Chương 4 - Bẫy rập khắp nơi
Phòng ăn, trước bàn ăn.
Tô Tiểu Manh vừa gặm đũa vừa trừng mắt nhìn Tiêu Thần đang há to miệng và cơm, trong lòng thầm nguyền rủa, thằng nhãi đáng chết, tại sao hắn còn chưa hóc chết đi?
"Tô Tình, thật không ngờ rằng nữ tổng giám đốc xinh đẹp như cô lại biết nấu ăn ngon đến vậy"
Tiêu Thần gắp đầy thức ăn, không ngừng khen ngợi.
"Ha ha, Tiểu Manh thích đồ ăn ngon, tôi cũng thích nấu cho nó, cho nên đặc biệt tìm tòi một phen, còn từng đăng ký mấy lớp nấu ăn".
Tô Tình vừa cười, ánh mắt vừa nhìn sang em gái, trong đó chứa đầy sự nuông chiều.
"Có người chị như cô đúng là hạnh phúc! ài, Tiểu Manh, em sao cứ gặm đũa không ăn cơm hả? nào, thử con tôm này đi, ngon cực! " trong lúc Tiêu Thần nói đã tiện tay gắp mất mấy con tôm.
Tô Tiểu Manh trừng mắt với Tiêu Thần, đồ đáng chết, đồ ăn sắp bị anh ăn sạch rồi, tôi còn ăn cái lông à?
Lúc này trong lòng cô có chút ủy khuất, trước đây chị gái chỉ làm đồ ăn ngon cho cô, bây giờ lại thêm cái đồ đáng gét này khiến trong lòng cô nảy sinh cảm giác đồ chơi mình thích bị người khác cướp mất!
"Uhm, món này được, Tiểu Manh, em ăn nhiều một chút, giờ là lúc cơ thể đang phát triển!" Tiêu Thần nói xong, ánh mắt nhìn về phía ngực của Tiểu Manh.
"Pực"
Tô Tiểu Mạnh gặm gãy đũa, gã khốn nạn đáng chết, lão nương ngày mai đi mua thuốc xổ cho mày ỉa đến nát lỗ đít, máu tươi ra đầy đất thì thôi, xem mày còn dám tinh vi không!
Ăn cơm xong, Tô Tình sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Thần ở phòng khách tầng dưới.
Tuy cô tin tưởng nhân phẩm của Tiêu Thần, nhưng dù gì nam nữ có sự khác biệt, có không gian riêng tư một chút sẽ tốt hơn.
Đối với việc này Tô Tiểu Manh không có ý kiến gì, bởi cô đã có một kế hoạch khiến Tiêu Thần ngày mai phải cút đây!
Cô cho rằng mặc kệ Tiêu Thần ở tầng trên hay tầng dưới thì cũng chỉ một đêm mà thôi!
Tô Tình sắp xếp cho Tiêu thần xong liền trở về phòng đi tắm, bận cả ngày nay cô cũng thấy hơi mệt.
Pặc.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ở tầng trên, Tô Tiểu Manh đang xem tivi liền bật giậy, cô ngoái đầu nhìn về phía phòng khách cười nham hiểm, nhón chân đi về phòng mình.
"Người đâu?"
Tiêu Thần đi ra từ phòng khách, nhìn xung quanh, tivi chưa tắt, người thì không thấy đâu.
Trên tivi đang chiếu phim Hàn Quốc, nam nhân vật chính đang sáp mặt nữ nhân vật chính nhìn nhau say đắm, thực hiện một nụ hôn ướt át.
Mẹ nó, đúng là khiêu dâm, chả trách bây giờ chẳng có mấy đứa trẻ ngây thơ, đều là do cái thứ phim Hàn Quốc này làm hư!
Tiêu Thần lắc đầu, đổi sang kênh "Thế giới động vật" rồi hứng thú ngồi xem.
Hơn 10 phút sau Tô Tiểu Manh từ trên gác bước xuống, cô nhìn thấy Tiêu Thần đang ngồi trên sofa xem tivi, bữu môi, thằng nhãi này cũng biết thưởng thức phim Hàn Quốc?
Nhưng lúc ánh mắt của cô nhìn thấy màn hình tivi, chân tý nữa khụy xuống, xém chút lăn xuống cầu thang.
Trên màn hình, sư tử đực đang cưỡi lên người sư tử cái tiến hành loại động tác nguyên thủy nhất - giao phối!
Sư tử đực vừa làm vừa rống, thi thoảng lại há miệng cắn vào cổ sư tử cái, có gì đó hơi bạo lực!
"Anh….anh là đồ không biết xấu hổ lại đi xem cái thứ này"
Tô Tiểu Manh đỏ mặt, trước đây từng xem trộm người với người, động vật thì đúng là chưa xem bao giờ!
