Chương 2 - Đêm Kinh Hoàng
BIỆT THỰ SỐ 5
Tác giả : Lê Hoàng Nghĩa
Còn lại hai anh em trong khu biệt thự rộng thênh thang với ánh sáng le lói của mấy ngọn đèn dường chiếu qua phía trước sân, còn phía sau nhà thì bóng tối dày đặc bao trùm gần hết mọi nơi. Ngoại trừ ánh đèn đường hắt qua soi sáng con đường rãi sỏi và ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn trong ga-ra thì tuyệt nhiên trong biệt thự không có thêm ngọn đèn nào cả.
Thật tình mà nói ban đầu chúng tôi không lấy gì là sợ vì đang ở trong ga-ra kéo cửa sắt lại là an toàn. Thế nhưng chỉ một lúc sau từ trên căn biệt thự một hồi chuông lanh lãnh vang lên trong đêm nghe rợn cả người. Tôi và cô em đưa mắt nhìn nhau rồi không cần phải nói gì, hai anh em vội vàng đứng lên nắm tay nhau bước lại mở cửa sắt để đi ra ngoài. Tiếng cửa sắt lâu ngày không bôi mỡ tạo ra âm thanh ken két vang lên trong đêm làm cho bầu không khí càng trở nên ghê rợn. Mở được cửa sắt hai anh em vội vàng nhắm hướng cổng đi vội ra với ý định ra đường chơi đợi ba về, chứ ở đây ghê quá.
Khổ nỗi muốn đi ra cỗng thì phải đi ngang ngôi biệt thự, chúng tôi cố đi thật nhanh nhưng khi vừa gần tới ngôi nhà to lớn đen thui kia thì đột ngột, một tràng cười ha…hả… điên dại vang lên bên trong. Vừa dứt tiếng cười thì tiếng hú lanh lảnh dài lê thê tiếp theo. Anh em tôi run bần bật muốn bỏ chạy nhưng cất chân lên cơ hồ không nổi cả hai dựa vào nhau líu quíu bước. Tiếng hú vừa ngưng thì giọng ê …a …lơ lớ như của người Hoa nỗi lên nghe thật rùng rợn.
-…Á …rạ ra… kéo nị ra từ ngoài xa …í …rị ri… đem nị đi dzề âm ti…í…hì …hi...Á…rạ ra …...
Điệp khúc ghê rợn ấy cứ lập đi lập lại mấy lần trong bóng đêm dầy đặc. Cô em nhỏ của tôi cơ hồ như muốn ngất, cả người nó run lẩy bẩy, bàn tay lạnh ngắt. Còn tôi cũng chẳng khá hơn cô em bao nhiêu, sợ đến mức thất thần té ngồi bệt xuống đường và lôi cả cô em ngồi bệt bên cạnh. Hai hàm răng của tôi lúc đó không lạnh mà cứ đánh vào nhau lập cập liên hồi. Các tàng cây đen thui trong đêm dường như đang từ trên cao nhìn xuống trêu chọc chúng tôi với nụ cười quái dị. Cô em tôi run rẩy với giọng đứt quảng
-Anh ơi…. Em sợ… quá…
Hai anh em sợ hải ôm lấy nhau run rẩy, tôi tự hỏi trong đầu ‘‘Trời ơi ! sao khủng khiếp thế chúng tôi phải làm sao đây?’’ . Giờ phút này thật sự tiến thoái lưỡng nan, đi tới thì không nỗi nửa còn ngồi đây thì …eo ơi quá ghê rợn.
Trong lúc anh em tôi rơi vào tình trạng kinh khủng đó thì ngoài cổng xuất hiện một đôi nam nữ, họ nắm tay nhau đi vào như một cặp vợ chồng hay tình nhân gì đó. Mừng hơn bắt được vàng, tôi hoàn hồn lôi cô em đứng dậy. Quả thật họ là cứu tinh của chúng tôi lúc này. Khi họ đi vào gần hơn tôi thấy cả hai cùng mặt quần áo trắng trông rất lịch sự.
