Chương 21 - Giải cứu (2)
- Lúc trước khác, bây giờ khác? – Hắn nhìn anh, nhếch miệng cười
- Vẫn là cô ấy. Khác là khác thế nào? – Anh thắc mắc hỏi hắn
- Bên cạnh Bạch Phong Thần có biết bao phụ nữ, nhưng hắn chưa vì người phụ nữ nào mà hao tâm tổn sức như thế, hắn vì con ả này mà phá hoại toàn bộ sản nghiệp của ta. Cô ta rất quan trọng với hắn, nếu ta phá hoại cô ta thì đồng nghĩa với việc ta đã thắng hắn không phải hay sao? Hahahah. – Hắn chống tay ngang eo rồi phá lên cười.
- Không được! Anh đã hứa rồi, hứa không động tới cô ấy. – Anh nheo hàng mi tâm nhìn hắn.
- Đó là lúc còn gia sản, còn quyền thế, giờ không còn gì. – Hắn nhìn anh đôi mắt sắc bén
- Được, nếu anh muốn động vào cô ấy, phải bước qua xác của em. – Anh dang hai tay đứng trước mặt cô, nhìn hắn.
- Em biết, anh không thể giết em được mà. Tại sao phải làm khó anh như vậy? Thế giới ngoài kia còn rất nhiều cô gái đẹp, tại sao nhất định phải là cô ta?
- Em yêu cô ấy. Và em sẽ bảo vệ cô ấy.
- Châu Vũ... – Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt nhỏ từng giợt nước mắt
- Không sao. Đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em – Châu Vũ nhìn cô với đôi mắt si tình, trấn an cô, anh sợ thấy nước mắt của cô sẽ khiến anh đau lòng không thôi.
- Ngu ngốc! Điên rồ! Tránh ra! – Hắn ta tức giận, mắt như muốn giết người xông tới.
- Không được! – Anh nhanh tay đẩy hắn ra trước khi hắn xông tới chỗ cô
- Mày dám vì con nhãi ranh này mà đẩy anh trai mày sao. – Hắn hét lên dùng tay chỉ thẳng vào mặt cô
Anh vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn kiên định, bỗng ‘ Rầm’ cánh cửa của nhà kho bị đạp văng ra, một giọng nói tức giận, đầy sát khí vang lên:
- Cậu ta không thể nhưng tao thì có thể.
Một bóng đen lao tới, nhanh đến nỗi hắn không kịp trở tay, bóng đen đưa tay bóp lấy cổ hắn, nâng lên cao rồi vứt ra xa, cả người hắn đập mạnh vào cửa, hắn khó khăn ôm bắp tay đứng dậy, đôi mắt đầy sự tức giận chỉ thẳng vào mặt bóng đen ấy:
- Bạch Phong Thần tại sao mày dám?
- Bạch Phong Thần ta có gì mà không dám? Động đến người của tôi thì như thế còn nhẹ.
- Hưm...!!! Nếu không phải vi thằng em thối này thì tao đây đã phá hoại nó ngay từ khi bắt về.
- Bắt. – Anh nói cho đám thuộc hạ, rồi xoay người về phía Châu Vũ.
Anh lướt ngang qua Châu Vũ, nói lời cảm ơn rồi quỳ xuống cởi trói cho cô, cô nhanh chóng sa vào lòng anh, nằm gọn trong lòng của anh, từng giọt nước mắt hạnh phúc chảy xuống gò má, thấm vào áo anh
- Bảo bối, ngoan. Có anh ở đây rồi không sao nữa. – Anh dùng tay vỗ nhẹ lên đầu cô, ôn nhu, dịu dàng.
Anh từ từ để cô rời lồng ngực mình, dùng tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô đang cười bỗng khuôn mặt dần trở nên khó coi, cô nhìn thấy, nhìn thấy hết từng động tác của hắn, hắn đã lấy được cây súng từ tay thuộc hạ của anh, hắn đang chỉa súng về phía anh, hắn chuẩn bị bắn anh, bắn người cô yêu, hắn bắn anh, anh sẽ chết trước mặt cô, không…không thể.
- Thần!
Đoàng…
Cô dùng hai cánh tay nhỏ bé của mình đặt lên hai bắp tay của anh, anh đang ở trạng thái bình thường, có thể nói khá thả lỏng nên cô dùng sức bản thân đã xoay người anh lại để anh ở vị trí của mình còn mình ở vị trí của anh. Viên đạn cứ thể bay thẳng tới và dường như không có ý định dừng lại.
- Á…!
Tiếng hét thất thanh, từng dòng máu chảy xuống.
- Bảo bối, em không…không sao chứ!? – Khuôn mặt anh trắng bệch, đôi mắt bị sự sợ hãi bao trùm lấy
8
0
1 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
