Đoạn Mục Chi luôn đi theo phía sau Trì Niệm, từ dưới lầu công ty cho đến trạm tàu điện ngầm, lại từ trạm điện ngầm đến trạm xe buýt.
Nhìn cô dừng một chút trước trạm xe buýt, Đoạn Mục Chi muốn đến gần phía sau cô nhưng Trì Niệm vẫn luôn thất thần, người bên cạnh lúc lên xe thỉnh thoảng sẽ va vào cô. Cô cũng chỉ nhàn nhạt lùi lại một chút, không quan tâm bên cạnh là một cái thùng rác, cũng không quan tâm có bị đụng vào hay không.
Đoạn Mục Chi rất kinh ngạc trước bộ dáng kỳ lạ này của Trì Niệm.
Trong ấn tượng của anh, tựa hồ chưa nhìn thấy bộ dạng như thế này của Trì Niệm bao giờ.
Ngay lúc anh nghĩ Trì Niệm muốn lên xe buýt đi về, cô đột nhiên quay người về phía đường hầm đi bộ.
Không biết cô muốn đi đâu, Đoạn Mục Chi luôn đi theo sau cô.
Vào tầm này dưới hầm đi bộ có rất nhiều người, Trì Niệm giống như trôi theo dòng người.
Trước lối ra của hầm đi bộ dưới này có một quầy hàng bán quýt, có quả nho nhỏ, có quả chua đến phát sầu, cũng có quả vị ngọt ngào.
Không biết hôm nay có phải Trì Niệm tới không đúng lúc hay không, cửa hàng bình thường vẫn bày bán lúc này lại chưa mở.
Đoạn Mục Chi nhìn bóng lưng cao gầy của Trì Niệm dừng lại trong đám người, đứng trước lối ra một lúc, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Biển người chen chúc, Trì Niệm theo dòng người bước đi.
Đi theo cô một lúc, Đoạn Mục Chi phát hiện hướng đi của cô hình như là quảng trường Rubik.*
(*hay còn gọi là Dream Cube Plaza là một khu tổ hợp mua sắm nằm ở phía Đông thành phố Thành Đô, Trung Quốc.)
Từ công ty của cô đi đến đây là một quãng đường dài, ước chừng khoảng 40 phút, vậy mà Trì Niệm giống như không cảm thấy mệt mỏi.
Quảng trường Rubik vô cùng náo nhiệt, những quảng cáo nhiều màu sắc được chiếu trên màn hình LED khổng lồ. Cho dù buổi tối mùa thu hơi se lạnh, nhạc nước vẫn được biểu diễn tại trung tâm.
Trì Niệm đứng bên cạnh nhìn một lúc, vài đứa trẻ đang nô đùa bên những cột nước, Đoạn Mục Chi thấy bên môi cô lộ ra ý cười.
Cô nhất định là gặp chuyện gì.
Cả một đoạn đường, bước chân Trì Niệm thập phần chậm rãi, bóng lưng gầy yếu lẫn trong đám người cũng nhận ra rõ ràng. Trong một đám người đi đường đi lại vội vã cũng chỉ có cô là ảm đạm.
Cho dù xung quanh phồn hoa náo động, mọi người thần sắc vui vẻ, chỉ có cô lộ ra dáng vẻ u buồn.
Cô dừng lại trước đài phun nước nhìn xuyên qua đến phía sau quảng trường.
Không giống dòng người trước mặt ồn ào náo nhiệt, phía sau quảng trường là một dòng sông nhân tạo, rất ít người đi lại, trong không khí yên tĩnh tựa hồ mang theo chút mùi vị ẩm mốc.
Tại lối đi bộ phía trên, một nghệ sĩ đường phố đầu đội chiếc mũ tai bèo tay ôm cây đàn ghita miệng ngâm nga câu hát, có chút cô đơn và thê lương.
Trì Niệm dừng lại trước mặt hắn.
Bài hát đang nghe là một bài hát cũ, Đoạn Mục Chi chỉ có chút ký ức mơ hồ với giai điệu này.
…
Muốn nói lời tạm biệt với quá khứ nhiều lời hơn, khi chuyển mùa mọi thứ đã thay đổi
Oh ~ nhưng vẫn là không đủ kiên nghị, tại cái mùa cô đơn này
…
Ngoài cửa sổ đều là chiếc lá đã úa tàn, những sầu não cũng chỉ còn đọng lại trong lòng một ít oh~
Biết bao người đã yêu, trái tim cũng chậm rãi héo tàn
…
Hình như đây là bài hát đầu tiên, người vây xem cũng không nhiều, đa số đều là những cô gái trẻ tuổi nhìn theo người nghệ sĩ mang mũ tai bèo, lấy điện thoại ra ghi âm lại; hay những cặp đôi yêu nhau cũng dừng lại nghe một chút. Giống như Trì Niệm một thân một mình, đoán chừng có thể là do bị lời tâm tình trong bài hát hấp dẫn.
Một bài hát hoàn thành, người nghệ sĩ điều chỉnh lại thanh âm và tư thế ôm đàn, nhìn lướt qua số nhiều vây xem, âm điệu lại vang lên.
Khi sắp bước vào đoạn điệp khúc, Đoạn Mục Chi trông thấy Trì Niệm cúi đầu tìm trong túi xách cái gì đó, một lúc sau một tờ tiền lục sắc được siết chặt trong tay (đoạn này editor đoán chắc là tờ 10 tệ)
Khi đến đoạn nhạc dạo, cô chạy chậm đến bỏ tiền vào bên trong hộp đựng ghita, cố gắng đè nén âm thanh bị microphone thu vào. Nhưng Đoạn Mục Chi trông thấy miệng cô cử động.
Cô không muốn làm phiền đến tâm trạng của cậu, cho tiền, lại chạy lùi về bên ngoài dừng trong đám người tựa như chưa từng tiến vào.
“Cám ơn cô” Có một sự khác biệt nhỏ giữa giọng khi nói và hát của cậu, nhưng không có nhiều người để ý đến điều này. Điệp khúc vang lên lần nữa, cậu lại tiếp tục ca hát.
…
Muốn nói lời tạm biệt với quá khứ nhiều lời hơn, khi chuyển mùa mọi thứ đã thay đổi
Oh ~ nhưng vẫn là không đủ kiên nghị, tại cái mùa cô đơn này
Một làn gió lạnh thổi qua đem ánh đèn cuối cùng dập tắt
…