ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3 - P1-C3: Hẻm ướt

Chúng tôi đến Horshaw khi chuông nhà thờ bắt đầu đổ tiếng ở xa xa. Đã bảy giờ và trời chuẩn bị sập tối. Cơn mưa phùn nặng hạt thốc thẳng vào mặt chúng tôi, nhưng ánh sáng ban ngày vẫn còn le lói đủ cho tôi nhận định được rằng, đây không phải là nơi mình muốn cư ngụ và thậm chí một cuộc viếng thăm ngắn ngủi đến nơi đây cũng tốt nhất là tránh đi cho rồi.

Horshaw là một vết phết đen trên nền những cánh đồng xanh lục, một nơi nhỏ bé xấu xí và khắc nghiệt với khoảng hai tá dãy nhà tồi tàn đấu lưng vào nhau túm tụm chủ yếu là trên mạn phía Nam của sườn đồi khoằm khoằm ẩm ướt. Cả vùng này chằng chịt những mỏ than, và Horshaw nằm ngay chính giữa. Cao cao bên trên ngôi làng là một đống xỉ than thật lớn đánh dấu lối vào hầm mỏ. Đằng sau đống xỉ than là những sàn than, trữ lấy một lượng nhiên liệu đủ lớn để giữ cho những đô thị lớn nhất trong Hạt được ấm áp qua những mùa đông thậm chí là dài nhất.

Không lâu sau đấy, chúng tôi đi xuống những con đường lát sỏi nhỏ hẹp, lưng luôn phải ép sát mấy bức tường đầy bụi bẩn để nhường lối cho những cỗ xe chất đầy những viên than đen ướt nhẹp và lấp lánh dưới mưa. Những chú ngựa thồ to lớn đang kéo xe phải gồng hết thân mình lên dưới sức nặng hàng hóa, vó ngựa trầy trật trên mặt đường sỏi bóng loáng.

Chung quanh chỉ rải rác vài người trên đường nhưng những tấm rèm ren được hạ phắt xuống khi chúng tôi đi qua, rồi có lúc chúng tôi gặp một nhóm thợ mỏ mặt mày khắc khổ đang lê bước ngược lên ngọn đồi để vào ca đêm. Bọn họ đang lớn tiếng chuyện trò nhưng đột nhiên im bặt và chuyển sang bước thành một hàng dọc để bước qua chúng tôi, đi nép sang tận mãi bên kia đường. Một người trong bọn họ còn đưa tay lên làm dấu thánh.

“Làm quen với chuyện này đi anh bạn,” Thầy Trừ Tà cằn nhằn. “Chúng ta được cần đến nhưng hiếm khi nào được chào mời, và có nơi này lại còn khó chịu hơn nơi khác.”

Cuối cùng, chúng tôi quành qua góc phố vào con đường thấp nhất và ghê hơn hết thảy. Chẳng có ai sống ở đấy – bạn có thể nhìn ra ngay ấy mà. Thoạt tiên là vài cửa sổ đã vỡ còn những cửa sổ khác đã bị đóng ván bịt kín, không có bóng dáng ánh đèn nào. Ở cuối con đường là một nhà kho trước đây chứa bắp bỏ hoang, hai cánh cổng gỗ to lớn mở he hé và mắc lửng lơ trên những bản lề hoen gỉ.

Thầy Trừ Tà dừng lại trước ngôi nhà mãi cuối. Nó nằm ngay góc đường sát cạnh nhà kho, căn duy nhất mang số nhà trên con đường này. Con số đó được khắc từ kim loại và đóng đinh lên cánh cửa. Là số mười ba xấu xa và xúi quẩy nhất trong các con số, và ngay bên trên con số là bảng tên đường cao cao trên tường, được treo vào một cái đinh tán hoen gỉ duy nhất và gần như là chỉ thẳng đứng xuống nền đường lát sỏi. Bảng mang tên: HẺM ƯỚT.

Ngôi nhà này có khung cửa sổ nhưng những tấm rèm ren lại ố vàng và chăng đầy mạng nhện. Đây hẳn là căn nhà ma ám mà sư phụ tôi đã cảnh báo lúc trước.

