Tags: #kì bí
Tôi là Âm Dương Sư
Đời này có một kiểu người, thịnh thế ta quy ẩn, loạn thế ta xuống núi; họ thông thạo thuật phong thủy, nhuần nhuyễn thuật âm dương, tay cầm Âm Sai Lệnh, hông đeo Trảm Linh Đao, diệt tai họa, độ oan hồn, mở cửa địa ngục, tiễn đi đầu thai... "Nhà ngươi tội ác tày đình, táng tận lương tâm, bản sai phán ngươi canh ba bỏ mạng, canh năm diệt hồn, không được vào luân hồi, không được đầu thai." "Nhà ngươi hành thiện tích đức, kiếp này chết già, giờ ta sẽ đưa ngươi đi đầu thai. Con cháu ngươi sẽ được hưởng phúc phần của ngươi, nhưng ba đời sẽ giảm, bốn đời thì kiệt." Một lời định sống chết, đạo pháp định càn khôn, muốn biết hậu sự, hãy hỏi Âm Dương Sư. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Tôi là Âm Dương Sư!
68 chương
Ta Có Cửa Tiệm Ở Âm Phủ
Một chàng trai trong tay chẳng có gì, một chàng trai chẳng có gì lấy làm nổi bật, chỉ có mong muốn sống tiếp để chăm sóc cô em gái, nhưng lại phải chết khi mới ở tuổi đôi mươi, những tưởng chết là hết, chỉ có thể đem niềm ao ước vô vọng đó chôn vùi dưới mấy tầng đất thì nào ngờ cái “Âm gian” mà mọi người vẫn thường đồn thổi đó là có thật, ở đó còn có một cửa tiệm giúp những người chết oan có thể trao đổi những gì mình muốn, Trần Văn qua một cuộc giao dịch và đã được sống lại trong 7 ngày đồng thời trở thành ông chủ của Hoạt Nhân Điện, anh sẽ làm gì tiếp theo để giúp bản thân lấy thêm tuổi thọ? Sẽ làm gì để giúp những người chết oan giải được mối tơ vò, oán hận trong lòng mà thanh thản ra đi, hãy cùng các nhân vật trong truyện trải qua những tình tiết gay cấn, những vụ án hóc búa tưởng chừng không có lời giải, cùng chúng tôi cảm nhận rõ hơn về sự đáng quý của sức sống,… “Đây là đâu?” “Hoạt Nhân Điện.”đối diện nhắc lại câu nói lúc nãy, “Cửa hàng chỉ mở cho người đã chết.” Chỉ mở cho người đã chết? Trần Văn nhận thức được bản thân đã chết rồi. Không ngờ rằng sau khi chết không phải mọi thứ đều là hư không, có lẽ nào thực sự có tồn tại cõi âm gian? Nếu không thì thế nào để giải thích những cảnh tượng trước mắt đây? Nghe có vẻ đây là một tiệm tạp hóa, người trẻ tuổi đó chính là ông chủ, chỉ có điều không biết chỗ này bán cái gì. “ Ông chủ bán cái gì?” “ Ở đây cái gì cũng bán,” cậu thanh niên cười một cách ma quái “Chỉ cần anh bỏ ra đủ một cái giá.” “ Cái gì cũng bán? Tôi muốn sống lại!” Giống như người sắp chết vì khát tìm được ốc đảo giữa hoang mạc rộng lớn, Trần Văn thậm chí chẳng thèm phân biệt thật giả Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Ta Có Cửa Tiệm Ở Âm Phủ!
0 chương