Người thanh niên nhìn rồi hỏi
- Ủa hai em sao lại ở đây giờ này. Nhà các em ở đâu ?
Tôi ấp úng
-Nhà em ở xa, nhưng ba em trông coi nhà này, nên đón chúng em xuống chơi .
Đến phiên người thiếu nử nhẹ nhàng nói.
-Thế hả? Thôi các em ở đây hay ra đường tùy ý. Anh chị vào nhé!
Cô thiếu nữ vừa dứt lời thì chàng thanh niên nhẹ lôi cô gái theo mình đi vào nhà. Trước khi đi anh ấy nhìn qua chúng tôi rồi mĩm cười khoe hàm răng trắng toát kỳ lạ, cô gái không nói gì chỉ đưa đôi mắt thật buồn nhìn anh em tôi rồi đi theo chàng kia. Nghĩ hai người họ là chủ nhà nên chúng tôi vững dạ nhìn theo, khi cả hai anh chị vào đền cửa thì trời đất ơi! tôi có nhìn lầm không? họ không hề mở cửa để vô mà họ như hai làn khói trôi tuốt vào bên trong. Không còn gì nghi ngờ nửa, đúng là ma quỷ hiện hình.
Trong lúc vì sợ quá chưa kịp bỏ chạy, thì trong nhà âm thanh ma quái của giọng ê …a …lơ lớ lúc nảy vang lên dữ dội hơn, xen lẫn tiếng thét tiếng khóc nỉ non của phụ nữ. Những tiếng ghê rợn ấy vừa dứt thì một tiếng động « rầm » thật mạnh vang lên, rồi sau đó những tiếng loãng xoãng đổ vỡ cùng với một tiếng hét đau đớn kinh hoàng. Rồi mọi âm thanh ấy đột ngột chấm dứt.
Anh em tôi vội chạy ra cỗng nhưng mới chạy được vài bước thì vù …bịch …có cái gì đó vừa bay ngang rơi xuống trước mặt. Tuy rất sợ nhưng bắt buộc chúng tôi phải thấy vì đằng trước cách chưa tới một mét. Dưới ánh sáng của ngọn đèn bên kia đường chiếu qua soi rỏ một chiếc chân người máu me đầm đìa nằm một đống. Tôi bủn rủn cả người thì vù…vù…bịch…bịch. Thêm một cái chân rồi cả thân mình đầy máu rơi cạnh đấy. Hai đứa tôi xụm xuống một lượt, nhưng vẫn trố mắt nhìn cảnh tượng vô cùng khủng khiếp ấy, vì có muốn nhắm mắt lại nhưng hai mi cứng ngắt không nhắm nổi, mà nào chỉ có thế thôi đâu. Hai cái chân đang nằm bất động kia bỗng cựa quậy rồi từ từ xê dịch loạt xoạt trên nền sỏi đến ráp vào thân mình cụt đầu nằm cạnh đó. Chúng rung bần bật một lúc rồi cả thân người không đầu máu me đầm đìa đó từ từ đứng lên. Cái xác không đầu quờ quạng… quờ quạng một lúc nhảy đi trên con đường trãi sỏi tạo nên những âm thanh rộp sộp….
Cũng may là nó nhảy ra hướng cổng chứ nó mà nhảy đến chổ chúng tôi chắc là anh em tôi chết mất. Tuy vô cùng sợ hải nhưng không hiểu có ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi vẫn nhìn theo cái xác không đầu đó. Cái xác nhảy vừa đến cổng sắt đột nhiên nó như tan đi trong ánh đèn bên đường chiếu qua. Anh em tôi luống cuống trong lo sợ, lần này thật sự là tiến thoái lưỡng nan, đi vào không dám đi ra cổng thì cũng không được vì cái xác kia vừa ở đó chẳng biết có ẩn nấp đâu đó chăng, chảng may chạy vừa ra đến nơi nó từ nơi nào nhayt ra vồ lấy anh em tôi thì chết. Đương nhiên đứng tại chổ càng không ổn. Đang vô cùng lo lắng vì không biết phải làm gì, thì may thay lúc ấy từ ngoài một người đàn ông lớn tuổi mặc bộ đồ ka ki vàng đẩy cổng bước vào, ông ấy đi thẳng lại chổ chúng tôi. Rút kinh nghiệm lúc nảy tôi nhìn xuống xem ông ấy chân đi có chạm đất không, vì nhiều người nói ma đi không chạm đất. Khi nhìn thấy rõ ông ấy đi chạm đất hẳn hoi, tiếng giày khua trên sỏi nghe rột roạt rỏ ràng, tôi thở phào nhẹ nhỏm. Đở cô em gái đứng lên thì vừa vặn người đàn ông đến bên cạnh, ông nhìn hai chúng tôi rồi ái ngại nói .
