Chương 54 - Không, không, không thể nào
Điều hạnh phúc này cô đón nhận, cô biết chứ, cô hạnh phúc nhưng mà Bạch thị là tất cả của anh từ trước đến nay, còn người mẹ mà anh yêu thương nhất thì thật thật giả giả, nếu hôm nay cô không cùng anh làm rõ thì sau này anh sẽ như thế nào đây. Cô để bát xuống, nhích ghế về phía anh, mặt đối diện với mặt anh, một tay nắm lấy tay anh, đôi mắt nhin xuống tay anh, hít một hơi rồi đưa mắt lên nhìn anh, cô biết cô hỏi điều này sẽ khiến anh đau lòng nhưng cô vẫn phải hỏi, vì thời điểm lúc này anh đau một chút nhưng có lẽ sẽ hạnh phúc về sau chứ? Cô nhìn thẳng vào mắt, anh bỗng có dự cảm không lành, trước giờ cô chưa từng như thế, có vẻ lần này cô đang nghiêm túc và câu chuyện cô sắp nói có vẻ quang trọng, anh im lặng chờ cô hỏi:
- Anh có bao giờ nghi ngờ mẹ chưa?
-…- Anh nheo hang mi tâm, sao cô lại hỏi anh những điều này, anh nhìn cô đôi mắt khó hiểu, rốt cuộc có phải là vì mẹ lên nắm quyền Bạch thị, khác hẳn với lúc trước nên cô nghi ngờ, thực ra anh cũng không muốn nghi ngờ nhưng sự thật cho anh thấy hình như bà ấy từ lâu đã có tính toán.
Anh có bao giờ cảm thấy mẹ thay đổi chưa? – Cô tiếp tục hỏi
Bảo bối, ý em là sao?
🔥 Đọc chưa: Hoa Đào Rực Rỡ ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥Nghĩa là…là có bao giờ anh cảm thấy mẹ anh khác chưa?
🔥 Đọc chưa: Cải Tà Khó Quy Chính ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥Anh không nói gì, gương mặt trầm xuống, đến bây giờ từ sau trong tâm can, mẹ anh chính là nỗi đau lớn nhất của anh, bà là người mà anh muốn yêu thương cũng không thể, muốn hận lại càng không, người mà anh không thể đối mặt, không thể làm bất cứ điều gì. Cô cầm tay anh, anh đang bị sốt bây giờ chuyện này lại khiến ôm đầu, có vẻ rất đau, cô lo lắng nhìn anh, đáng lẽ cô không nên hỏi anh về vấn đề này, đáng lẽ cô phải đợi anh hết đau rồi mới hỏi chứ, cô hình như sai rồi thì phải, cô lo lắng nhìn anh, bàn tay vuốt vuốt khuôn mặt cô, lo lắng hỏi:
Chồng, anh…anh không sao chứ? Nào em đỡ anh vào phòng.
🔥 Đọc chưa: Tất Cả Mọi Người Biết Rõ Nội Dung Vở Kịch, Trừ Ta ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥Hình như cơ thể anh rất nặng nề cô đỡ anh đứng lên cũng khá khó khăn, cô đỡ anh vào giường, khuôn mặt anh vẫn thẩn thẩn thơ thơ, cô đỡ anh xuống, bỏ dép ra cho anh, đắp chăn, ngồi bên giường vuốt vuốt khuôn mặt anh, hôn nhẹ lên má anh, cô đứng lên định đi lấy thau nước ấm và khăn giúp anh lau thì một bàn tay ấm ấm nắm lại tay cô, anh xoay người lại, dùng tay còn lại đập nhẹ nhẹ bên giường, cô hiểu anh, cô biết ý anh là gì, cô nằm bên ôm anh vào lòng, anh cuối đầu áp ngực cô, anh ôm cô, hai chân cô kẹp chân cô, cô nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc anh, cô hát bài hát anh thích, cô cảm nhận được lòng ngực anh nặng nề như thế nào, cô cảm nhận được anh đau lòng ra sao, người anh nóng nằm trong lòng cô khiến cô có cảm giác bản thân mình nóng như muốn thiêu cháy, nội tâm cứ thế nặng nề theo anh, nội tâm cứ thế đau đớn, anh nằm trong lòng cô trở nên yếu đuối, chỉ có thể bên cạnh cô anh mới không giữ vững được cảm xúc của mình, chỉ bên cạnh cô anh mới có cảm giác an toàn, thoải mái.