🔥 Đọc chưa: Hệ Thống Đệ Nhất ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Thầy Trừ Tà lôi từ trong túi ra chiếc chìa khóa, mở khóa cửa và dẫn đường đi vào bóng tối bên trong. Thoạt tiên, tôi vui mừng vì được thoát khỏi cơn mưa phùn, nhưng khi thầy thắp nến lên và đặt nó xuống sàn gần ngay chính giữa căn phòng trước nhỏ bé, thì tôi biết rằng mình ở trong chuồng bò bỏ hoang còn dễ chịu hơn nhiều. Chẳng trông thấy đâu được một món bàn ghế nào, chỉ có sàn nhà lát đá tảng trơ trụi và một ụ rơm dơ dáy bên dưới cửa sổ. Căn phòng cũng rất ẩm thấp, không khí lại lạnh lẽo nặng nề, và nhờ vào ánh nến chập chờn tôi có thể thấy được hơi thở mình bốc khói.

Những gì tôi nhìn thấy đã ghê rồi, nhưng những gì thầy nói còn kinh hơn.

“Này anh bạn, ta có việc phải can dự, thế nên ta sẽ đi khỏi đây, nhưng sau đấy ta sẽ quay lại. Có biết phải làm gì không đấy?”

“Thưa không ạ,” tôi vừa trả lời vừa quan sát ngọn nến chập chờn, lòng thầm lo lắng ngọn nến sẽ phụt tắt bất cứ lúc nào.

“À, là những gì trước đây ta đã bảo con rồi. Con không lắng nghe sao? Con cần phải tỉnh táo, không được lan man mơ màng. Mà thôi, cũng chẳng phải gì khó khăn lắm,” thầy giảng giải, tay gãi gãi chòm râu như là có con gì đang bò trong ấy. “Con chỉ cần phải ở đây một mình qua đêm nay. Ta đưa tất cả những tay học việc mới đến ngôi nhà cũ kỹ này trong đêm đầu tiên để ta có thể nhìn ra mấy đứa gan đến cỡ nào. Ồ, mà có một điều ta chưa bảo cho con. Đến nửa đêm ta muốn con đi xuống hầm rượu để đối mặt với một thứ đang lẩn khuất dưới đấy. Qua được việc này thì con đã gần đạt đích được nhận vào làm lâu dài rồi đấy. Có câu gì hỏi không?”

Hỏi thì tôi có cả đống để hỏi nhưng tôi sợ phải nghe lấy câu trả lời quá đi mất. Vậy nên tôi chỉ lắc đầu và cố giữ cho môi trên không run run.

“Làm sao con biết khi nào là nửa đêm?” thầy hỏi.

Tôi nhún vai. Đoán thời gian căn cứ vào vị trí của mặt trời và sao thì tôi khá lắm, và thậm chí nếu phải làm việc lúc nửa đêm, hầu như tôi luôn luôn biết chính xác lúc ấy là mấy giờ, nhưng ở đây tôi lại không chắc lắm. Ở một vài nơi thời gian dường như trôi đi chạm chạp hơn và tôi có cảm giác rằng chỗ này là một trong những nơi ấy.

Đột nhiên tôi nhớ đến đồng hồ nhà thờ. “Chuông vừa đổ bảy tiếng,” tôi nói. “Con sẽ chỉ cần nghe thấy mười hai tiếng chuông là biết ngay ấy mà.”

“Chà, ít ra thì bây giờ con tỉnh táo rồi đây,” Thầy vừa nói vừa thoáng cười. “Khi chuông đổ mười hai tiếng, cầm lấy mẩu nến và dùng nó để tìm đường đi xuống hầm rượu. Từ đây cho đến lúc đó, hãy ngủ đi nếu con có thể. Giờ nghe cho rõ đây – có ba điều quan trọng phải nhớ. Đừng mở cửa trước cho bất cứ ai, mặc cho họ có gõ cửa mạnh đến đâu đi nữa, và đừng có xuống hầm rượu trễ đấy.”

Thầy dợm bước đi ra cửa.

“Thế còn điều thứ ba là gì ạ?” Đến giây cuối cùng tôi mới hỏi với ra.

