THẦN
Thực thể chí tôn cao cao tại thượng, uy dũng tứ phương ngự trị nhân loại.
Đỉnh thiên thượng hạ, duy ngã độc tôn.
Thật ra, cũng chỉ là một phàm nhân tu luyện với chút công phu rồi sống lâu hơn người thường một chút. Chẳng qua, cũng chỉ là do thời gian lâu ngày bản thân quên mất hoặc cố lẫn tránh sự thật rằng có ngày chính mình sẽ chết mà thôi.
Ai đã đạt đến chí cao?
Ai đã thọ cùng trời đất?
Ai có thế không chết?
Ai? Ha ha...ta ngộ ra được điều chân ngã này cũng là vì ta đã đạt đến chí tôn. Đạt đến cái gọi là đỉnh thiên thượng hạ, duy ngã độc tôn. Nhưng rồi ta cũng chết, phải để lại cơ nghiệp hơn trăm năm mà ta đã tạo dựng cho kể khác.
Quang Minh Đỉnh tại trên núi Cửu Thiên Sơn.
Bầu trời đẹp trong xanh của mùa xuân, tiếng một con sông nhỏ nhẹ nhàng đẫy dòng nước trôi. Những tia nắng chiếu rọi xuống mặt nước của con sông nhỏ yên ả, tạo ra một ảo ảnh lắp lánh cùng với bầu trời trong xanh trên mặt sông. Thật là một ngày tuyệt vời để đi dạo trên con sông, với dòng nước mát xanh miết.
Một giọt máu rơi xuống dòng nước.
“ Thiên Ma Lão Tổ! Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi. “
Phía trên không trung, một tiên nhân tên Mạc Hà chỉ mũi kiếm vào một thư sinh trên người dính đầy máu đang đứng khom lưng trông rất đáng thương tại con sông nhỏ.
“ Mạc Hà huynh à! Chúng ta cứ từ từ mà chơi đùa với con chuột này chút đã. Lão tặc Thiên Ma này, đã làm cho Thủy gia ta chó gà không yên. Hôm nay, không chà đạp hắn một chút thật sự là có lỗi với bản thân cùng phụ lão của Thủy gia ta. “
Thủy Chung Tiên Tử nói với khuôn mặt hách dịch, lại có chín phần kiêu ngạo bộ dạng. Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thanh tú, khả ái của ả. Phía sau lại có hơn 500 môn hạ đi cùng, đang bay lơ lửng trên không.
“ Tiên Tử nói phải lắm! Thật hợp ý ta, chúng ta vẫn là cứ chơi đùa với tên Thiên Ma này thêm chút nữa. Dù gì cũng nhiều người của chúng ta ở đây cơ mà, hắn có chạy nhanh hơn cũng chẳng được. Ha ha ha... “
Diệp Thiên Hàn tiên nhân, cùng hơn 800 thuộc hạ đang bao phủ bầu trời phía sau với khuôn mặt cười ngạo nghễ.
Vị thư sinh trên người dính đầy máu, do thương tích trên người quá nặng mái tóc đen trên đầu từ từ chuyển sang màu bạc, như tuyết trắng mùa đông.
Làm cho dáng vẻ thêm toát ra mị lực.
Chàng ta đứng thẳng lên ngước nhìn, phong thái cao ngạo khiến nữ nhi xung quanh thèm đến nhỏ dải. Một đấng nam nhi khuôn mặt tao nhã với chút lạnh lùng, sống mũi cao thon, kết hợp với mái tóc bạc trắng tinh càng tạo ra một sự kết hợp thoát tục thần thái.
Khiến người đối diện thì yêu, kẻ thấy thì si!
Một mỹ nam tuyệt thế, nhưng do hoàn cảnh sa sút nên giữ vẻ mặt lạnh lùng.Những kẻ đang đuổi giết chàng ta không chống được vẻ ngoài tuấn tú dung mạo kia của chàng, mà không muốn ra tay. Tất cả họ chỉ đang đuổi theo để ngấm nhìn chàng thư sinh trong khá bảnh kia, như những người hâm mộ điên cuồng thực thụ chẳng muốn để thần tượng của mình rời xa.
“ Nếu ta không phải bị thương lúc giao chiến với Thánh Đế, lũ ruồi nhặng các ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta. “
Chàng thư sinh kia thầm nghĩ.
Thủy Chung Tiên Tử bay bỗng nhẹ nhàng đáp xuống gần phía chàng thư sinh kia.
“ Thiên Ma! Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, ta sẽ cho ngươi đi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi chết được nhắm mắt. “
“ PEW!!! “
Chàng thư sinh phỉ nhổ xuống đất.
“ Đừng làm ra vẻ thanh cao trước mặt ta, cái gì mà Tiên hay Ma. Các ngươi tự xưng chính nghĩa, thật ra cũng chỉ là đám chó thượng đội hạ đạp dưới chân Thánh Đế mà thôi. Hay là chi bằng các ngươi liếm đôi hài dưới chân ta, Thiên Ma Lão Tổ ta xem chừng có thể tha cho các ngươi khỏi chết rời đi. “
“ Thiên Ma ngươi tưởng ngươi còn bao nhiêu ma lực mà mạnh miệng như thế? “
“ Đừng ra vẻ với bọn ta, ngươi chỉ còn chút chân khí. Tuỳ thời có thế bạo liệt mà chết! “
“ Ha ha...con chó kia đang sủa những lời cuối cùng, trước khi bị làm thịt a. “
Các tiên nhân xung quanh đáp lại lời chàng thư sinh kia, rõ to.
Biết không thể lừa được lũ tiên nhân thối nát kia, chàng thư sinh nghiến răng nói.
“ Nếu không phải ta giao chiến với Thánh Đế bị trọng thương, lũ các ngươi căn bản là con kiến trước mặt ta. Tuỳ ý có thể nghiền nát!!... “
“ Hỗn láo!!! Mau chết đi Thiên Ma. “
Chưa nói xong, một tiên nhân thuộc môn hạ của Diệp Thiên Hàn vung kiếm bắn một luồng tiên khí ra từ kiếm, hướng thẳng về phía chàng thư sinh kia.
Một luồng tiên khí chớp nhoáng bắn tới!
Chàng thư sinh nhẹ nhàng từ tốn đưa tay đẫy luồng tiên khí kia, thay đỗi đường bay ngược trở lại. Luồng tiên khí được tăng cường phản hệ, bắn lại về phía tiên nhân đã xuất chiêu.
Lập tức, tiên nhân đó trúng chiêu thức của chính mình. Vì luồng tiên khí đã được tăng cường, nên tốc độ được tăng cao, tiên nhân đó không tránh được. Liền trúng chiêu tức tưởi chết ngay lập tức, rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng của các tiên nhân xung quanh.
Tiên nhân vừa chết là kẻ có đạo hạnh hơn 150 năm.