"Hả?" Tiêu Thần xững người "A, cô nói sư tử này à, cái này có gì mà xấu hổ? chẳng nhẽ cô không thấy nó là cái đẹp nguyên thủy hoang dã hay sao?"
"Đẹp cái gì mà đẹp!" Tô Tiểu Manh cắn răng, thằng nhãi này lưu manh từ đầu đến cuối, phải mau đuổi hắn đi nếu không chị sẽ bị nguy hiểm!"
Tiêu Thần lắc đầu: "Ài, lũ trẻ bây giờ, không chịu thưởng thức cái đẹp nguyên thủy, chỉ biết xem mấy cái phim dinh dưỡng Hàn Quốc.
"Anh…..phụ nữ tốt không thèm đấu với lưu manh" Tô Tiểu Manh tức giận nói.
"Tôi là lưu manh tôi kiêu ngạo!"
"Hừ, không nói linh tinh với anh, phòng của tôi công tắc bóng đèn hỏng rồi, anh lên sửa giúp tôi!"
"Thật sao?" Tiêu thần dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tô Tiểu Manh
"Đương nhiên là thật, lừa anh làm gì!"
"…:
"Hay là anh không biết sửa công tắc? ngay cả công tắc cũng không biết sửa, còn làm cái gì bảo tiêu! " Tô Tiểu Manh khinh thường nói.
Tiêu Thần không biết nói gì, làm bảo tiêu với sửa công tắc có liên quan gì đến nhau?
"Mau lên, không tắt được đèn, tối tôi làm sao ngủ được?" Tô Tiểu Manh giục giã.
" Được, để tôi về phòng lấy dụng cụ"
"Uh, hộp dụng cu ở phòng chứa đồ bên ngoài, tôi lên trước đây."
Tiêu Thàn nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Manh, nghĩ một lúc, về phòng trước rồi đi lấy dụng cụ đi lên gác.
Vào trong phòng, Tiêu Thần đánh giá bốn phía, phòng của Tô Tiểu Manh không đáng yêu giống như trong tưởng tượng, chỉ có mấy con búp bê để ở trên giường.
"Hả?",
Đột nhiên, đôi mắt Tiêu Thần phát sáng, quần ren lọt khe màu đen?
"Tôi đi tắm trước, cái công tắc kia anh sửa đi"
Tô Tiểu Manh thấy Tiêu Thần chú ý đến chiếc quần lọt khe, trong lòng cười lạnh, mồi câu đã ném ra, bây giờ chính là cơ hội để cá ăn!
"Được"
Tô Tiểu Manh đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, lỗ tai dán chặt lên cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh từ bên ngoài.
"Thằng khốn khiếp, tiểu thư đây hy sinh một cái quần lọt khe, xem ngươi có cắn câu hay không! chỉ cần ngươi chạm vào, vậy thì ngươi chết chắc, he he!"
Tô Tiểu Manh đắc ý, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh ở bên ngoài---Tiêu Thần chịu đựng không được sự mê hoặc, cầm chiếc quần lọt khe của cô lên, còn đưa lên mũi, sau đó…ha ha ha, đúng là quá biến thái, không dám nhìn trực tiếp !
Được rồi, được rồi, tuy chiếc quần lọt khe đó cô đã không cần nữa, nhưng cô đã từng mặc nó, vạn nhất thật bị một người đàn ông ngửi, vậy….
Nghĩ đến đây, cô không thể đợi tiếp được nữa, mở cửa phòng vệ sinh xông ra ngoài, lớn tiếng hét "Đồ lưu manh, anh đang làm gì!"
"Tôi đang sửa công tắc cho cô!" Tiêu Thần không buồn ngẩng đầu, tiếp tục dùng tuốc nơ vít xoáy vào công tắc.
Tô Tiểu Manh nhin thấy tình hình trước mắt, đờ người, tại sao không giống như trong tưởng tượng của mình
Cô quay đầu nhìn về chiếc quần lọt khe trên giường, so với lúc nãy không hề có dấu vết bị người ta động vào.
"Anh….anh…."
Tô Tiểu Manh cắn răng, cô rất muốn hỏi thật to, anh có phải là đàn ông không?
Tiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng của Tô Tiểu Manh, trong lòng thầm cười, nét mặt thì giả vờ không hiểu "Tôi làm sao cơ?"
Tô Tiểu Manh thở dài, cố gắng bình tĩnh lại "Không có gì, sửa được chưa?"