Anh nằm trong lòng cô, ấm áp đến lạ, anh lim dim chìm vào giấc ngủ sâu, cơ thể anh vẫn nóng khiến cô lo lắng, nhưng mà mỗi lúc cô định rời đi lấy khăn anh lại níu giữ chặt như sợ cô chạy mất, như sợ sự ấm áp, an toàn, thoải mái còn lại của bản thân lại biến mất, lại không cánh mà bay, cô cố gắng với lấy chiếc khăn trên đầu tủ, lau lau một bên má, lau lau sau lưng, đến chiếc khăn cũng trở nên nóng, nó không xoa dịu được cơ thể anh. Anh cảm giác nóng đến kì lạ, nhưng bên cánh tay vẫn truyền tới một hơi mát khiến anh dịu nhẹ, anh càng bám sát lên hơi mát ấy. Được một lúc anh thả lỏng cánh tay, cô lúc này mới nhẹ nhàng nâng cánh tay anh để vào giữa anh một chiếc gối. Cô nhanh đi lấy thau nước giặt khăn mát lau mặt cho anh, người đàn ông của cô rốt cuộc tuổi thơ đã trải qua những gì chứ? Lau một lúc vẫn chưa thấy cơn sốt của anh hạ xuống, cô nhanh chóng đi tìm thuốc hạ sốt nhưng đáng tiếc là không có. Cô nhìn anh chắc có lẽ anh ngủ khá lâu nên cô nhanh chóng chạy ra ngoài mua thuốc cho anh. Chỗ này cách khá xa thị trấn, thành phố phải lái xe vài trăm mét nhưng gần đây lại không có xe, cô nhìn quanh một lúc, may quá có gara nhỏ phía sau mong rằng sẽ có xe. May mắn là thực sự phía sau có chiếc xe hơi cũ, nhìn hình như lâu ngày không sử dụng, cô mở cửa ngồi vào xe có vẻ ít sử dụng nhưng vẫn không có bao nhiêu bụi nhở. Có sẵn chìa khóa, cô ngồi lên xe khởi động nhưng một lúc sau mới nổ máy được, có lẽ nó ít được sử dụng. Cô đã có bằng lái xe nhưng ít thực hành, do anh cứ muốn chở cô đi nên cô ít lái xe, thôi thì cứ lái xe đi chầm chậm vậy. Cô lái xe ra ngoài, xuống thị trấn gần đó mua thuốc hạ sốt cho anh, mà cũng khó có dịp đi ra ngoài nên sẵn tiện cô ghé đi mua thêm ít thực phẩm bồi bổ cho anh
Anh ngủ nhưng lại cảm thấy thiếu mùi hương quyến rũ ấy, lại thiếu cái cảm giác mát mát ấy, anh mở mắt, mắt hơi dính anh hơi khó nhìn một chút, anh nhắm mắt một lúc rồi mở ra, anh đang ôm một chiếc gối dài, anh hơi ngạc nhiên nhưng anh nghĩ chắc cô đang ở ngoài đó nấu nướng nhưng mà không nghe được mùi thức ăn, hay cô đang xem phim nhỉ nhưng lại không nghe tiếng tivi, trong lòng anh bỗng nâng lên cảm giác lo lắng, anh vứt gối nhanh chóng chạy xuống giường, nhìn quanh nhà không có ai, xuống bếp, phòng khách, phòng ngủ, nhà tắm, tủ quần áo, không có, cô không có, không lẽ cô lại bỏ lại anh ở đây sao? Không thể nào, không không, anh đau đớn ngồi xuống đất dựa lưng vào sau ghế sô pha, anh cuối đầu lên gối, hai tay ôm lấy cổ, đầu để lên đầu gối, nước mắt rơi xuống, trong miệng luôn “Không, không, không,…” anh đang sợ hãi, đau lòng, anh không muốn, anh không chấp nhận cô đang rời khỏi lần nữa, không, không, không thể nào …
15
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
