ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Cô ấy đi rồi

Chương 1: Cô ấy đi rồi?

Giản Tiểu Chi quả thực không nghĩ đến Trác Vân Tiêu lại đến đây.

Giờ là nửa đêm, âm u tịch mịch...

Trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ đang thắp sáng, ánh đèn mờ ảo, chỉ đủ chiếu rọi vào một khoảng không gian nhỏ hẹp cực hạn. Cô nhàn rỗi ngồi tựa vào đầu giường, tiện tay cầm xem cuốn tạp chí.

Ánh mắt lãnh đạm, nhìn về phía hắn : “ tôi đã tìm được chỗ thực tập rồi”.

Trác Vân Tiêu không hề tỏ ra ngạc nhiên, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ không vui, nhàn nhạt nói một tiếng “ ừ”. Sau đó liền giảo bước tiến về phía nhà tắm, chẳng mấy chốc tiếng đã nghe thấy tiếng nước vọng lại.

Giản Tiểu Chi ánh mắt hờ hững, ngước mắt nhìn về phía màn đêm sâu thẳm, lặng lẽ nhớ đến một số việc...

Chưa để cho cô kịp suy nghĩ, thì tiếng nước chảy liền ngừng rồi, theo đó là thân ảnh anh tuấn vừa mới tắm rửa một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.

Trên eo chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân hình rắn chắc hoàn mỹ, không hề có một chút dư thừa nào.

Trác Vân Tiêu liếc nhìn đôi mắt của người nào đó đang chăm chăm nhìn mình, như không có chuyện gì đi đến bên giường. Thanh âm đen tối mà như đùa cợt : “ thế nào, rất quyến rũ? “

Giản Tiểu Chi nhảy dựng lên, đôi lông mày chau lại : “ không phải quá điệu đà hay sao? “

Lời còn chưa nói xong, đôi môi liền bị người đàn ông đối diện chiếm lấy.

Nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, tấn công dứt khoát, từng đợt từng đợt nối tiếp, từ nhẹ nhàng như chuồn chuồn đáp nước đến mãnh liệt nóng bỏng, hàng lông mi dài lướt qua da thịt....

Loại cảm giác này quá mức thân thuộc, khiến cho trái tim của cô trùng xuống, suy nghĩ lần từng đợt từng đợt như những gợn sóng ùa về.

Cảm nhận từng hơi thở, cơ thể như bị điện giật, không ngừng run rấy.

......

Ngày hôm sau

Ánh mặt trời đã lên cao, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nơi góc giường khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Trác Vân Tiêu mở mắt, lắc lắc đầu, nghĩ lại có gì đó không đúng, bàn tay đưa sang bên cạnh , đã lạnh . Rất rõ ràng, Giản tiểu Chi đã đi rồi.

Lặng người một giây, hắn bước xuống giường, quần áo một thân anh tuấn bức người.

Phòng để đồ được dọn dẹp sạch sẽ, tủ quần áo lấy màu đen và xám làm tông màu chủ đạo, chiếm gần một nửa vị trí của căn phòng. Trước đây một nửa ấy là chỗ để đồ của Giản Tiểu Chi, màu sắc cũng rất nhiều. Hiện tại nhìn đến chỉ còn xót lại một khoảng trống .

Gương mặt Trác Vân Tiêu hiện lên có chút căng cứng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

5 phút sau, Trác Vân Tiêu một thân y phục chỉnh tề, trong ngoài hài hòa.

Không chỉ có tủ quần áo, mà sách trên kệ, bát đũa trong phòng bếp, mỗi một loại cây bên cạnh cửa sổ, hay thậm chí là kem thoa tay.... cũng đều sạch sẽ đến khó tin.

Giản Tiểu Chi đi rồi, còn đem theo tất cả những gí liên quan đến bọn họ mang đi hết không để lại một chút dấu vết nào.

Căn phòng trở nên lạnh lẽo, giống như chưa có một cô gái nào từng sống ở đây vậy.