"Sắp rồi"
Mấy phút sau Tiêu Thần thu đồ lại "Sửa xong rồi"
Tô Tiểu Manh tiến lên ấn thử công tắc, cười nói "Được lắm, xem ra bảo tiêu như anh cũng có chỗ tốt"
"Đương nhiên"
Tô Tiểu Manh dang rộng đôi tay, cười nhẹ nói "Nào đến đây ôm một cái ôm hữu nghị, sau này sống chung hòa bình"
"Sống chung hòa bình? được được!" Tiêu Thần vui vẻ ôm chặt lấy Tô Tiểu Manh
"Thằng nhãi, nếu bây giờ tôi thét lên, để chị tôi thấy anh đang dê xồm ôm tôi, anh nói xem chị ấy có đuổi anh không" Tô Tiểu Manh nói khẽ vào tai Tiêu Thần.
"Dê xồm cô?" Tiêu Thần nghi hoặc, lắc đầu "Cái ôm thuần khiết thế này mà cô lại nói thành dê xồm? tôi diễn cho cô xem…"
Đúng lúc Tô Tiểu Manh ý thức được không tốt, chỉ nghe "Pặc" một tiếng, tay phải Tiêu Thần đã vỗ lên mông của cô, xoa xoa "Đây mới gọi là dê xồm này thấy chưa?"
"Anh muốn chết"
Tô Tiểu Manh tức giận, đầu gối phải thúc về phía đũng quần của Tiêu Trần, lớn như thế này nhưng đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông xoa mông.
Tiêu Thần lùi lại hai bước, thở hắt ra "đòn của tiểu nha đầu hiểm đấy, muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"
"Dám xoa mông bà, bà phế mày"
"Dừng lại! nếu cô còn động thủ, tôi sẽ nói với chị cô, tôi muốn đến trường bảo vệ cô"
"hầy, vậy tôi sẽ nói với chị, đang đêm anh không chịu ngủ đến đây xàm xỡ tôi"
Tiêu Thần chỉ vào hộp đồ, đắc ý "Tôi lên sửa công tắc, cô thấy chị cô sẽ tin cô ?"
Tô Tiểu Manh cắn răng "Cút ra khỏi phòng tôi!"
"Được, vậy tôi cút, ngủ ngon"
Lúc Tiêu Thần đi đến cửa, bước chân chậm lại "Đúng rồi, Tiểu Manh, thực ra anh cảm thấy tuổi này của em không thích hợp mặc quần lọt khe ren đen, quần KT hoặc Ali thích hợp hơn với em đấy…" Nói xong, hắn nhanh chóng đóng cửa lại chạy xuống nhà.
Tô Tiểu Manh đơ người, tức giận cầm lấy thú bông bên giường ném về phía cửa phòng.
"Đồ khốn, đi chết đi cho tôi! thật sự cho rằng tiểu thư đây dễ bắt nạt sao? ngày mai tôi sẽ khiến anh cút khỏi đây"
Tô Tiểu Manh cười lạnh, từ trong góc bí mật lấy ra một cái camera mini.
Tất cả hình ảnh lúc nãy đã được ghi lại, cô chỉ cần đem video cắt gọt xử lý, chỉ cần để lại đoạn Tiêu Thần ôm cô, rờ mông cô, sau đó đem đoạn video đã chỉnh sửa đưa cho chị, đến lúc đó…hây hây!
Nhưng lúc cô mở camera ra thì ngây người, trên màn hình đều là muỗi, chẳng ghi được thứ gì…
Trong phòng khách dưới lầu, Tiêu Thần lấy từ trong túi ra một thiết bị điện tử kích thước như một chiếc điện thoại, lẩm bẩm "babe à, em còn non lắm, cho rằng HER của Mễ quốc là đồ giả sao?
Từ lúc Tô Tiểu Manh gọi hắn lên gác sửa công tắc, hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên vừa vào phòng, đã thấy bẫy rập khắp nơi.
Đầu tiên là quân lọt khe rồi lại phát hiện camera…sát chiêu liên tiếp!
Vẫn may, hắn sớm có chuẩn bị, trong túi đút cái HER này.
Đây là thiết bị điện tử chuyên dụng của đặc công Mễ quốc, giống như máy phá sóng, nhưng công dụng thì mạnh hơn nhiều.
Chỉ cần HER bật lên, bất kể máy ghi âm, camera, đều bị phá sóng, không thể vận hành bình thường được.
Cho nên, hắn vui vẻ đùa bỡn với tiểu nha đầu!
"Hừm, cũng không biết tiểu nha đầu bây giờ có phản ứng gì, chắc là sắp khóc?"
Tiêu Thần nín cười, nhưng lúc ánh mắt của hắn đưa về phía chiếc nhẫn trên tay trái, đôi mắt bỗng tối lại.
35
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
