Chương 2 - Hung Thú Viển Cổ?
........................
Thạch Nguyên trấn, là một trấn nhỏ thuộc hoàng triều Bắc Tinh, Bắc Thương Quốc, cường giả tối đỉnh ở Thạch Nguyên trấn chính là Luyện Huyết đỉnh phong hay Luyện Thể cảnh tầng mười hai đỉnh phong, đang tìm cách mở rộng cực hạn đan điền, hấp thu linh khí thiên địa, bước lên con đường tu tiên thật sự, chỉ cần bước vào Nhập Linh cảnh, sẽ tự nhiên có thêm trăm năm thọ nguyên.
Khiết Minh tu vi chính là Luyện Cốt sơ kì, cũng xem là một cường giả, mà từ đầu đan điền hắn đã lớn hơn người thường 10 lần, mỗi lần tăng lên một đại cảnh giới lại mở rộng gấp ba, hiện tại, đan điền của Khiết Minh lớn hơn Luyện Cốt cảnh bình thường 30 lần, thực lực lấy một địch ba mươi.
Chỗ Khiết Minh đang ở lại là một khu vực nhỏ của dãy Hoàng Thiên, một dãy núi cao khoảng 400 trượng, dài hơn 2 vạn trượng, yêu thú tu vi nào cũng có, linh dược kỳ ngộ đều đang chờ người nhặt lấy.
Bởi vì tu vi còn yếu, Khiết Minh không dám mạo hiểm, chỉ ở địa phận bên ngoài dãy Hoàng Thiên, nơi này yêu thú cao nhất cũng chỉ có tu vi Luyện Nhục đỉnh phong, không dễ dàng giết được Khiết Minh.
Gầm.....
Một đầu giống như chó sói, nhưng lại cao đến 3 thước, dài 1 trượng, từ trong chỗ tối lao về phía Khiết Minh, toàn thân màu xám bạc, mắt đỏ ngầu, đặc biệt lại có đến hai cái đuôi.
Keng....
[Song Vĩ Ngân Lang] : Luyện Nhục trung kì.
Mô tả : Yêu thú hình chó sói, song vĩ như kiếm.
.....................
- Ồ, Luyện Nhục yêu thú sao? Nhìn thật lạ.
Khiết Minh tay cầm Đả Cẩu Ngọc Bổng, đôi mắt chăm chú nhìn con chó sói kia, bên cạnh còn có mấy dòng thông tin, Ngân Lang thét lên một tiếng dài, hai cái đuôi phát sáng như kiếm, biến ra càng ngày càng dài, xông đến liên tục đánh về phía Khiết Minh.
Cheng..... Keng.....
Khiết Minh dùng bổng ngọc liên tục đỡ lại hai cái đuôi sắc bén như kiếm, nhưng ngọc bổng lại cứng rắn vô song, một vết hằn cũng không có, mà Ngân Lang trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nó gào lên một tiếng, miệng lớn há ra, định cắn xuống Khiết Minh một khối huyết nhục.
- Hừ....
Khiết Minh hừ một tiếng, tu vi Luyện Cốt cũng không phải để chơi, thân hình nhẹ nhàng lách qua một cái, ngọc bổng vung lên ngang hông Ngân Lang, đả cẩu bổng pháp rít lên một tiếng xé gió, Ngân Lang trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, bởi vì nó không thể né tránh.
Ầm......
Ngân Lang bị đập ghim dưới đất, thân hình cong lại như con tôm, huyết nhục thủng một đường lớn, máu tươi cứ như vậy chảy ra liên tục, Ngân Lang giãy giụa một hồi đau đớn thì sinh cơ cũng đoạn, trở thành một cái xác.
Keng, đánh giết Luyện Nhục trung kì yêu thú, nhận được 5000 điểm kinh nghiệm.
........[5000/20.000].......
Thu xác của Ngân Lang vào túi đồ hệ thống, dù sao nó cũng là thịt yêu thú, không phải lúc nào cũng có mà ăn, một đường tiến tới, Khiết Minh gặp được thêm 2 con yêu thú, một là Luyện Nhục sơ kì, một là Luyện Nhục trung kì, nhận được 6000 điểm kinh nghiệm.
- Ừm? Vượt qua biên giới Luyện Nhục và Luyện Cốt yêu thú khu vực rồi sao?
Khiết Minh một đường đi qua, cũng không có gặp thêm yêu thú Luyện Nhục, bước vào một mảnh rừng u tối rậm rạp, khắp nơi tràn tới khí tức cường đại, Khiết Mình đã bước vào khu vực yêu thú Luyện Cốt.
Phốc....