- Ba cháu đâu, sao hai đứa lại ra đây làm gì ? Đáng lẻ các cháu nên ở lại trong ga-ra tốt hơn .
Tôi lí nhí trả lời.
- Ba cháu đi công việc bên Khánh Hội, cháu định ra đường đợi chứ ở trong đó ghê quá.
Giọng ông mặc ka ki vàng thật ấm áp.
- Thôi hai cháu vào nhà ngũ đi.
Cả hai anh em cùng lắt đầu ngầy ngậy
- Chúng cháu sợ lắm, không dám vô đâu !
Ông mĩm cười ôn tồn nói
- Không sao, có ta chúng không dám lộng hành nửa đâu .
Nói rồi ông đi trước anh em tôi vội đi theo. Khi vào trong nhà xong ông bảo chúng tôi lên giường yên chí ngủ, vì ông sẻ loanh quanh ở đây trông chừng cứ yên tâm ngủ không việc gì phải sợ. Dưới ánh sáng của ngọn đèn trong nhà tôi nhìn ông kỷ hơn, trước mặt tôi ông ấy đúng ra phải gọi là cụ già vì nhìn mặt ông tôi đoán chừng hơn bảy mươi tuổi. Nét mặt hiền lành phúc hậu, đầu tóc bạc phơ, nhưng dáng điệu khoẻ mạnh nhanh nhẹn, nhất là đôi mắt ôn nhìn rất ấm áp hiền hòa. Nhìn ông tôi cảm thấy thân thiện dễ gần, nhưng không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện khá đột ngột nên hỏi .
- Ông ơi ! ông ở đâu sao biết chúng cháu đang bị ma nhát mà đến cứu vậy?
Đưa tay chỉ về hướng ánh đèn bên kia đường, ông bảo.
-Ta ở phía ấy, vì nghe có tiếng cười, tiếng hú bên này nên đã đoán ra lũ quỷ này đang doạ dẫm người. Nhưng vì bận chút chuyện không đến ngay được khiến hai cháu một phen hết vía .
Ngẫm nghĩ một lát tôi chợt hỏi .
- Ba cháu ở đây hơn một tháng, sao chẳng nghe ba cháu nói gì về chuyện đáng sợ nầy cả ?
Ông cụ nheo nheo mắt rồi trả lời
- Ba cháu phúc lớn, mạng lớn, đức tin vững vàng khiến ma quỷ bạt xa hết, làm sao dám đến gần sinh sự. Tuy bọn này cũng dữ dằn lắm .
Nghe thế tôi cảm thấy ông cụ hình như biết rõ về nguồn gốc đám ma quỹ này nên hỏi
- Thế ông có biết làm sao ngôi biệt thự nầy có ma không ?
Ông cụ nheo nheo mắt trả lời
- Biết rõ chứ ! nếu cháu muốn biết ta sẽ kể cho hai đứa nghe .
Cả hai chúng tôi đồng loạt
- Thưa có ạ !
Giọng ông cụ trầm ấm kể.
