ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13 - Thần y.

Trong năm ngày kể từ lúc bệnh tình của Công Tôn Tự trở nặng do thích khách, và đại thiếu gia của Công Tôn gia thì mất tích, mọi thứ như chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.

Công Tôn Mục sau khi hôn mê hai ngày, tỉnh lại lại phát hiện ra rằng bản thân đã không còn có thể di chuyển được nữa, nội lực tích lũy bấy lâu nay thì như bị tiêu tán đi hết cả và giờ thì ông ta đang lâm vào cuồng nộ, nhốt mình vào trong phòng và trút giận lên đồ đạc.

Trong khi gia chủ thì mê man và ngày càng heo mòn, các mối làm ăn thì đang có nguy cơ sắp đổ vỡ gần hết, võ sĩ của Công Tôn gia đang lâm vào sự hoang mang và lo lắng, cảm thấy không biết bản thân sẽ đi đâu về đâu.

Đại phu nhân giờ là người duy nhất có thể thay thế để lãnh đạo gia môn, vì là người phụ nữ lớn tuổi nhất cũng là người vợ đầu tiên, đã ở bên gia chủ từ thời niên thiếu nên bà cảm thấy sự tuyệt vọng sâu sắc khi nhìn mọi thứ cứ cắm đầu vào ngõ cụt.

Nhìn sang nhị phu nhân, người đã cứ liên tục khóc rấm rức mấy ngày liên tục, trong khi tam phu nhân thì chỉ là bình dân áo vải, không biết gì về sự vụ gia đình, cảm giác gánh nặng trong lòng bà càng nặng nề thêm, sau mấy đêm thức trắng, cuối cùng bà đành phải đưa ra quyết định khó khăn.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài thư phòng, đánh thức bà khỏi suy nghĩ:

"Phu nhân cho gọi nô tài ạ?”

Đại phu nhân ngước mặt lên, đáp lời:

"Lâm tổng quản, mau vào trong đi.”

Người đàn ông có chút gầy gò, lưng đôi chút còng nhẹ, gương mặt toát nên vẻ hiền hậu bước vào trong. Thấy ông, nét mặt căng thẳng của đại phu nhân có chút thả ra, không người làm lâu năm nào không biết, chỉ có hai người duy nhất hiện tại có thể thay thế được Công Tôn Tự ra quyết định mỗi khi ông vắng mặt, thứ nhất là đại phu nhân, thanh mai trúc mã từ bé của gia chủ, thứ hai là Lâm tổng quản, nam hầu thân cận từ khi ông chỉ mới lên năm.

Ngay đến cả Công Tôn Mục là em trai ruột mình, gia chủ cũng không tin tưởng ông ấy hơn Lâm tổng quản, thời trẻ khi còn là một thiếu nữ, có đôi lúc chính đại phu nhân cũng có đôi phần ghen tị với sự thân thiết của ông và Công Tôn Tự, nhưng phải đến khi đã trở thành gia chủ phu nhân, bà mới thực sự biết ơn sự có mặt của ông mỗi khi gia đình khốn đốn.

“Ta đã quyết định rồi, ngươi hãy gửi lá thư này về cho ngoại tổ phụ của ta, hẳn họ cũng sẽ nể mặt ta mà ra tay tương trợ.”

Lâm tổng quản hơi lặng đi, nét mặt chua xót, giọng khàn khàn cất tiếng:

"Phu nhân cuối cùng vẫn quyết định làm vậy sao?”

Đại phu nhân thở dài, gả đi đã mấy chục năm, mối quan hệ giữa bà với phụ mẫu bên ngoại cũng đã gần như đã cắt đứt gần hết, năm ấy vì bồng bột, bà đã có mang khi cả hai vẫn còn chưa được đồng ý với Công Tôn Tự, bôi tro trát trấu lên mặt gia môn, thế nên từ khi gả đi chưa một lần quay về gặp mặt.

Giờ đến lúc sa cơ thất thế, mới lên tiếng nhờ vả, chút mặt mũi của bà cũng coi như vứt đi.

"Không làm như vậy, chẳng lẽ lại để cho Công Tôn gia kết thúc ở đây? Dù có thế nào, ít nhất ta cũng phải tìm cách cứu được Nhiên nhi.”

Lâm tổng quản cũng không khuyên nữa, thu thư vào tay áo.

"Tình trạng của gia chủ giờ thế nào rồi ạ?”

Đại phu nhân não nề: "Chắc hết hôm nay là không qua khỏi. Giờ trong nhà ta, hai đại cao thủ người thì chết, người thì tàn phế, đám trưởng lão thì vô dụng khó bảo, không cầu cứu chi viện chắc nơi này cũng tiêu tùng theo cái chết của ông ấy mất.”

