ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Thỏa hiệp.

Đã hơn một ngày kể từ lúc Công Tôn Nhiên và Công Tôn An phát hiện bản thân ở hang động này, hơn một ngày không có một giọt nước, một ngụm thức ăn nào. Chút ít dược liệu mà hắc y nhân đã đút cho họ ban nãy cũng được dạ dày tận dụng hết và thay vì khá hơn, cả hai càng trở nên tuyệt vọng.

Vì thứ đan dược đó đã cướp đi cả giấc ngủ của họ.

Mắt của Công Tôn An lờ đờ, tròng mắt tràn đầy tia máu. Cái cảm giác cơ thể mệt mỏi vô cùng nhưng lại chẳng thể thiếp đi và ý thức thì vẫn liên tục tỉnh táo mới thật kinh khủng làm sao. Hắn thậm chí cảm nhận được sự co bóp liên tục trong bụng, dạ dày đang kêu gào rằng nó cần gì đó, cổ họng thì như bốc cháy và tay chân bủn rủn vô lực.

Hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn sang phía Công Tôn Nhiên đang thẫn thờ, trông có vẻ khá hơn hắn một chút, nhưng cũng đang trong tình trạng tồi tệ, cảm giác không khí im lặng và sự nhàm chán thật kinh khủng đang bủa vây nhưng lại chẳng thể cất giọng nói càng khiến cho điều này trở nên khó chịu đựng hơn, Công Tôn An bắt đầu thấy ai oán và giận dữ.

'Tất cả điều này sẽ không xảy ra nếu hắn không nhất quyết đến ngọn núi này.’

Chỉ vì cái lòng tốt ngu ngốc và liều lĩnh đó của Công Tôn Nhiên, hắn mới phải bị rơi vào tình huống này, giúp đỡ người khác để làm gì rồi đến khi lâm vào tình thế khó khăn, cũng đâu có ai có thể cứu lấy mình.

Lòng dạ Công Tôn An bỗng có chút hả hê khi nghĩ vậy, phải, chính xác là như thế, kẻ lúc nào cũng rao giảng cái bài ca đạo lý giang hồ giúp người yếu thế này nọ, chê trách hắn sống quá ích kỷ để rồi cũng rơi vào cùng một hoàn cảnh như hắn cả thôi.

Khi hắc y nhân quay lại, Công Tôn An thề với lòng hắn sẽ không do dự mà quỳ gối học lấy Hấp Tinh Đại Pháp ngay lập tức, cho dù sau đó hắn sẽ phải giết người, chỉ cần được sống hắn cũng sẽ không…

"Đừng… nghĩ về việc đồng ý…”

Dòng suy nghĩ của Công Tôn An bị cắt ngang vì tiếng nói thều thào khô khốc của Công Tôn Nhiên, quay mặt lại thế mới thấy gương mặt tái nhợt và quần áo bù xù đã khiến đại thiếu gia luôn luôn tỏa sáng của huyện An Khánh giờ trông cũng nghèo túng không khác gì ăn mày.

'Nhưng tại sao con ngươi của hắn vẫn sáng rọi đến vậy?’

"Coi như… ta xin đệ…”

Công Tôn An mấp máy môi, sau đó mím chặt lại.

Hắn không đáp lời, chỉ quay mặt đi, không dám đối diện với ánh nhìn đó.

Trong tất cả mọi thứ, từ địa vị, danh vọng đến tài năng thiên bẩm, có lẽ thứ khiến Công Tôn An ghét nhất và cũng ghen tị nhất ở Công Tôn Nhiên vốn chính là cái tinh thần không bao giờ chịu thua này.

Dù cho có bị lấy oán báo ơn, dù cho có bị các hậu khởi chi tú khác xem thường, hay kể cả khi bị đe dọa tính mạng như này, Công Tôn Nhiên vẫn giữ được niềm tin của bản thân và làm mọi thứ để thành toàn nó.

Nhưng Công Tôn An không làm vậy được, hắn không cứng cỏi như đường huynh, hắn chỉ là kẻ hèn nhát. Khi bị đánh thì sẽ sợ và khi đã đau thì sẽ chẳng còn để ý tới ai, nếu cuộc đời vùi dập hắn, hắn sẽ không phản kháng lại nó mà cúi đầu thuận theo vì đó là cách mà hắn vẫn luôn sinh tồn.

Tại sao phải vươn lên? Tại sao phải trở thành nhân vật chính? Tại sao phải cố gắng thay đổi thế gian này? Khi mà sống cuộc sống của bản thân đã khó khăn tới thế, có được hạnh phúc cho riêng mình đã chật vật thì hạnh phúc của người khác liệu có còn đáng quan tâm?

Công Tôn An lại nhớ về cái ngày mưa hôm ấy.