‘Ngôi biệt thự nầy vốn là của một chủ viện bào chế giàu có. Ông bà được sinh được mấy người con đủ trai đủ gái, trong đó cậu con thứ nhì là sinh viên năm cuối trường Y. Cậu quen với một cô thiếu nữ cũng là sinh viên trường Dược. Họ dự định sau khi cả hai ra trường sẻ làm đám cưới, còn đám hỏi thì đã làm xong nên cả hai thường đưa nhau đi chơi và mua sắm. Rồi cách đây hơn ba năm nhân một lần đi chơi về gần đến nhà, tai nạn xảy ra khiến người con gái chết thảm khốc, còn chàng trai chỉ bị thương nhẹ, cậu ta ôm xác người vợ chưa cưới của mình gào khóc thê thảm.
Rồi từ sau vụ tai nạn đó trở đi cậu như điên như dại bỏ cả việc học, suốt ngày ngồi trong phòng rên rĩ khóc than. Gia đình giàu có nên vợ chồng ông dược sĩ hết mời bác sĩ tâm lý nầy đến bác sĩ tâm thần khác, nhưng chửa trị mấy tháng vẫn không thuyên giảm. Có ngưòi khuyên nên đưa cậu ta đến bệnh viện chợ Quán để chửa trị, nhưng vì danh dự và thương con nên họ nán ná không chịu đưa đi. Cứ như vậy kéo dài thêm mấy tháng nữa .
Một hôm cô người làm tình cờ đi qua phòng của cậu chủ, cô bỗng nghe như có tiếng rù rì trò chuyện, đi sát lại cánh cửa phòng luôn luôn đóng kín cô vẫn không nghe được nói gì nhưng có điều chắc chắn giọng một nam, một nữ. Cô giúp việc tò mò nhìn qua lổ khoá thì thấy cậu chủ ngồi ôm một bóng trắng bên cạnh, tiếng nói rù rì xì xào từ đó phát ra. Dù cố lắng nghe nhưng vẫn không nghe được hai người họ đang nói gì, tự nhiên cô ớn lạnh nỗi ốc toàn thân rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, sợ quá cô vội bỏ chạy. Sau đó cô đem câu chuyện trên kể với anh bồi và chị nấu bếp, chỉ vài ngày sau thì cả ông làm vườn cùng bác tài xế đều biết câu chuyện của cậu chủ ngồi trong phòng với cái bóng trắng.
Thế là câu chuyện được thổi phồng lên thêu dệt thêm đủ điều. Kẻ cho rằng là cô gái mặc đồ trắng tóc xõa dài mình mẫy đầy máu còn cậu chủ thì ôm ấp vỗ về. Người thì cam đoan mình thấy tận mắt ở khóe miệng cô gái có hai chiếc răng nhọn dài nhô ra trông rất kinh khủng. Rồi câu chuyện trên cũng lọt đến tai ông bà chủ nhà, họ giận dữ quát lên cho rằng nhảm nhí, do mấy người làm đặt chuyện bêu xấu gia đình. Ông hứa sẽ đuổi việc ngay nếu ai dám bép xép chuyện này, thế là không ai dám hó hé gì thêm về chuyện nửa cả….
Cho đến một đêm chính cả hai vợ chồng ông đều nghe tiếng than khóc từ phòng con trai ông vọng ra, nhưng nghe kỷ không phải tiếng con trai ông mà tiếng một cô gái, tiếng khóc nĩ non ai oán, lúc lớn lúc nhỏ nghe rợn giữa đêm khuya. Vợ chồng ông vội choàng dậy, bật sáng đèn rồi đi đến phòng con trai, khi đến gần thì tiếng khóc im bặt. Ông gõ cửa phòng không thấy con trả lời nên ông xô cửa bước vào, dưới ánh sáng lờ mờ xanh lét của ngọn đèn ngủ, họ thấy cậu con ngồi bệt dưới đất hai tay ôm một vật gì trăng trắng trước ngực. Ông dược sĩ vội bật ngọn đèn phòng thì không thấy gì cả, cậu con trai luống cuống buông tay ra, nhìn cha mẹ mở nụ cười ngây dại vô hồn rồi lẳng lặng lên giường trùm mền ngủ. Sự việc đó khiến cả hai ông bà ngỡ ngàng nhìn nhau sau đó họ đành lẳng lặng quay lại phòng mình.