Một tiếng xé gió lao tới Khiết Minh, một bóng đen lao nhanh trong khi khí, mũi nhọn hướng đến giữa ngực Khiết Minh, tốc độ này khiến Khiết Minh cũng giật mình, nhìn kĩ, đó là một con ong cực lớn, dài 8 thước, toàn thân óng ánh như ngọc, mũi kim màu đen dài đến 1 thước, đủ để xuyên thủng hai nhân loại một lúc.
[Ngọc Kiên Yêu Phong] : yêu thú Luyện Cốt sơ kì.
Đo lường khả năng chiến thắng : 0%.
Mô tả : Yêu thú hình ong có lớp giáp ngoài cứng rắn như ngọc bích.
..........................
Khiết Minh vội vàng nhảy ra phía sau, không dám chính diện đối chiến với Yêu Phong, sở dĩ yêu thú gọi là yêu thú, là bởi vì một phần bọn chúng không có linh trí, một phần khác là bởi vì chúng không biết sử dụng pháp khí, nên thân thể tự nhiên của chúng cũng cường đại không khác pháp khí là mấy, hơn nữa còn cường đại hơn rất nhiều, tu sĩ cùng giai một mình đối chiến với yêu thú là điều bất khả thi....
- Bảy chọ....
Khiết Minh ba chân bốn cẳng bỏ chạy, linh hoạt né tránh những kích như sét đánh của Yêu Phong, phát hiện phía xa có một động nhỏ, vừa đủ một người chạy vào, Khiết Minh ngay lập tức vọt vào trong, Yêu Phong bên ngoài gào thét nhưng không thể tiến vào, mà vo ve bay lượn xung quanh cửa hang.
- Phù, thực lực vẫn là chưa đủ nha....
Khiết Minh thở ra một hơi, nếu lúc nãy chân không nhanh, sợ sẽ làm thức ăn trong miệng Yêu Phong kia, không có đường lui, Khiết Minh đành đi sâu vào trong hang động này, trên trần hang có từng lỗ hổng, ánh sáng theo đó chiếu xuống, khúc xạ bên trong hang động, mọi thứ bên trong đều nhìn thấy rõ ràng.
- Hả???
Khiết Minh giật mình, bởi vì hắn có cảm giác như vừa xuyên qua cái gì đó, nhưng cảm giác đó lại như có như không, phía sau cũng không có bất cứ thứ gì, vậy cảm giác kia là gì?
Hưu.....
Bỗng nhiên một tiếng xé gió lao tới, Khiết Minh thân hình bị một cỗ lực hút mạnh mẽ kéo đi, băng băng xuyên qua hang động như đang bay, hưu hưu mấy tiếng thì trước mắt đã có một mảnh ánh sáng chói mắt, một gian mật thất nhỏ xuất hiện, ở giữa phòng chỉ có một cái bàn đá, trên bàn đá còn có một cái rương gỗ, người bình thường liền nghĩ đó là truyền thừa hay đại loại như kho báu, không do dự nhào lên mở ra, nhưng một tên chuyên nghiên cứu tiên hiệp YY như Khiết Minh sẽ như vậy sao?
Tất nhiên là hắn sẽ ---- mở rồi....
Cạch....
Chiếc rương gỗ mở ra dễ dàng, hai quyển sách cũ kĩ, một thanh kiếm dài khoảng gần 1 thước, cán điêu hình rồng, lưỡi kiếm sắc bén cùng một mảnh da dê cũ kĩ, bên trên có chữ viết, bên cạnh còn có một tấm lệnh bài màu đen.
Lật quyển sách đầu tiên, là một quyển kiếm kĩ, gọi là Phá Thiên Lục Biến, mỗi biến là uy lực thiên địa vô song, càng lĩnh ngộ nhiều, uy lực mỗi biến chồng chất lên lại càng kinh khủng.
Đem quyển da dê kia lên đọc thử, cùng xem tên bên ngoài quyển sách còn lại, Khiết Minh khuôn mặt ngay lập tức đen lại.
" Cổ lưu, tông môn đại hoạ, võ kĩ trấn tông lưu lại hậu nhân, cùng lệnh bài tông chủ, hi vọng hưng thịnh lại đại tông..... Lưu kí : Dâm Thiên tông tông chủ Lê Tịnh Phong..."
Còn quyển sách kia, không ngờ lại là võ kĩ trận tông của đại tông môn kia, nhưng mà quyển sách kia tên gọi lại là Phiến Kiều Thiên Ma Thủ, Thiên cấp thượng phẩm võ kĩ.
