Chuyện xảy ra vào một buổi sáng nào đó. Tôi nghe thấy tiếng thở sâu.
"hà - bơi..."
Hầu hết lũ con trai đều đang ngây ngất, chỉ trừ có Hondo đang chán nản.
"Chuyện gì sao?"
"Hả? Không, không có gì..."
Hondo trông có vẻ đang lo lắng về chuyện gì đó.
"Mà cậu luôn chỉ đứng nhìn thôi à. Đừng bảo là cậu không biết bơi nhé?"
"Tuy không giỏi như vận động viên bơi nhưng cũng mức bình thường. Chỉ thế thôi, các cậu thấy đấy, sẽ có rất nhiều chuyện, nếu tớ bơi."
Tôi không hiểu Hondo muốn nói gì.
"Tớ không hăng hái lắm về vụ này. Mấy thứ bơi biếc chán vãi."
Hondo đã quay về chỗ ngồi từ rất sớm.
"Tên này bị sao thế?"
Ike nghiêng đầu, không thể hiểu cậu ấy.
"À- thì ra là vậy. Thì ra là thế."
Sudou có vẻ đã hiểu dòng suy nghĩ của Hondo và cười ha hả.
"Chuyện là sao?"
"Cũng có vài đứa như Hondo ở trường trung học. Nó chắc lo lắng về cái này, kích cỡ của thằng bé."
"Hả?"
Câu trả lời của Sudou thật bất ngờ.
"Chém hả mầy?"
"Thật chứ, những người hành động như thế chắc chắn là bởi lí do đó. Nếu còn lí do khác thì là do bụng phệ hoặc có nhiều lông trên người. Hondo có mấy thứ ấy không?"
Đúng thật, Hondo có cơ thể cỡ trung bình mà bạn có thể tìm thấy ở khắp nơi.
"Đàn ông quyết định người chiến thắng bằng cỡ thằng bé. Bình thường, thằng bé có khuynh hướng phồng to ở mấy tên có mức không kiềm chế bình thường. Nó kiểu như phiên bản thu nhỏ của chính mày trong xã hội. Nếu thằng bé của một thanh niên mà nhỏ, giá trị của thanh niên đó cũng bị thay đổi, không phải thế sao?"
"Phụt hahahahaha! Tên đó, thằng bé nhỏ!"
Ike có vẻ đã hiểu suy nghĩ của Hondo và cười to hết sức. A - xã hội thật phiền phức.
"Tên đó chắc phải lười chảy thây rồi, nhìn gần xem"
Sudou nói với nụ cười tràn đầy tự tin.
Và rồi tiết học bơi bắt đầu. Hôm nay, Ike và Yamauchi cũng rất hứng thú về đồ bơi của các cô gái.
Sudou vừa nhìn Hondo mà cậu ta nghĩ đang lười chảy thây vừa cười.
Đó là bởi vì những người như cậu mà thậm chí cuộc thi đồ bơi bị người lớn nghiêm cấm và xu hướng mặc đồ bớt hở hang của cả trai lẫn gái đều đang tăng đấy, đúng chứ?
"Này, Sudou đang cười cái gì đấy, có gì vui sao?"
Kushida, người vừa thay xong quần áo bơi, đang trưng ra khuôn mặt không thể hiểu nổi và hỏi tôi. Như mọi khi, tôi không biết nên đặt tầm nhìn vào chỗ nào.
"Mấy thứ linh tinh ấy mà."
"Ý cậu mấy thứ linh tinh là sao?"
Dừng lại đi, bị nhìn chằm chằm một cách siêu dễ thương thế này cũng tính là quấy rầy đấy. Đồ bơi của con gái gợϊ ȶìиɦ một cách phi thường, tôi sẽ bị hứng lên đấy, cậu biết chứ?
Nếu tôi nói chúng này ra, tôi đoán là Kushida sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi lần nào nữa.
"Bơi nào! Có nhiều bạn đang ngồi chơi đấy!"
Đang lâng lâng, tôi nói trong khi trông thấy mấy người chỉ đứng nhìn xung quanh.
Kushida cũng ngó nghiêng xung quanh với tôi với vẻ mặt ngụ ý tán thành với những học sinh đang trên tầng hai.
"Các bạn nữ có rất nhiều chuyện các kiểu, nhưng các bạn nam cũng có nhiều chứ. Bơi nào."