Rồi từ đó trở đi đêm nào cũng vậy cứ vào lúc nữa đêm thì tiếng khóc ri rĩ vang lên lúc to lúc nhỏ. Càng ngày càng táo tợn hơn bởi tiếng chân cùng tiếng khóc đi từ dưới lên lầu rồi từ trên trở xuống, mọi người trong nhà đều nghe rõ. Cho đến đêm kia chị nấu bếp mở cửa phòng bước ra vì chị thoáng nghe có tiếng gọi lé nhéo. Chị kinh hoàng nhìn thấy trước mắt mình một cô gái quần áo trắng toát đầu tóc rũ rượi, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chị rồi quay lưng biến mất. Hoảng hồn chị hét toáng lên khiến mọi người đều thức dậy đổ xô đến hỏi. Chị nấu bếp lập cập thuật lại chuyện vừa xảy ra cho mọi người kể cả vợ chồng ông chủ nghe, nghe xong tất mọi người tỏ ra sợ thất thần.
Sáng hôm sau tất cả mọi người làm đều đồng loat xin nghỉ, ông chủ nhà năn nỉ họ ở lại và hứa tăng thêm lương. Nhưng không ai nhận lời, họ cho rằng cô gái đã thành quỷ và đã bắt đầu lộng hành nên không dám ở nửa, ông làm vườn chân thành khuyên phải nhờ pháp sư trấn ếm mới xong. Sau đó mọi người kẻ trước người sau lần lượt bỏ đi. Ông dược sĩ vội treo bảng tìm người giúp việc trước cổng biệt thự rồi cảm thấy chưa đủ ông đăng cả trên mấy tờ nhật báo. Sau đó quả có nhiều người đến nhận việc, nhưng chỉ được vài hôm họ cũng lần lượt xin nghĩ. Cứ thế hết tốp này đến tốp khác, người nào làm lâu nhất thì được khoảng tuần lễ, còn hầu hết là hai hoặc ba ngày đều thôi việc, mặc dù đồng lương rất hậu hỉ.
Cả hai tháng trôi qua do không có người làm nên bên ngoài sân vườn đầy lá rụng trông thật hoang phế, còn bên trong ngôi nhà bụi bặm phủ ngày càng nhiều, tơ nhện giăng khắp nơi. Ngôi nhà vốn rộng rãi, thoáng mát nay lại vắng người lại cửa đóng then gài nên nó dần trờ nên âm u, lạnh lẽo. Nhưng tất cả các điều đó chưa đáng ngại bằng vào một ngày nọ, ngay giửa trưa có tiếng khóc ai oán vang lên cộng với tiếng cười điên dại của cậu chủ, cứ thế ngày nào vào giờ trưa cũng xảy ra chuện như thế. Chuyện cũng chưa dưng lại tại đó, mà càng ngày càng lộng hành có khi thấy cả bóng trắng từ trên lầu đi xuống xong biến mất ngay giữa ban ngày .
Hai vợ chồng ông dược sĩ cũng ít dám về nhà. Sau đó bà vợ thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng nên bàn với chồng
-Ông à, tôi thấy hay là mình đi tìm mấy ông thầy pháp về bắt con ma đó đi, chứ nhình thằng nhỏ tôi vừa thương vừa sợ.