Trác Vân Tiêu không tin, hắn cắn răng lật tung từng ngóc ngách trong căn phòng. Kết quả tìm được một sợi tóc dài.

Đưa lên nhìn, dưới ánh mặt trời lấp lánh, sợi tóc nhẹ nhàng lay động trong thứ ánh sáng mờ ảo, dịu dàng rơi vào nơi đáy mắt. Trác Vân Tiêu lặng người ngắm nhìn sợi tóc, trái tim dâng lên một làn sóng cuộn trào mãnh liệt hệt như tâm trạng hắn lúc này.

Cùng lúc đó

Giản Tiểu Chi sắc mặt vô cùng bình tĩnh, đẩy vali, bon chen giữa dòng người hỗn loạn đang đứng đợi tàu điện ngầm.

Ngay lúc này, chuyến tàu chiều đi Bắc Kinh đã tới nơi...

Theo đoàn người tấp nập, cô không nhanh không chậm bước lên tàu. Lên đến trên tàu, bước chân không ngừng di chuyển, vượt qua khoang tàu đầu tiên để xuống khoang ở cửa sau.

Tiếng còi tàu kêu tu tu, đoàn tàu bắt đầu chuyển động. Thế nhưng Giản Tiểu Chi đã đánh mất phương hướng, không biết lối ra ở nơi nào.

20 phút sau, cô xuất hiện ở tòa nhà cao ốc ngay gần với trạm chờ tàu điện ngầm.

Giờ đã mùa hạ, thời tiết nóng bức, ánh mặt trời thiêu đốt sáng chói đủ làm cho người ta hoa mắt.

Gáy Giản Tiểu Chi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt cô không ngừng tìm kiếm một chiếc xe màu đen, biển số 768.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, chuyển ánh mắt tập trung vào chiếc xe đang đi tới trước mặt.

Cánh cửa của chiếc xe đắt giá mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt sắc sảo thanh tú, anh mỉm cười với cô: “ Giản Tiểu Chi? “

Gương mặt của Giản Tiểu Chi bị ánh nắng chiếu vào có chút bỏng rát, cô nheo nheo mắt, nhàn nhạt nhìn kĩ đối phương, sau đó rất khách khí trả lời : “Đúng vậy, anh là luật sư Đường? “

Nam nhân kia cười rất thân thiết, một bên giúp cô xách hành lí, một bên tự mình giới thiệu bản thân: “ tôi là Đường Tuấn, Tuấn trong tuấn mã”

Giản Tiểu Chi an tĩnh đi theo phía sau, lịch sự nói “cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ”

“ Không cần khách khí, tôi cũng thuận đường mà”, Đường Tuấn khẽ cong môi, tâm tình dường như vô cùng tốt.

Sau một hồi bận rộn, 2 người cuối cùng cũng yên vị trên xe.

Giản Tiểu Chi kiên trì chọn ngồi ghế phía sau.

Cô thực sự rất mệt, tên chết tiệt Trác Vân Tiêu hận bản thân không đủ lực độ mà làm suốt một đêm, hại cô toàn thân đau nhức, còn phải miễn cưỡng xốc lại tinh thần, âm thầm chờ hắn ngủ say.... cả đêm không chợp mắt, còn phải đi một đoạn đường dài như vậy, kì thực đã sớm không chống đỡ được nữa rồi. Vì vậy cô muốn tìm một vị trí yên tĩnh một chút tranh thủ chợp mắt.

Đường Tuấn không phải là kẻ nhiều lời

Hoặc cũng có thể anh đã nhìn ra sự mệt mỏi của cô.

Khẽ quay đầu nhìn, chỉ vị trí gối tựa bên cạnh cửa kính xe ô tô: “ phía trên có khóa kéo, mở ra sẽ có tấm sưởi, nhiệt độ trên xe có chút thấp, cô có thể dùng nó đắp rồi nghỉ ngơi một chút.”