Đôi mắt bà nhíu lại, những chân chim in hằn bên khóe mắt chứng tỏ một thời tuổi trẻ đã đi qua, lại vẫn không che lấp được vẻ đẹp thời thanh xuân mà khiến bà càng trở nên sâu sắc đậm đà.

Lâm tổng quản nhìn bà lúc lâu, tiến lại gần, đưa tay lên vỗ vai an ủi:

"Người cũng đừng quá đau buồn vì gia chủ, sinh tử do ý trời, người phải đi có níu cũng không níu được.”

"Ta làm sao mà không biết chuyện đó, chỉ là mấy mươi năm phu thê, dù ta đã hết tình, thì cũng còn nghĩa với chàng ấy, giờ thì… giờ thì…” nói đoạn, đại phu nhân không kiềm chế được cảm xúc, vùi mặt vào tay rấm rức khóc, trong khi Lâm tổng quản đứng bên cạnh vội vã lấy khăn tay chấm nước mắt cho bà.

Cảnh tượng này… nếu xuất hiện ở đâu đó không phải Công Tôn gia, hẳn người ta sẽ lên án hai người họ lắm, nhưng bởi lẽ cả ba người gia chủ, đại phu nhân và Lâm tổng quản đã như những người bạn thân từ thời còn rất nhỏ, nên việc bà dựa dẫm vào người mà mình luôn cho là huynh trưởng cũng chẳng có gì lạ lùng, hoặc chí ít là người nhà Công Tôn luôn thấy vậy.

Chẳng ai thấy, ánh mắt của Lâm tổng quản bao hàm ý niệm sâu xa mỗi lần ông vỗ vai vị chủ mẫu gia đình và cả nét mặt phức tạp của ông.

Bỗng một tiếng gọi lớn của người hầu phát ra từ bên ngoài cánh cửa khiến ông chột dạ thu tay lại:

"Bẩm phu nhân! Bên ngoài có người muốn cầu kiến!”

Đại phu nhân hỏi lại: "Là ai?”

"Người lạ mặt ạ!”

Nghe thế, bà tỏ vẻ chán nản, xua xua tay:

"Gia môn thời điểm này không tiếp khách, đuổi hắn đi đi.”

"Nhưng… nhưng… người đó dáng vẻ kì lạ, cưỡi dê đen mặc đồ y sĩ ạ! Hắn không nói lý do đến mà chỉ muốn khăng khăng gặp được Long Kiếm đội chủ!”

Đùng! Một tiếng đập bàn thật mạnh vang lên, đại phu nhân đứng bật dậy, xông ra ngoài lớn giọng hỏi:

"Ngươi nói gì?! Cưỡi trên lưng dê đen và mặc đồ trắng ư! Không lẽ nào?”

Chạy vội ra bên ngoài cổng chính, từ phía xa xa, bóng dáng của người nọ dần rõ lên, trái tim của đại phu nhân càng ngày càng đập nhanh và khi đã đứng trước mặt Giản Ý, bà gần như đã thở hồng hộc, sự bình tĩnh của một chủ mẫu bà luộ giữ bấy lâu gần như bay sạch.

"Ngài… liệu có phải ngài chính là… trong lời đồn?!”

Giản Ý không trả lời, chỉ khẽ rút thanh kiếm dắt bên không, bên trong khômg có lưỡi.

"Trời… trời ơi!” Bà quỳ thụp xuống trong sự vui mừng hạnh phúc.

Thấy thế, Giản Ý mới khẽ cười:

"Ta muốn nghe chuyện của Công Tôn gia, không biết các vị có bằng lòng kể không? Ta sẽ hậu tạ xứng đáng.”

"Vâng! Vâng! Bọn ta sẽ kể bất cứ chuyện gì…”

Lâm tổng quản thấy bà cứ quỳ mãi, thắc mắc khó hiểu không biết thanh niên trẻ tuổi trước mắt là ai mà khiến bậc trưởng bối như đại phu nhân phải cúi mình nói chuyện, vội chạy lại đỡ:

"Phu nhân sao người lại hạ mình như vậy, có gì cứ bình tĩnh đứng lên nói chuyện đã…”

Giản Ý cũng đồng tình: “Đúng vậy, ta cũng chỉ là người làm ăn bình thường thôi. Xin phu nhân đừng đối xử kính trọng với ta quá như thế.”