-Thì tôi cũng muốn mời thầy về để xử lý con ma kia. Nhưng nếu chuyện này đồn ra ngoài, rồi báo chí đưa tin thì vậy còn gì danh gia đình mình nữa
Bà vợ cũng thông cảm với chồng
-Thì bữa giờ tôi cũng đắn đo chuyện này nên chưa dám nói với ông. Nhưng nói gì thì nói chứ danh dự làm sao quan trọng bằng tính mạng con mình
Ông chủ nhà trầm tư một lúc rồi gật đầu
-Bà nói phải, thôi thì đặt tính mạng con mình lên trên hết
Vậy là họ cùng đồng ý đi tìm pháp sư, để xử lý trường hợp trong nhà như lời khuyên của ông làm vườn dạo nọ. Thế là cả hai vợ chồng ông đi hỏi thăm nhiều nơi và cũng gặp được nhiều ông thầy nghe đồn cao tay ấn. Nhưng khi nghe vợ chồng ông kể lại chuyện cô gái hiện giữa ban ngày, thì mấy ông thầy đều lắc đầu không dám nhận lời trừ khử… Sau đó cũng có vị nghe số tiền công lớn nên nhận lời. Có ông thầy nọ khi đến nơi sau một hồi quan sát ngôi nhà, ổng kê cái bàn ra giữa nhà để lập đàn làm phép. Vừa đốt 2 ngọn đèn cầy lên và chuẩn bị thắp nhang lên bị một cơn gió thổi lạnh buốt không biết từ đâu thổi qua làm 2 ngọn đèn cầy tắt ngúm. Thấy vậy ổng buột miệng nói
-Chà dữ nha, nhưng gặp ta thì đừng mong tác quái
Nói xong ông thầy lại lần nữa thắp đèn và cắm nhang vào cái cư đồng đặt trên bàn, thì lượt này cơn gió lạnh buốt mạnh hơn khi nãy thổi thẳng vào pháp đàn của ổng, Cơn giớ không chỉ thổi tắt đèn mà còn lật đổ luôn chiếc bàn. Thấy thế ông ta vội thu xếp đồ lễ rồi từ giã ra về.
-Thật xin lổi, ta không trừ được con này rồi, hai vị tìm thầy khác cao tay hơn vậy
Nói xong không đợi hai ngườ kia phản ứng, ông thầy đã nhanh chóng rời khỏi căn nhà. Hai vợ chồng ông dược sĩ cũng một phen sợ hết vía và vô cùng thất vọng, vì đã trải qua bao lâu mới tìm được một ông thầy dám nhận lời trừ ma, vậy mà khi đến nơi ổng đã lật đật cuốn gói bỏ chạy .
Cuối cùng sau một thời gian tích cực đi tìm thầy, thì họ được giới thiệu một ông pháp sư ở vùng chợ lớn vô cùng cao tay ấn. Nghe đâu ổng thầy này học phép Mao Sơn ở bên Tàu, rồi sau này về Sài Gòn cùng gia đình. Tiếp chuyện hai vợ chồng ông dược sĩ bước vô là ông thầy người Hoa lớn tuổi, sau khi hỏi tỉ mĩ về chuyện cô gái ông thầy đã nhận lời với số tiền công rất lớn. Đúng hẹn trưa hôm sau, ông thầy già cùng cậu đệ tử đem lũng cũng đồ nghề đến.
Hai thầy trò trịnh trọng trải lên mặt bàn tấm vải vàng được vẽ bằng nhiều hình thù quái lạ, cùng nhiều chử dài loằng ngoằng lúc thì màu đỏ, khi màu mực đen nhánh. Sau đó ông thầy bày thêm một cái lư nhang lớn. Xung quanh có bày thêm chuông, thanh kiếm gỗ, cái chậu đồng, sấp bùa, mấy lá cờ được vẽ nhiều chữ và hình thù dữ tợn đang nhe nanh quắc mắt nhìn bằng sơn đỏ nhìn thật ấn tượng.