“Cây nến đấy, anh bạn. Dù con có làm gì, cũng đừng để nến tắt...”

Đoạn thầy đi mất, cửa đóng lại sau lưng thầy, và tôi chỉ còn lại một mình. Tôi cẩn thận bưng cây nến lên, bước đến cửa phòng bếp và thò đầu vào nhìn. Căn bếp trống vốc chẳng có gì ngoài một chậu rửa bằng đá. Cửa sau đã được đóng nhưng gió vẫn rền rĩ bên dưới cánh cửa. Bên tay phải còn có hai cánh cửa nữa. Một cánh để mở và tôi có thể trông thấy cầu thang gỗ trống trơn dẫn lên phòng ngủ bên trên. Cánh cửa còn lại, cánh gần nơi tôi đứng nhất, đang được đóng kín.

Có điều gì đó về cánh cửa đóng im ỉm này làm tôi thấy khó chịu nhưng tôi vẫn quyết định ngó qua một cái. Tôi bồn chồn nắm lấy tay nắm cửa và giật giật. Cửa đóng chặt cứng, khó mà giật ra, và trong thoáng chốc tôi có cái cảm giác rờn rợn là có ai đó đang đứng bên kia cánh cửa mà kéo lại. Khi tôi giật mạnh hơn một chút, cửa bật mở, làm tôi mất cả thăng bằng. Tôi loạng choạng thối lui vài bước, sém chút nữa đánh rơi cây nến.

🔥 Đọc chưa: Pentakill ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Những bậc thang bằng đá dẫn xuống bóng tối; những bậc thang ấy bị muội than bám đen. Cầu thang uốn quanh sang trái nên tôi không thể nhìn thẳng xuống hầm rượu, nhưng một ngọn gió lùa lạnh cóng từ dưới đấy thốc lên, khiến cho ngọn nến rung rinh chấp chới. Tôi nhanh tay đóng cánh cửa lại và quay ra căn phòng trước, đóng luôn cả cửa bếp.

Tôi cẩn thận đặt cây nến xuống góc phòng xa nhất, cách xa cửa chính lẫn cửa sổ. Sau khi đã yên chí là cây nến sẽ không ngã xuống, tôi nhìn quanh sàn nhà tìm chỗ đặt lưng. Chẳng có mấy lựa chọn. Chắc chắn là tôi sẽ không ngủ trên đống rơm ẩm, thế nên tôi an tọa ngay chính giữa căn phòng.

Nền đá cứng ngắc và lạnh lẽo nhưng tôi vẫn có thể chợp mắt. Khi đã mơ màng rồi, tôi sẽ thoát ra khỏi căn nhà cũ kỹ khắc nghiệt ấy và tôi cảm thấy khá tự tin là mình sẽ thức dậy trước lúc nửa đêm.

Thường thì tôi có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này lại khác. Tôi mãi run lập cập vì lạnh và cơn gió bắt đầu khua những khung cửa sổ lách cách. Lại còn thêm tiếng lộp cộp sột soạt phát ra từ mấy bức tường. Chỉ là mấy con chuột thôi mà, tôi cứ mãi bụng bảo dạ. Dĩ nhiên, ở trang trại, chúng tôi đã quá quen với lũ chuột rồi. Nhưng rồi, bỗng nhiên, tận sâu bên dưới hầm rượu tối tăm kia vọng lên một âm thanh mới đáng lo ngại.

Thoạt đầu âm thanh ấy thật mơ hồ, làm cho tôi phải căng cả hai tai, nhưng rồi tiếng động ấy lớn dần cho đến khi tôi chẳng còn nghi ngờ về những gì mình nghe được nữa. Mãi bên dưới hầm rượu ấy, có chuyện gì đó đang xảy trong khi nó không nên xảy ra. Ai đó đang đào rất nhịp nhàng, đồng thời lật từng mảng đất nặng nề bằng cái mai kim loại sắc lẻm. Đầu tiên là tiếng chan chát khi cạnh kim loại va vào bề mặt đá cứng, tiếp theo sau đó là âm thanh sụt xuống òm ọp, mềm mềm khi lưỡi mai nhận sâu vào đất sét đặc và giật nó bay ra khỏi mặt đất.