Chân Kỳ thấy đến cả người nhà Công Tôn đứng đầu huyện, bình thường quan phủ còn nể mấy phần lại cung kính khi đứng trước sư phụ cũng có chút bất ngờ, khẽ nói nhỏ:

"Sao họ lại phản ứng thế kia vậy ạ?”

"Ta đã từng bảo ta sẽ giúp con tìm ra thanh kiếm của chính mình rồi đúng chứ? Bởi vì con chưa biết gì cả, nên ta sẽ cho con biết về kiếm ý của những người khác là thế nào trước để con tham khảo.”

"Ở đây ạ? Ở đây có kiếm ý của ai đó đặc biệt hay gì sao?”

Lúc này, sau một vài phút xúc động, cuối cùng đại phu nhân cũng có thể lấy lại bình tĩnh mà đứng lên, chắp tay hô lớn:

"Ta! Phạm thị, đích thê của Công Tôn gia chủ Công Tôn Tự, xin được diện kiến thần y!”

Chân Kỳ há hốc mồm, gia đinh và Lâm tổng quản cũng không khác gì.

Thần y ư!

Đến lúc này, Lâm tổng quản mới chú ý đến đặc điểm ngoại hình của Giản Ý vô cùng giống với một miêu tả hay được các nhân sĩ giang hồ truyền miệng, câu chuyện về một y sư có thể chữa được mọi loại bệnh tật trên thế gian có thể cứu được bất cứ ai chỉ cần họ vẫn còn hơi thở, không quan hệ là thương tật thế nào, vào tay hắn cũng sẽ khỏi hẳn.

Người này hành tung bí hiểm, không để lại dấu vết, dù cho là tổ chức nắm giữ nhiều thông tin nhất trên giang hồ như Hạ ô môn cũng không thể truy được, thế nên cho dù có là đương kim hoàng đế có muốn gặp cũng không gặp được, hắn chỉ xuất hiện vào những khi có ai đó đang lâm nguy kịch và sẵn sàng kể cho hắn những tâm sự mà họ giấu kín nhất trong lòng.

Thậm chí có là về công pháp bí ẩn, bí mật độc môn, hay những quá khứ dơ bẩn đã giấu đi cũng phải kể ra thì mới mong giữ được mạng, bởi vì thường sẽ không có người thứ ba nghe thấy, người ta không biết được rốt cuộc những câu chuyện đó là gì, có sức nặng thế nào, nhưng đã có vô số nhân vật kiệt xuất từng qua tay thần y và sống sót.

Đặc biệt hơn nữa là, không có bất cứ ai nhớ được gương mặt của nhân sĩ bí ẩn này, dù cho có là thần đồng của Nam Lan thư khố, Nam Lan Vân Yên có tài năng chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên được cũng không thể miêu tả được dung mạo hắn, chỉ có thể miêu tả vài chữ: “Khí chất bất phàm, không phải người thường.”

Tất cả những gì người ta kể lại được chỉ là những vật luôn xuất hiện cùng với hắn: một con dê đen khổng lồ, một thanh kiếm không có lưỡi và một bộ bạch y.

'Nhưng, những lời đồn đó đã có từ rất lâu, khi còn là hài tử ta cũng đã nghe qua rồi, nếu hắn đúng là thần y, tại sao hắn có thể vẫn giữ được gương mặt như chỉ mới đôi mươi vậy chứ?’

Lâm tổng quản khe khẽ liếc mắt nhìn về phía đại phu nhân, nhưng bà lại tỏ vẻ thản nhiên trước điều kì lạ rõ mồn một ấy mà ngay lập tức tin chắc người này chính là thần y trong lời đồn.

'Phu nhân đã vì tuyệt vọng mà mờ mắt rồi, ta không thể tin hắn là thần y, hẳn là kẻ nào đó muốn giả dạng để lừa chút tiền bạc nhân cơ hội Công Tôn gia thất thế thôi.’

'Nhưng như vậy lại càng hay. Nếu phu nhân lại chịu thêm một đả kích này nữa, hẳn người sẽ sụp đổ hoàn toàn và cuối cùng thì mục đích của ta cũng sẽ đạt được.’

Nghĩ vậy, Lâm tổng quản cúi đầu cung kính, che giấu ánh mắt toan tính của mình, chẳng hay Giản Ý đã thấy được tất cả.

Bấy giờ hắn mới khẽ cười, lên tiếng trả lời câu hỏi ban nãy của Chân Kỳ:

"Ừ, nơi này là hoàn hảo nhất để con hiểu được hai kiểu bản tâm thường thấy nhất của loài người, kẻ bao dung và kẻ ích kỷ.”

"Con nghĩ con là người có thiên hướng bên nào?”

10

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.