Cậu đệ tử cắm lên đó ba cây nhang to cở ngón tay cái cháy đỏ rực khói bốc ngùn ngụt, trên bàn ngoài lư nhang to cùng ba cây nhang kia thì thêm bình bông cúc khá lớn. Ông thầy già lôi từ bọc hành lý một quả bầu khô màu đỏ chót ,có miệng nhỏ bằng miệng chai được mở nắp sẵn. Sau đó ông mời vợ chồng chủ nhà đốt nhang cầu khấn các thần linh, phò trợ cho qua nạn yêu quỉ lộng hành. Rồi chính bản thân ông thầy cũng đốt lên một nắm nhang lớn, xong đứng trước bàn thờ lâm râm khấn và đọc mấy câu chú dài lê thê. Rồi quay lại nhận cây gươm bằng gổ mà cậu đệ tử trịnh trọng dâng lên bằng hai tay. Một tay cầm gươm một tay cầm bó nhang, ông vừa đi vừa khoa trên không trung, mồm ê…a đọc những câu kinh câu kệ bằng tiếng Hoa nghe rờn rợn. Cậu đệ tử một tay cầm chiếc chuông nhỏ chốc chốc lại rung lên lenh …kenh…lenh …kenh hòa nhịp cùng tiếng ê…a của ông thầy nghe đầy huyền bí…
Và quả tình ông thầy Tàu rất cao tay nên chỉ chừng mươi phút sau, từ ngoài cửa một bóng trắng như sương khói dật dờ bay vào cùng tiếng van xin khóc lóc nỉ non. Làn khói sương đó từ từ bay đến gần chiếc bàn có lư nhang, thì lưởng lự rồi chợt tháo lui bay nhanh ra ngoài. Ông thầy Tàu thét một tiếng lớn và chỉa mũi gươm vào làn khói sương ấy, bên kia cậu đệ tử cũng nhanh tay đốt một xắp bùa ném nhanh vào bóng sương khói nọ. Một tiếng rú lanh lảnh vang lên làn sương khói, từ từ thu nhỏ và ngoan ngoản chui lần vào quả bầu khô đanh mở nắp chờ sẳn. Thế là ông thầy cao tay đã thu được con quỷ cái đó,
Nghe đến đây thì tôi không kềm được nên hỏi ông cụ
-Vậy là ông thầy tào bắt dduojc con ma đó rồi hả ông
Cụ già nhìn tôi lắc đầu kể tiếp
Nhưng con ma nữ vừa chui vào quả bầu, nó khóc lóc kêu cứu với người con trai, lời kếu của nó lanh lảnh vang dội nghe rất thê lương. Thế là cậu con trai điên dại của ông dược sĩ tông cửa phòng xông ra đạp đổ pháp đàn. Quay lại cầm cái quả bầu lên đập nát, chưa hết cơn giận dử cậu ta quay qua gườm gườm với đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông thầy Tàu. Rồi nhanh chóng rút con dao nhỏ nhọn dấu trong mình ra giết chết ông thầy Tàu, và không hiểu sao cậu ta cũng dùng chính con dao đó tự tử chết ngay tại chổ.
Sau sự việc, nhờ gia thế giàu có nên ông dược sĩ đền cho gia đình ông thầy Tàu một số vàng rất lớn, Gia đình ông thầy nọ sau khi nhận vàng cũng không làm khó, họ cho rằng đó là tai nạn nghề nghiệp do vậy chẳng thưa gửi gì, và câu chuyện trên được dàn xếp ổn thỏa. Rồi từ đó trở đi ngôi biệt thự này ma quỷ lộng hành ngày càng dử tợn, không còn ai dám léo hánh đến gần chứ đừng nói đến ở. Chính vợ chồng ông chủ nhà củng phải dời vào viện bào chế của họ ở quận nhất mà ở, và từ đó căn nhà này đã bị bỏ trống. Ông cụ ngừng kể rồi chép miệng .
- Cũng may hôm nay ta đến kịp!
Tôi không hiểu ý ông muốn nói điều gì, đột nhiên chợt nhớ ra một việc tôi vội hỏi
- Ông ơi! Sao ông biết tường tận chuyện này vậy ?
Ông cụ cười cười hiền từ đáp
- Thì tại ông ở gần đây mà cháu.
Ông đưa tay chỉ ra phía ngoài đường, vừa lúc ấy tiếng xe mô-bi-lét của ba tôi về trước cỗng ánh đèn soi vào tận chổ chúng tôi. Anh em tôi mừng rở nhìn ra reo lên “ A! ba cháu về rồi ông ơi” không nghe tiếng ông cụ trả lời, tôi quay lại nhìn không thấy bóng dáng ông đâu nửa .
HẾT
24
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