Hoạt động này diễn ra trong nhiều phút cho đến khi tiếng ồn ngưng lại cũng đột ngột như khi nó bắt đầu. Mọi vật lặng ngắt như tờ. Thậm chí lũ chuột cũng thôi không sột soạt. Giống như thể căn nhà cùng mọi thứ trong nó đang nín thở. Tôi biết là mình đang nín thở thật.

Sự im lặng chấm dứt bằng một tiếng rầm rền vang. Thế rồi một loạt tiếng rầm rầm, dứt khoát là có nhịp điệu rõ ràng. Tiếng rầm ấy mỗi lúc mỗi lớn hơn. Và lớn hơn nữa. Và gần hơn...

Ai đó đang từ dưới hầm rượu leo thang lên đây.

Tôi vơ lấy cây nến và rúm người lại vào góc phòng xa nhất. Rầm, rầm, rầm, gần hơn rồi gần hơn, tiếng đế ủng nặng nề vang đến. Là ai lúc nãy đào bới dưới kia trong bóng tối? Là ai bây giờ đang leo thang lên đây?

Nhưng có lẽ câu hỏi không phải là ai đang leo cầu thang lên. Câu hỏi có lẽ phải là cái gì...

Tôi nghe thấy tiếng cửa hầm rượu mở ra và tiếng đế ủng rầm rập trong nhà bếp. Tôi lại đẩy mình vào trong góc phòng, cố gắng thu nhỏ người lại, chờ đợi cánh cửa phòng bếp mở ra.

Và cửa mở ra thật, thật chậm chạp, kèm theo tiếng két rõ to. Có thứ gì đó bước vào phòng. Lúc đấy tôi cảm thấy lạnh. Rất lạnh. Cái kiểu lạnh hay bảo cho tôi biết rằng có thứ gì đó không thuộc về thế giới này đang ở gần đây. Giống như cái kiểu lạnh trên Đồi Treo Cổ, chỉ có điều là lạnh hơn, lạnh hơn rất nhiều.

Tôi nhấc cây nến lên, ánh sáng ngọn nến chập chờn rọi ra những bóng hình rùng rợn nhảy múa trên tường và trên trần nhà.

“Ai đấy?” tôi hỏi. “Ai đấy?” giọng tôi còn run hơn bàn tay đang cầm nến của mình.

Chẳng có lấy tiếng trả lời. Ngay cả ngọn gió bên ngoài kia cũng đã ngừng bặt.

“Ai đấy?” tôi lại gào lên.

Lại chẳng có ai hồi âm, nhưng những đôi ủng vô hình lại cọt kẹt trên nền đá khi chúng tiến về phía tôi. Chúng tiến đến mỗi lúc một gần hơn, và giờ tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở nữa. Có thứ gì đó to lớn đang thở khò khè nặng nhọc. Nghe như một con ngựa thồ to khủng vừa mới kéo một lô hàng đậm ngược lên ngọn đồi.

Đến giây phút cuối cùng, tiếng bước chân chuyển hướng ra xa tôi và dừng lại gần bên cửa sổ. Tôi thì đang nín thở trong khi cái vật bên cửa sổ dường như là thở giùm cho cả tôi lẫn nó, hít từng vục từng vục không khí vào phổi như thể nó thở mấy cũng không đủ.

Đến lúc tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, vật thể ấy thở dài rõ to, nghe vừa mệt mỏi lại vừa thật buồn, rồi đôi ủng vô hình lại cọt kẹt trên nền đá, những bước chân nặng nề rời xa cửa sổ, quay lại cửa chính. Rốt cuộc, khi những bước chân ấy rầm rập quay lại bậc thang dẫn xuống hầm rượu thì tôi mới có thể thở trở lại được.

Tim tôi bắt đầu chậm nhịp lại, hai tay thôi run rẩy và dần dà tôi bình tâm. Tôi phải tập trung tư tưởng. Tôi đã sợ, nhưng nếu đấy là điều tệ hại nhất sẽ xảy ra trong đêm nay, thì tôi đã vượt qua rồi, đã qua kỳ kiểm tra đầu tiên rồi. Tôi sẽ là chân học việc của Thầy Trừ Tà, thế nên tôi phải làm quen với những nơi như ngôi nhà ma ám này. Đây là một phần của công việc.

