"Này, đôi lúc cậu có cảm thấy rằng bản thân mình thờ ơ mặc cho thế giới thành như thế nào?"
"Sao đột nhiên cậu hỏi thế? Tiếc là tôi chưa bao giờ bi quan về cuộc sống của mình. "
"Tôi không nói về chuyện ai đó bi quan về cuộc sống của mình ... có vẻ như nó không liên quan gì đến Horikita".
Horikita tỏ vẻ ghê tởm, hoặc có lẽ là một cái nhìn khó chịu, và thở dài.
"Vậy, cậu đang muốn nói điều gì?"
"Tôi đang nghĩ, con người ta cố gắng đến vậy ở một cái chế độ nhân tài làm gì?"
"Dĩ nhiên là vì bản thân người ấy rồi, cậu ngu à?"
"Gọi tôi là ngu cơ à ... mà cụ thể thì, cái " bản thân người ấy " là ám chỉ gì?
"Không phải nó thể hiện khả năng tiềm ẩn của một người, và tìm kiếm những công việc có vị thế cao trong xã hội?"
Horikita trả lời như thể nó là lẽ thưỡng tình. Dĩ nhiên, không phải là tôi không thể hiểu cô ấy.
Lý do chính cho việc học ở trường cao trung, đại học hoặc tốt nghiệp là để tìm kiếm một công việc tốt hơn trong tương lai.
Đương nhiên, những giấc mơ mà người ta không ngừng theo đuổi kể từ thời thơ ấu cũng nằm trong số đó. Tuy nhiên, đó chỉ là thiểu số, và có lẽ cũng có những mục tiêu đầy tham vọng mà không thể đạt được chỉ bẵng nỗ lực không.
"Vậy Horikita, cậu muốn trở thành gì trong tương lai?"
"Tôi chưa quyết định, bởi vì tôi đang ẩn chứa vô số khả năng."
Tôi không nghĩ ai có thể tự nâng bi bản thân mình giỏi như cô ấy.
Không để ai nghĩ đây là một chiêu trò để che giấu sự thật là mình chưa nghĩ đến nó, có lẽ đó cũng có thể được coi là một trong những điểm mạnh của cô ấy.
"Cậu muốn làm gì trong tương lai ... Tôi chắc chắn rằng cậu vẫn chưa nghĩ tới."
"Đừng có suy bụng người ta như vậy. Có lẽ tôi có một mục tiêu
bất ngờ nào đó? "
"...Cậu nói đúng. Dù xác suất là khá thấp, lúc này tôi sẽ tạm hỏi cậu. Cậu định làm gì trong tương lai? Cậu có kế hoạch không? "
"Tôi muốn trở thành Thủ tướng ."
"... Tôi thật ngu ngốc khi hỏi cậu."
Horikita tạo một dáng như thể cô đang đỡ lấy trán mình, và quay người lại.
"Này, nghe tôi đã. Tôi đùa về việc trở thành thủ tướng thôi. Tôi muốn trở thành một ai đó giống như nhân viên công chức. "
"Với người muốn tránh những điều phiền toái như cậu, đây là một con đường ổn định ... nhưng cậu làm nổi không?"
Với tuyên bố này, rõ ràng cô ấy đang than tôi thiếu năng lực.
"Cái công chức đó, là thứ mà cậu có thể vô tình trở thành nếu muốn."
"Ai đó nghĩ như thế này chắc chắn sẽ không đạt được nó. Tôi khuyên cậu nên trở thành nhân viện cửa hàng tiện lợi trong phần đời còn lại của mình. "
"Cậu đang khiếm nhã với tất cả những nhân viên đang làm việc tại các cửa hàng tiện lợi trên khắp đất nước đấy."
"Tất nhiên, tôi sẽ tôn trọng những người lao động có niềm tin.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là cậu đang tự hạ thấp bản thân mình. Có lẽ cậu sẽ trở thành một nhân viên bán hàng lười biếng. Thế này là hết thuốc chữa rồi. "
"Tôi đột nhiên cảm thấy muốn khóc ghê."
"Nếu cậu thực sự có một mục tiêu mà mình muốn theo đuổi, thì cậu cần phải tận dụng thời gian khi còn là học sinh để tiến lên trước. Bởi vì ngay cả khi sau này có hối hận thì cậu cũng không thể quay ngược lại thời gian. Rốt cuộc, những gì xuất hiện trước mắt cậu sẽ là một thực tế không thể thay đổi ".
"...Tôi sẽ nhớ lấy điều đó."
Mặc dù chúng tôi rõ ràng là ở cùng độ tuổi, tôi không thể không nghĩ rằng mình đang được một giáo viên khuyên nhủ.