Đôi tay của Công Tôn Vĩ bám vào chân hắn đầy run rẩy, một đôi tay trắng nõn mịn màng khác hẳn với đôi tay đầy sẹo do bị phạt của hắn. Đôi mắt của người đường đệ run rẩy, tràn ngập hoang mang sợ hãi nhưng từ trong ánh mắt đó, Công Tôn An lại như mơ hồ nhìn thấy được ảnh ngược của chính bản thân mình, méo mó biến dạng.

Rồi Công Tôn Vĩ nói: “Huynh tuyệt đối không được buông ta ra.”

Không được?

Tại sao lại KHÔNG ĐƯỢC? Mạng sống nhỏ bé của ngươi đang nằm trong tay ta! Thế mà đến cả giây phút này, ngươi vẫn chỉ coi ta như một nhân vật phụ mờ nhạt trong thế giới của ngươi? Bởi vì ta luôn chỉ như một cái bóng, nên ngay cả khi có thể quyết định được sống chết của ngươi, ta cũng chỉ là một cái gì đó không mấy quan trọng trong cuộc đời ngươi?

Như thể đang nói: "Huynh cứu ta là thiên kinh địa nghĩa.” vậy.

Dù có cứu mạng Công Tôn Vĩ hay không, cuộc đời Công Tôn An cũng sẽ chẳng thay đổi, có chăng sẽ nhận được vài lời cảm ơn vô thưởng vô phạt, rồi tiếp tục bị bỏ quên trong góc, không bao giờ trở thành thứ gì đó quan trọng trong lòng bất cứ ai. Thế thì sao phải mạo hiểm mạng sống? Chỉ cần thuận theo ý trời và vứt bỏ Công Tôn Vĩ, hắn sẽ chắc chắn được an toàn cơ mà.

Công Tôn An không rõ bản thân đã thấy thế nào khi nhìn vẻ mặt không thể tin của Công Tôn Vĩ trong giây phút cuối cùng nữa, nhưng hắn nhớ bản thân đã chua xót khi Công Tôn Nhiên chất vấn chính mình:

"Ta không thể tin rằng đệ lại thực sự là con người máu lạnh như vậy!”

Đúng thế, người trong sáng và luôn tin vào chính nghĩa như Công Tôn Nhiên, một nhân vật chính được chọn để tỏa sáng sẽ chẳng thể ngờ rằng có những kẻ hết thuốc chữa như hắn tồn tại trên đời.

Nhưng thế giới này chính là vậy mà, không một ai có thể cứu rỗi tất cả mọi người.

Công Tôn An siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại chờ bình minh ló dạng.

Sau một hôm nữa, cuối cùng hắc y nhân cũng quay trở lại.

Nhìn thấy hai thiếu niên rệu rã nằm bên góc tường thì bật cười khúc khích:

“Hẳn nhiêu đây thời gian đã đủ để cho các ngươi đưa ra lựa chọn rồi chứ nhỉ?”

Tiến lại trước mặt họ, hắn bóp cằm Công Tôn An và quát:

"Giờ thì nói!”

Công Tôn Nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm về phía người đường đệ, trong mắt run rẩy cầu khẩn.

Nhưng để hắn thất vọng rồi, vì Công Tôn An đã gật đầu.

"Ha ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà. Từ lần đầu gặp, ta đã biết ngươi là loại người giống như ta rồi! Thức thời và tỉnh táo!”

"Công! Tôn! An! Đệ định biến thành một con quỷ khát máu sao! Đệ thà làm hại người khác cũng muốn giữ khư khư cái mạng mình sao!”

Hắc y nhân tặc lưỡi:

"Đại thiếu gia, làm người thì lo giữ cái mạng bản thân có gì mà không đúng? Chỉ có những đứa hoang tưởng ảo mộng như ngươi mới tin rằng tử vì đạo mới là chính xác!”

“Ngươi nghĩ hôm nay ngươi chết ở đây thì sẽ có gì thay đổi à? Ta sẽ dễ dàng tìm ra những đứa khác để ép chúng làm theo ý ta, và sự hi sinh của ngươi cũng hoàn toàn vô nghĩa. Dù sao những người đó cũng sẽ chết dưới tay người khác sau này, thế thì cứ thà giết họ ngay bây giờ để giữ mạng có phải hơn không?”

"Hồ ngôn loạn ngữ! Hi sinh tánh mạng người khác chỉ để bản thân được sống thì mạng sống ấy cũng còn nghĩa lý gì?!”

"Chậc! Sao ngươi cứ phải lảm nhảm ba cái ý nghĩa vớ vẩn ấy nhỉ? Sống là được rồi, không phải sao?”