Giản Tiểu Chi hơi mấp máy môi: “ anh khách khí quá rồi”

Đường Tuấn khẽ mỉm cười: “ lộ trình hơn hai tiếng đồng hồ, lúc nào đến tôi sẽ đánh thức cô”

Hai mí mắt của Gi ản Tiểu Chi đã không cầm cự nổi, cũng không có ý phản đối mà thuận theo lời nói của Đường Tuấn đáp lại một câu : “ cảm ơn anh”

Đáy mắt của Đường Tuấn ý cười càng sâu, anh không nói thêm gì, quay đầu lại, khởi động xe, chẳng bao lâu, chiếc xe đắt tiền đã hòa vào trong biển người, rời xa tòa cao ốc.

..............................

Giản Tiểu Chi đã ngủ say, thế nhưng lại cảm giác không an định.

Rất nhiều người ngay cả trong giấc mộng, cũng sẽ không ngừng cảm nhận được những chuyện phức tạp đã từng trải qua, rồi lặng lẽ âm thầm, nó lại chìm vào và tan biến trong màn đêm yên tĩnh.

Trác Vân Tiêu đứng cách đó không xa, gương mặt làm điên đảo chúng sinh tỏa ra một cỗ khí lạnh, đôi môi cong lên, tựa tiếu phi tiếu dõi theo cô.

Giản Tiểu Chi khẽ giương mắt nhìn hắn, lạnh lùng đạm bạc như nhìn một người xa lạ.

Không qua bao lâu, cô bừng tỉnh.

Đôi mắt khẽ chớp, ngước nhìn khung cảnh không một chút quen thuộc phía trước mặt, lại nghe thấy âm thanh hết sức nhỏ của động tác gấp giấy truyền đến từ phía trước. Lông mi khẽ động, não bộ chầm chậm có ý thức, cô bàng hoàng nhận ra bản thân vốn dĩ đang trên đường đến thành phố H rồi.

Sau đó xe dừng lại rồi?

Ngồi thẳng người dậy, cô nhẹ giọng hỏi: “Đường luật sư, đã đến rồi sao?”

Đường Tuấn đang nhìn tờ giấy trong tay, bèn ngừng lại một giây, đưa ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thanh âm ấm áp truyền đến: “ sớm đã đến rồi, chỉ là nhìn cô ngủ say như vậy, vẫn là không đánh thức cô”

Giản Tiểu Chi nghe vậy bèn vội vàng thu dọn đồ đạc, ngại ngùng nói : “thật ngại quá, đã làm chậm trễ thời gian của anh rồi”

Đường Tuấn bình thản an nhàn khép lại tài liệu trong tay, rất có lịch sự đáp: “ ở đâu cũng là xem tài liệu, không hề làm chậm trễ thời gian”

Nói xong, Giản Tiểu Chi đã tự mình thu dọn xong đồ đạc, cũng đem gối ôm và tấm thảm dọn ngăn nắp, đưa tay chỉnh lại quần áo, giọng nói mang theo hơi thở có phần gấp gáp: “ Luật sư Đường, chúng ta xuống xe thôi”

Đường Tuấn như còn điều chưa rõ, quay đầu hỏi lại “ Học viện tư pháp A là trường cao cấp của thành phố S, thành tích của cô ưu tú như vậy, sao không ở lại đó hoặc là đến Bắc Kinh phát triển, mà lại đi đến thành phố H này? “

Giản Tiểu Chi không ngờ Đường Tuấn lại hỏi như vậy, do dự chốc lát: “ mẹ tôi là người ở đây”

“Thì ra là vậy”

Đường Tuấn mỉm cười gật đầu, tùy hứng hói thêm một câu: “ vậy bà ấy cũng đang ở thành phố H này sao?”

Giản Tiểu Chi ánh mắt trở nên ảm đạm, thanh âm nhàn nhạt: “ mẹ tôi.... bà ấy đã qua đời rồi”

34

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.