Nhưng mà uy lực võ kĩ này tác dụng mạnh nhất lại là cho nữ nhân, vận dụng chân nguyên lực, vô thanh vô tức trong lúc không chú ý, chộp nữ nhân kia vào tay, nằm sấp, kiều đồn vểnh lên, liền dùng tay phiến lên đó liên tục 12 cái, nữ nhân vô lực bên trong cảm thụ khoái cảm, còn người đánh chân nguyên lực hồi phục cực hạn, về sau, nữ nhân bị đánh không thể đả thương người đánh, hơn nữa trong lúc đánh không gian xung quanh ba trượng không ai có thể tiếp cận.
Con bà nó, cái này cũng là võ kĩ Thiên cấp?
Khiết Minh nhổ một ngụm nước bọt, mắng tục một tiếng, võ kĩ trấn tông này cũng thật mẹ nó hố người, trong chiến đấu liền chộp đến một nữ nhân, hơn nữa còn ép buộc chính là dung mạo xinh đẹp, con bà nó thật muốn đi cái kia Dâm Thiên tông quậy một hồi.
Ầm....
Thu mấy món đồ này vào túi, bỗng nhiên mật thất này rung động, chỗ bàn đá sụp xuống, hiện ra một bậc thang xoắn ốc đi xuống phía dưới, mà hai bên lại đính dạ minh châu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khiết Minh cẩn thận đi xuống, lại là một gian mật thất khác, nhưng mà chỗ này lại có một quả trứng màu đỏ, to cỡ ba cái đầu người, bên cạnh có một phiến đá mỏng, khắc lên mấy dòng chữ.
"Ấu Đản Hung Thú Viễn Cổ", mở ra hậu quả khó lường phàm tiên hai giới.
Chỉ đơn giản một dòng chữ, nhưng lại chứa áp lực khổng lồ cho Khiết Minh, hắn thử chạm lên quả trứng này, định nhìn xem nó có chỗ nào đặc biệt, thì ----
Rắc....
Quả trứng nứt một đường lớn, sau đó lan rộng ra, Khiết Minh chân chôn tại chỗ, cổ họng nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt chăm chăm nhìn phía trước.
Rắc.......
- Bổn toạ ra ngoài rồi....
Một đầu bóng đen lao ra, giọng nói trầm thấp vang vọng, Khiết Minh mặt mơ hồ, bởi vì trước mặt hắn, là một con chó lông vàng, hơn nữa còn biết nói.
[Ấu Thú Viễn Cổ] : tu vi Luyện Nhục đỉnh phong.
Mô tả : Hung Thú Viễn Cổ con non, khi trưởng thành cường đại vô song.
.........................
- Hả? Chó biết nói?
Khiết Minh không nhịn nổi mà thốt lên, đúng lúc này con chó nhỏ kia cũng nhìn qua...
- Con bà nó, tiểu tử ngươi mắt mù, bổn toạ là Hung Thú Viển Cổ, là Thiên Cẩu Yêu....
Con chó lông vàng kia hét lên, tốc độ nhanh như điện, lao đến Khiết Minh, há ra miệng nhỏ định cắn hắn.
- CMN, chó với cẩu khác nhau chỗ nào? Ta đánh..
Khiết Minh lấy ra ngọc bổng, một chiêu Đả Cẩu Bổng đánh xuống, phàm là vật liên quan đến chó, uy lực bổng pháp này là vô song, hơn nữa còn là như bị thiên địa áp chế, không thể né tránh, mà đỡ lại càng khó.
Binh.....
Bất ngờ là Khiết Minh lại bị phản lực bởi va chạm đánh bay, mà con chó vàng kia cũng là ngã lăn ra, lưỡi thè rên ư ử như sắp chết, mà trên người nó một vết thương cũng không có.
- Thân thể cường đại quá....
Khiết Minh chống dậy thân mình, hai tay tê rần không có cảm giác, ngọc bổng cứng rắn cũng là nứt ra một chút, thật là đáng sợ, thể chất như vậy tương đương ít nhất là Luyện Huyết đỉnh phong.
- Con chó kia, con bà nó, ngươi không có bị thương, nằm đây giả chết làm gì?
Khiết Minh dùng ngọc bổng chọc vào bụng nó, rõ ràng hắn không có đánh chết nó, lại làm một dạng như là chó chết, còn xưng là Hung Thú Viễn Cổ, gây hoạ nhân gian, thật không thể tin nổi.
- Gào, bản toạ thần phục, đừng đánh bổn toạ.
Con chó vàng đứng bật dậy, một dáng chó đi hai chân vô cùng buồn cười, Khiết Minh nhìn cũng chẳng thèm nhìn nó, nhìn xung quanh gian mật thất này, ngoài đống vỏ trứng vỡ kia thì không còn gì khác, Khiết Minh đành quay lại đường cũ, con chó kia cũng đi theo phía sau, nếu Khiết Minh là Cái Bang thì con chó đi theo phía sau chính là kẻ thù không đội trời chung với hắn.
...... oOo .......
36
4
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