Có những tên chỉ đơn thuần là không thích bơi và có những tên lại không bơi giỏi.
"Dù có bơi giỏi hay không, nếu họ từ bỏ ngay từ lúc đầu bởi vì mấy chuyện nhảm nhí này nọ thì họ sẽ không bao giờ có thể vượt qua dù là vấn đề đơn giản."
Phát biểu như một giáo viên, Horikita vừa đến. Ờm, sự xuất hiện của đồ bơi rực rỡ thật.
Để không trông như thể tôi nhìn chằm chằm, tôi rút lui tầm nhìn không để lại dấu vết.
"Đúng là tớ nghĩ rằng chúng ta nên cứ để họ vậy. Tầm quan trọng của việc bơi, tớ nên nói thế nào nhỉ? Cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của những người không biết bơi. Với những người đang sống trong thành phố, sự cần thiết của bơi lội hoàn toàn không tồn tại, phải không?"
"Vậy nếu có tai nạn thì làm sao? Nếu có động đất thì cũng có sóng thần. Để nâng tỉ lệ sống sót lên 1%, không có gì có thể tốt hơn bằng cách học bơi trước đó."
Quả thật, không thể từ chối câu hỏi sống sót này một khi bạn đã nhắc tới cụm từ 1%.
"Ahaha, quan hệ giữa hai cậu vẫn tốt như mọi khi."
"Tốt chỗ nào."
Horikita không xác nhận cũng không phủ nhận. Cô ấy chỉ ghét nói chuyện với Kushida.
"Kushida-chan---! Cùng nhau cố hết sức nào!"
Ike nhảy bổ vào khi cậu ta nhận ra sự có mặt của Kushida.
Mồm cậu ta nói là tán ngẫu, nhưng trong đầu cậu ta đang khắc sâu hình ảnh Kushida trong bộ đồ bơi vào võng mạc.
Kushida mỉm cười và bắt chuyện với Ike, không nhận ra suy nghĩ biếи ŧɦái của cậu ta.
"Phải rồi, cậu ta đang cười cái gì thế?"
"Ể?"
Horikita nhìn Sudou, người đang trêu trọc Hondo.
"À -- không đâu. Có vài chuyện lặt vặt ấy mà. Đàn ông cũng có nỗi lo của đàn ông."
"Tôi không hiểu lắm."
"Cùng làm một phép suy diễn nhé. Phụ nữ có những cảm xúc phức tạp về cỡ ngực của mình phải không?"
Cô ấy nhìn tôi như thể cô nói rằng "cậu nói cái gì mà đột ngột zứa?". Bị nhìn như này cứ như đang bị tra tấn.
"Nói cách khác, đàn ông cũng có nỗi phiền muộn tương tự. Hãy cố gắng thông cảm cho họ trong tương lai nhé."[note5324]
Nếu tôi nói nhiều từ cụ thể hơn, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là quấy rồi tìиɦ ɖu͙ƈ. Khó có thể nói tôi sẽ bị Horikita đập hay không.
"... là thế à. Quá vô nghĩa."
"Khả năng thông hiểu của cậu tốt thật đấy."
"Sau khi nghe những từ bẩn thỉu của cậu, mặc dù không hay lắm, cũng đủ để tưởng tượng."
"Nếu bị yêu cầu phải giải thích chuyện đó thì tớ chỉ đơn thuần là nói ra sự thật thôi. Đừng cư xử như thể tớ là gã tồi tệ."
"Này Ayanokouji-kun ơi. Ike có ổn không thế?"
Kushida, người đang nói chuyện với Ike, đã tới gần chúng tôi trước cả khi chúng tôi nhận ra. Còn Ike, cậu ta đang khom người và ôm bụng.
"Cậu ấy hình như bị đau bụng."
Kushida nhìn cậu ấy đầy lo lắng từ xa.
Ike, là đối tượng đang được lo lắng, và đang ôm bụng, nhưng hình như cậu ta không tỏ ra đau đớn.
Nói cách khác, chắc hẳn cậu ta nhìn Kushida quá nhiều và giờ phải trả giá.
Tên này không bao giờ học được rằng, cậu ta luôn luôn sống theo bản năng.
Horikita nhìn Ike với ánh mắt không thể khoan dung tràn đầy sự khinh bỉ.+
A - tuổi trẻ.
Tôi nghĩ vậy mặc dù tôi không làm gì cả.