Rồi bỗng hắn chợt nảy ra một ý tưởng mới, vỗ tay cái bép và nói:

"Nếu ngươi thích thuyết giáo như thế, sao không thử như này đi nhỉ? Đợi đến lúc tên nhóc này hoàn toàn tiếp thu được hết mười hai phần của Hấp tinh đại pháp, ngươi và hắn sẽ đánh nhau để xem cái sự chính nghĩa đấy của ngươi có giúp ngươi chiến thắng và giữ mạng được không nhé?”

"Cái gì! Ngươi muốn chúng ta tự giết hại lẫn nhau sao?! Ngươi điên rồi!”

Công Tôn An cũng hốt hoảng ngẩng đầu, tỏ vẻ ái ngại.

Hắc y nhân đứng dậy phủi phủi tay rồi ném cho họ lương khô và nước sau đó quay lưng đi.

"Ta thấy ngươi cũng ghét đường đệ mình mà, muốn hắn không trở thành ma đầu hạ sát người vô tội thì đây là giải pháp đấy.”

Ra tới ngoài cửa hang, hắn vẫn còn nói câu cuối cùng:

"Ta sẽ cho các ngươi 7 ngày, thay đổi ý định hay gì đó thì cứ nói với ta.”

Công Tôn An lết tới bên cạnh bình nước, tu một hớp thực mạnh mặc cho ánh nhìn chòng chọc phía sau lưng.

Ong!

Vụt! Roẹt!

Chân Kỳ vội nghiêng người, lưỡi kiếm vừa hay sượt qua sườn hông cậu, cắt trúng vạt áo.

Toàn bộ đồ cậu đang mặc có vô số những vết cắt như vậy, nhưng không một lần nào thanh kiếm chạm vào được da thịt bên trong.

Ongggg! Ong!

Lần này tiếng vang dài hơn, sau đó chợt dừng lại rồi lại vang lên một lần nữa.

Chân Kỳ cố phán đoán khoảng trống giữa hai tiếng động và lách vào giữa nó, thành công né được cả hai.

Giản Ý thu kiếm lại, lên tiếng:

"Được rồi, tháo bịt mắt ra nào.”

Chân Kỳ nghe lời làm theo, tập luyện thời gian dài khiến trán cậu giờ đã ướt đẫm, hơi thở cũng đôi phần gấp gáp.

"Nói ta nghe ban nãy con tránh như thế nào?”

"Con đã tận dụng nhịp khựng lại để thay đổi tư thế, lùi chân về sau nên tránh được.”

Giản Ý hài lòng gật gật đầu: "Con đã nhạy bén hơn rồi đấy. Rất tốt.”

Được khen, Chân Kỳ có chút vui vẻ mà xoa xoa ót.

"Bây giờ thì ta nghĩ con đã có thể né hầu hết các chiêu của tuyệt đỉnh cao thủ trở xuống rồi.”

Nghe vậy, Chân Kỳ có chút hơi không tin, cảnh giới tuyệt đỉnh dù ở thời đại mà võ lâm đang thịnh vượng như bây giờ trên thực thế cũng không nhiều, hầu hết phải xuất thân từ danh môn chính phái mới đạt được và là những nhân vật mà dân đen bình thường như Chân Kỳ chưa từng một lần diện kiến. Thế mà chỉ mới tránh được có mấy chiêu kiếm, sư phụ đã nói rằng cậu có thể trực diện với họ mà không làm sao ư?

"Tại sao ạ?”

"Ban nãy con nói là có nhịp khựng lại giữa các tiếng vang, đúng chứ?”

Chân Kỳ gật gật đầu.

"Lý do tiếng vang không liền mạch mà đứt quãng là bởi vì dòng chảy có lỗ hổng, ban nãy ta đã thi triển hai đòn liên tiếp nhưng lại hụt tay ở lúc chuyển hướng kiếm. Đa phần người tập võ, dù có được công pháp tuyệt diệu đến đâu thì khi mới bắt đầu luyện, họ đều sẽ mắc một vài lỗi như vậy.”

"Ví dụ vung kiếm chưa đủ mạnh, nội lực dồn vào không đúng chỗ, hay chưa được mượt mà trong lúc thay đổi cước bộ, tất cả chúng sẽ tạo ra những lỗ hổng trong dòng chảy của kiếm.”

Chân Kỳ: "Tuyệt đỉnh cao thủ cũng sẽ mắc lỗi như vậy ạ?”

Giản Ý lắc đầu: "Không phải những lỗi vụng về như thế nhưng vẫn có, chỉ là những lỗi đó thì khi nào con học kiếm chiêu mới hiểu được. Giờ con chỉ cần biết rằng nếu con tận dụng tốt những lỗ hổng này, con sẽ né tránh được ngay cả kiếm chiêu mạnh nhất. Nhưng né tránh hoài cũng không phải là cách.”

Nói rồi, hắn ném cho Chân Kỳ một thanh kiếm gỗ.

"Giờ thì ta sẽ chỉ cho con cách để phản đòn.”

3

0

1 ngày trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.