Chương 56 - Gặp lại
Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt say ngủ của chàng trai, cô thức giấc sớm hơn anh, ngắm nhìn khuôn mặt say giấc mà trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, gần đây anh đã mệt mỏi nhiều rồi. Cô dùng tay vuốt nhè nhẹ mái tóc anh như đang vỗ về, được một lúc cô ngừng lại, mỉm cười hôn nhẹ lên trán anh, cô định rời giường thì lại bị vòng tay rắn chắc giữ lại. Cô xoay người lại nhìn anh:
- Ngủ thêm một chút! Em chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Lúc này anh mới để cô rời giường, cô rửa mặt chuẩn bị một lúc sau đó xuống bếp chuẩn bị thức ăn sáng, trong lúc cô đang chuẩn bị thì có một vòng tay ôm cô từ phía sau, chiếc cằm đặt lên vai cô, một làn hơi ấm phả hơi ấm lên cổ cô, cô xoay mặt nhìn anh
Sao đấy!?
Anh phụ em nhá!
Thôi để em làm được rồi, cũng sắp xong rồi á.
🔥 Đọc chưa: Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥
Cô làm là chuyện của cô còn anh dính vào người cô là chuyện của anh
Sau khi ăn sáng xong, sắp xếp một chút rồi anh lái xe chở cô đến chỗ A Mẫn.
Anh xuống xe nhìn xung quanh, nơi này có vẻ ít người biết đến, bảo sao người của anh lại không tìm ra được vị trí
Cô xuống xe lại gõ cửa nhà A Mẫn, gõ được một lúc vẫn không thấy ai trả lời. Cô nghĩ bà đã ra chợ, cô cùng anh ra vị trí bán của cô và bà mọi khi nhưng lại không thấy bà ấy. Mọi người trong chợ ai cũng nhìn nói nói điều gì đó, cô cảm thấy có điều gì đó kì lạ. Cô cùng anh qua nhà của A Cương, cô gõ cửa một lúc thì con trai của A Cương, anh nhìn thấy cô vui mừng chạy đến ôm cô:
A, tỷ tỷ!
Tiểu Sang, lâu ngày không gặp nha! – Cô đưa tay lên xoa xoa đầu của anh
Nhìn thấy chàng trai trẻ đang ôm cô vào lòng, đầu còn cúi xuống kè lên vai cô, cô không tránh né mà còn ôm lại, còn cười tươi như hoa nữa chớ. Anh muốn đè thằng nhóc này xuống đánh cho tơi tả, nhưng cũng đành nén lửa giận, ho khan một tiếng. Chàng trai nhìn thấy anh:
Tỷ tỷ đây là ai?
À, giới thiệu với em đây là chồng chị
🔥 Đọc chưa: Kẻ Không Theo, Chết! ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥Chồng chị? Đây là người bỏ rơi chị, để chị đi đến đây sao! Hừ, chẳng ra gì
Thằng nhóc này! Chị tới đây là để làm một số thứ thôi! – Cô cốc lên đầu anh một cái
Bạch Phong Thần đứng bên cạnh, nhìn thằng nhóc này như muốn nổi điên, trong lòng bắt đầu gợn sóng nhưng ngoài mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, im lặng không nói
Chồng à, đây là Hàn Thanh Sang, cậu ấy là con trai của bác A Cương, do cậu ấy cùng họ với em nên cảm thấy thân thiết với nhau.
Um…hùm, chào cậu
Hừ! Chào anh
Thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng, cô lắc đầu, sau đó quay sang Hàn Thanh Sang hỏi chuyện:
- Mẹ chị đâu?
Anh nghe cô gọi ai đó bằng mẹ, cảm thấy ngạc nhiên, không phải mẹ cô đang cùng ba cô ở thị trấn không đi đâu cả sao, bây giờ lại hỏi mẹ
Bác A Mẫn đang ở bệnh xá mấy ngày nay, tỷ tỷ tới đó một chuyến
Mẹ bị sao thế?
Đệ cũng không biết, đi thôi đệ lấy xe đưa tỷ đi.
Ừ đi thôi, đi thôi Thần.
Hàn Thanh Sang lấy một chiếc xe chở lúa chở họ đi, anh để cô ngồi lên đùi mình vì đường ở đây khá gập ghềnh, cô ngồi sẽ ê mông, như thế cô dễ đau lưng với cả cũng không tốt cho thai nhi là mấy
Khi tới bệnh xá cô cùng anh xuống xe vào phòng bệnh, A Mẫn đang nằm ngủ trên giường, bên cạnh là A Cương đang đọc báo. Cô vào phòng bệnh:
- Bác A Cương!
A Cương ngẩng mặt lên nhìn cô, trong lòng vui mừng
- Tiểu Thi, con quay lại rồi
Ông bỏ báo xuống đứng lên bước lại ôm cô, lại nhìn thấy người phía sau đang theo cô vào, A Cương khó hiểu ngẩng mặt nhìn cô tỏ vẻ muốn hỏi đây là ai, cô hiểu ý nên nhanh chóng trả lời:
Đây là chồng cháu, Bạch Phong Thần
Hả? Là CEO đứng đầu nước phải không?
Vâng là anh ấy
Chào cậu, rất vui được làm quen
Chào bác. – Anh bắt tay xã giao, trong mắt vẫn giữ một tia cảnh giác
Mẹ cháu bị sao thế?
Ta không biết, lúc cháu vừa đi được một vài giờ thì bà ấy bỗng xỉu ở chỗ bán, mấy nay có vẻ sức khỏe chỉ cải thiện được một ít, vẫn là nằm trong đây dưỡng bệnh mấy hôm.
🔥 Đọc chưa: Ác Nam Hấp Dẫn ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥Dạ vâng, bác mấy nay đã cực khổ rồi. Bác về nhà nghĩ một chút để mẹ ở đây cháu trông cho. Tiểu Sang đưa bác về nghĩ ngơi đi
Thế bác về, có gì cứ gọi cho bác nhé! – A Cương nắm lấy bàn tay nhỏ của Thi Thi
Vâng, bác yên tâm – Cô đặt bàn tay lên trên tay A Cương vỗ vỗ nhè nhẹ như an ủi
Đệ về nhé!
Ừm, về cẩn thận một chút.
Cô nhìn theo bóng lưng họ khuất một lúc rồi mới đi vào phòng bệnh, cô kéo ghế ngồi xuống, vuốt vuốt mái tóc A Mẫn, trong ánh đầy vẻ đau lòng khó tả. A Mẫn bị động tác dịu dàng quen thuộc của cô làm cho tỉnh, bà mở mắt nhìn cô, không giấu nổi tia xúc động mà khóe mắt hơi đỏ
Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Là do con làm mẹ tỉnh sao?
Không, không có. Tiểu Thi con về rồi. Lại đây ôm mẹ một cái nào
Cô chòm người tới ôm bà vào lòng, xoa xoa bả vai đang run run của bà. Sau đó cô buông ra tới chỗ Phong Thần đang đứng ngây người ra, kéo anh lại chỗ A Mẫn
Mẹ à, đang là chồng con, Bạch Phong Thần
Thần, đây là mẹ nuôi của em, A Mẫn.
A Mẫn nhìn anh, anh nhìn bà, hai người nhìn nhau chằm chằm không nói, hai người đều đang có điều gì đó nghĩ ngợi trong lòng chưa thốt lên, A Mẫn khóe mắt dần đỏ, Phong Thần lại hơi nheo hàng mi tâm
13
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