Sau khoảng năm phút, tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc cố ngủ thêm lần nữa, nhưng như lời bố tôi đôi khi có nói, “Kẻ xấu xa không bao giờ ngơi nghỉ.” Này, tôi chẳng biết mình đã làm gì sai, nhưng lại có thêm một âm thanh mới đột ngột vọng đến làm tôi chột dạ.

Thoạt tiên âm thanh ấy xa xăm mơ hồ – ai đó đang gõ cửa. Ngưng một chốc, rồi lại gõ tiếp. Ba tiếng cộc rõ ràng, nhưng lần này hơi gần hơn. Lại ngưng một chốc, rồi cộc cộc tiếp.

Tôi không mất nhiều thời gian để hiểu ra. Ai đó đang gõ thật mạnh vào mỗi cánh cửa của từng ngôi nhà trên con đường này, mỗi lúc một tiến gần đến căn nhà số mười ba. Khi cuối cùng họ cũng đến được bên ngôi nhà ma ám, tiếng gõ lên cửa trước to đến mức đến người chết cũng đội mồ sống dậy. Liệu cái vật gì đấy dưới hầm rượu có trèo lên mà mở cửa không nhỉ? Tôi thấy mình như bị mắc kẹt giữa hai đàng: thứ gì đó bên ngoài muốn vào trong nhà; thứ nằm dưới lòng đất lại muốn được giải thoát.

Và rồi, bỗng nhiên, mọi chuyện bình thường. Một giọng nói từ bên ngoài cửa chính gọi với vào, giọng nói tôi hằng quen thuộc.

🔥 Đọc chưa: Cực Ma Đạo Chủ ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

“Tom ơi! Tom! Mở cửa ra! Cho mẹ vào!”

Là mẹ. Tôi quá mừng vì nghe thấy tiếng bà đến nỗi tôi chạy vội ra cửa mà không hề suy nghĩ. Ngoài kia trời đang mưa nên bà sẽ bị ướt mất.

“Nhanh lên nào Tom, nhanh lên!” Mẹ gọi. “Đừng để mẹ phải chờ.”

Tôi đã đưa tay nhấc then cài cửa lên rồi đấy chứ, nhưng tôi chợt nhớ đến lời cảnh báo của Thầy Trừ Tà, “Đừng mở cửa trước cho bất cứ ai, mặc cho họ có gõ cửa mạnh đến đâu đi nữa...”

Nhưng làm sao tôi có thể để mặc mẹ ngoài bóng tối kia chứ?

“Coi nào Tom! Cho mẹ vào đi con!” giọng nói lại vang lên.

Nhớ đến lời thầy đã dặn, tôi hít thật sâu và cố suy nghĩ. Lý trí mách bảo tôi không thể nào là mẹ được. Tại sao bà lại lặn lội theo tôi mãi tận đây? Làm sao bà lại biết chúng tôi sẽ đi đâu? Mà mẹ cũng chẳng bao giờ đi xa một mình. Bố tôi hay Jack hẳn sẽ đi cùng.

Không, ngoài kia phải là thứ gì khác. Thứ gì đấy không có tay nhưng vẫn có thể gõ lộc cộc lên cửa. Thứ gì đó không có chân nhưng vẫn đứng được trên vỉa hè.

Tiếng gõ cửa bắt đầu lớn hơn.

“Cho mẹ vào đi Tom,” tiếng ấy van nài. “Sao con lại có thể khắc nghiệt tàn nhẫn đến thế? Mẹ lạnh cóng, ướt lướt thướt và mệt mỏi nữa.”

Rồi dần dần thứ ấy bắt đầu khóc, thế là tôi biết rõ chắc chắn đấy không thể nào là mẹ. Mẹ là người mạnh mẽ. Mẹ sẽ chẳng bao giờ khóc dù mọi chuyện có tồi tệ đến thế nào.

