đã vang lên , xe đòn thì được để gọn ở một góc , sân nhà thì được bắc rạp , người khóc , kẻ viếng , chặt một nhà , hương khói thì nghi ngút khiến cho cảnh trước mắt tôi càng trở lên rối loạn , bi thương và tang tóc hơn . Thấy tôi cùng ba tôi đang đứng trước cổng , chú tư cùng mọi người liền hớt hải chạy ra đón .
- Anh hai và cháu đã về rồi đấy ạ ? Hai người mau vào trong làm lẽ đi ạ !
Nói rồi , chú chìa tay ra , đưa cho tôi và ba tôi , mỗi người một chiếc áo màn trắng , 1 chiếc khăn tang cùng một chiếc gậy .
Đứng gần nửa ngày trời tiếp khách ở bên ngoài , chân tôi mỏi rã rời ra , bụng thì đói meo ,thỉnh thoảng còn reo lên vài tiếng “ ục …. ục ,….”làm tôi có chút khó chịu .
- Ánh Tuyết ! Ánh Tuyết ! Con ra đây mợ bảo !
Mợ thắm đứng ở một góc , vẫy tay gọi tôi , chẳng biết mợ gọi gì , tôi liền lững thững đi lại . Khi vừa tới nơi , mợ nhìn tôi một lượt rồi nắm lấy tay tôi , kéo tôi đi vào trong nhà .
- Con ở nhà có ăn không mà tại sao lại gầy đến như vậy ? Đã thế , bây giờ con lại đứng tiếp khách nửa ngày trời như vậy thì chịu sao nổi ? Mợ có làm món cháo gà mà con thích , con đi ăn đi đã rồi làm gì thì làm nhé !
- Vâng , con cảm ơn mợ ạ !
Khi mợ kéo tôi qua phòng của bà , tôi thấy bà vẫn nằm đấy , vẫn nằm im lặng như đang ngủ ở trong cái xác . Mặc dù xung quanh phòng vẫn toả ra một luồng âm khí của người chết màu xám nhạt lượn lờ xung quanh nhưng tôi chẳng hiểu sao , bà vẫn lại nằm trong thân xác ấy .
32
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