Sau một chốc, những âm thanh ấy lịm dần rồi tắt hẳn. Tôi nằm xuống sàn cố chợp mắt lần nữa. Tôi cứ trở mình mãi, xoay bên này rồi lại bên kia, nhưng có cố cách mấy tôi cũng chẳng ngủ được. Gió bắt đầu giật trên các bậu cửa sổ càng mạnh hơn, và cứ mỗi một tiếng và nửa tiếng đồng hồ chuông đồng hồ nhà thờ lại đổ, làm tôi tiến gần hơn đến thời khắc nửa đêm.

Càng đến gần với thời điểm phải leo xuống mấy bậc cấp hầm rượu, tôi càng trở nên lo lắng. Đúng là tôi muốn qua được bài kiểm tra của Thầy Trừ Tà, nhưng mà, than ôi, tôi thật ao ước muốn quay về nhà trên chiếc giường ấm áp, an toàn và êm ái đến dường nào.

Và rồi, ngay sau khi chuông đồng hồ điểm một tiếng – mười một giờ rưỡi – tiếng đào bới lại bắt đầu...

Một lần nữa tôi lại nghe thấy tiếng ủng nặng nề rầm rập chậm chạp leo lên bậc thang từ hầm rượu; một lần nữa cánh cửa mở ra và đôi ủng vô hình bước vào phòng trước. Đến lúc này, phần duy nhất trong tôi còn cử động là trái tim đang đập mạnh đến nỗi dường như nó sắp sửa đập gãy cả xương sườn. Nhưng lần này đôi ủng không quành sang hướng cửa sổ. Chúng tiếp tục đi tới. Rầm! Rầm! Rầm! Tiến thẳng tới chỗ tôi.

Tôi thấy như mình bị nhấc bổng lên chỉ bằng tóc và da ở gáy, giống như mèo mẹ tha mèo con. Rồi một cánh tay vô hình vòng quanh người tôi, ép dính tay tôi dọc thân mình. Tôi cố hít vào một hơi nhưng không thể. Ngực tôi đã bị ép nghẹt.

🔥 Đọc chưa: Công chúa nước láng giềng,ngươi nói ta sao?! ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Tôi bị mang đi về phía cửa hầm rượu. Tôi không thể nhìn thấy thứ gì đang cắp mình nhưng tôi có thể nghe được hơi thở khò khè của nó và tôi vùng vẫy trong hoảng loạn, bởi vì chẳng hiểu sao tôi lại biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra. Chẳng hiểu sao tôi lại biết vì cớ gì trước đấy có tiếng đào bới dưới này. Tôi đang bị mang xuống bậc thang dẫn đến hầm rượu và tôi biết rằng một cái huyệt đang chờ mình dưới đấy. Tôi sẽ bị chôn sống.

Tôi hoảng kinh và cố gào lên, nhưng còn tệ hơn việc chỉ bị giữ chặt cứng và cắp đi. Tôi tê liệt và chẳng thể cử động lấy được một thớ thịt.

Bỗng nhiên tôi đang rơi xuống...

Tôi thấy mình đang bò lồm cồm, nhìn trân trối vào cánh cửa để mở dẫn xuống hầm rượu. Trong cơn hoảng loạn, tim tôi đập nhanh đến mức chẳng đếm nổi nhịp, tôi lảo đảo đứng lên đóng sập cửa lại. Vẫn còn run rẩy, tôi trở lại phòng trước để rồi nhận ra rằng điều lệ thứ ba của Thầy Trừ Tà đã bị vi phạm.

Cây nến đã tắt ngúm...

Khi tôi bước lại bên cửa sổ, một tia sét bất ngờ soi sáng căn phòng, tiếp theo là tiếng sấm rền vang gần như đánh thẳng xuống đầu. Mưa quất sầm sập vào ngôi nhà, giật từng khung cửa sổ, khiến cho cửa trước răng rắc kẽo kẹt như thể có thứ gì đó đang cố xông vào.

Tôi đau khổ nhìn ra ngoài trong vài phút, quan sát những tia chớp chói lòa. Thật là một đêm kinh khủng, nhưng mặc dầu sấm chớp có làm tôi sợ, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để được bước ra ngoài đường kia; đánh đổi bất cứ thứ gì để khỏi phải đi xuống dưới hầm rượu ấy.

Xa xa, chuông đồng hồ bắt đầu điểm. Tôi đếm tiếng chuông và chính xác là mười hai tiếng. Giờ đây tôi phải đối mặt với thứ ở dưới hầm rượu.

Đến lúc ấy, khi mà tia sét lại thắp sáng căn phòng, tôi mới chú ý đến dấu chân to tướng ở giữa phòng. Thoạt tiên tôi nghĩ đấy là dấu chân Thầy Trừ Tà, nhưng dấu chân này màu đen, như là đôi ủng to lớn tạo ra chúng đã bị muội than bao phủ. Những dấu chân đến từ phía cửa phòng bếp, tiến gần sát đến cửa sổ rồi lại quay về nơi chúng xuất hiện. Quay lại hầm rượu. Xuống dưới nơi tối tăm mà tôi phải xuống cùng.

Tôi ép mình tiến lên phía trước, tay lần mò trên sàn tìm mẩu nến. Thế rồi tôi mò mẫm chung quanh tìm túi đồ của mình. Chiếc hộp nhóm lửa bố cho tôi được gói giữa đống đồ ấy.

Mò mẫm trong bóng tối, tôi vãi một nhúm bùi nhùi lên sàn nhà rồi dùng đá và kim loại đánh lửa. Tôi nhen nhúm bùi nhùi ấy cho đến khi chúng bùng lên thành ngọn, vừa đủ để tôi thắp mẩu nến. Bố sẽ không thể ngờ rằng món quà của ông lại chóng hữu dụng đến thế.

Khi tôi mở cửa hầm rượu, lại có thêm một tia chớp khác cùng tiếng sấm đột ngột giáng xuống làm cả căn nhà rung chuyển, vang vọng ầm ầm xuống những bậc thang trước mặt tôi. Tôi đi xuống hầm rượu, tay run lẩy bẩy và mẩu nến nhảy nhót tạo nên những bóng hình kỳ quái phản chiếu trên tường.

Tôi không muốn đi xuống đó, nhưng nếu tôi trượt bài kiểm tra của thầy, chắc chắn là chỉ ngay sớm mai thôi tôi đã phải lên đường trở về nhà. Tôi tưởng tượng ra nỗi xấu hổ khi phải kể cho mẹ nghe những gì đã xảy ra.

Xuống hết tám bậc, tôi quành qua góc để rồi nhìn thấy toàn căn hầm. Căn hầm không rộng lớn lắm nhưng trong mỗi góc lại có bóng tối mà ánh nến không thể rọi tới, rồi mạng nhện từ trần nhà rủ xuống thành những tấm màn mỏng manh, bẩn thỉu. Những mảnh than vụn cùng các thùng gỗ nằm rải rác trên nền đất, cạnh thùng bia thật to là một chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Tôi bước vòng qua thùng bia và để ý thấy có gì đấy trong góc hầm xa kia. Thứ gì đấy đằng sau những chiếc thùng gỗ làm tôi sợ đến mức suýt đánh rơi cả cây nến.

Đấy là một bóng người tối đen, gần giống như một đống giẻ rách, và nó đang phát ra tiếng động. Một âm thanh đều đều khe khẽ, nghe như tiếng thở.

Tôi tiến lên một bước đến gần đống giẻ; rồi thêm bước nữa, vận dụng toàn bộ sức mạnh ý chí để đẩy cho chân nhúc nhích. Đến khi ấy, khi tôi đến thật gần để có thể chạm vào nó, thì vật thể ấy đột ngột lớn lên. Từ một bóng hình trên sàn nhà, nó dâng lên trước mặt tôi cho đến khi trở nên to lớn hơn tôi gấp ba gấp bốn lần.

🔥 Đọc chưa: Thiên Hồn Đại Lục ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Suýt chút nữa tôi bỏ chạy. Vật này cao, đen ngòm, đội mũ trùm đầu và trông thật đáng sợ, với hai mắt xanh lục lấp lánh.

Chỉ đến khi ấy tôi mới để ý đến cây trượng mà vật này đang cầm bên tay trái.

“Cái gì đã giữ chân con thế?” Thầy Trừ Tà hỏi. “Con trễ dễ đến năm phút rồi!”

12

1

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.