Tối đó Trì Niệm ngủ rất ngon, không có nằm mơ cũng không xoay người. Buổi sáng khi tỉnh lại, cô vẫn còn duy trì tư thế lúc đi ngủ kia. Giấc ngủ chất lượng tốt như vậy giúp cô cảm thấy được chữa lành.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô bước ra ngoài. Phòng khách đã được Đoạn Mục Chi dọn dẹp sạch sẽ.
Trì Niệm muốn nói với cậu một câu cảm ơn, nhưng hình như cậu vẫn đang ngủ, cửa phòng đóng chặt bên trong không có tiếng động.
Hiếm khi giờ này mà cậu chưa thức giấc, có thể là do buổi tối hôm qua mệt mỏi đi.
Khi đi qua phòng cậu, Trì Niệm thả nhẹ bước chân.
Lặng lẽ đi đến trước cửa, lặng lẽ đổi giày, lặng lẽ mở cửa, sau đó – cô ngây ngẩn cả người.
Ngoài cửa là Đoạn Mục Chi đang cầm theo bữa sáng, nhìn thấy Trì Niệm cũng khiến anh có chút kinh ngạc.
Trì Niệm bị bất ngờ
“Cậu vừa mới trở về…”
“Chị là đi làm…”
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời sửng sốt, trình độ ăn ý max điểm.
Nhìn Trì Niệm lúng túng rũ mắt xuống, khóe miệng Đoạn Mục Chi nhếch lên.
Cậu từ trong túi lấy ra một cốc sữa đậu nành cùng bánh bao đưa tới, vẫn còn nóng.
“Tôi mua bữa sáng, chị cầm theo ăn trên đường đi.”
Trì Niệm đưa tay nhận lấy, có chút xấu hổ “Cậu ra ngoài mua bữa sáng sớm như vậy?”
“Ừm”
Trì Niệm cười: “Không nghĩ rằng cậu không đi làm mà vẫn dậy sớm như vậy, thói quen thật tốt!”
Đoạn Mục Chi dừng một chút, nụ cười trên mặt không đổi khuôn mặt có chút rũ xuống trông khá khiêm tốn khiến Trì Niệm sinh ra một chút ảo giác
“Bình thường.”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Trì Niệm cúi đầu nhìn thời gian, hỏng rồi, chậm ba phút, phải đi nhanh nếu không sẽ bị trễ.
Trì Niệm vội vàng đi ra “Tôi phải đi đây, bai bai.”
Đoạn Mục Chi nghiêng người nhường cô: “Đi đường cẩn thận.”
--
Đứng trên ban công nhìn bóng dáng Trì Niệm đi ra khỏi tiểu khu, Đoạn Mục Chi mím môi cười khẽ.
Cô gái ngốc nghếch.
Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông
Là Cao Thành.
Đoạn Mục Chi không nhận điện thoại tầm mắt lướt qua một vòng phía bên dưới, quả nhiên nhìn thấy xe của Cao Thành đang đỗ cạnh một cái cây.
Hắn dựa vào trên xe, hai chân vắt chéo, bộ dáng chán ghét cười cười mị hoặc.
Nhìn về hướng ánh mắt Đoạn Mục Chi, Cao Thành giơ điện thoại trong tay lắc lắc sau đó uống một ngụm sữa đậu nành, vỗ vỗ cửa xe, cánh cửa hạ xuống.
Xa Hạo, Vưu Hồng Minh, Phùng Nhất Trình thò đầu ra cùng Đoạn Mục Chi phất tay chào hỏi, ngay cả Bạch Xương Dân cũng học theo bọn họ, từ phía cửa duỗi tay vẫy vẫy.
Mấy người này đêm qua lôi kéo anh từ D9 sang Vân Quý Hiên, uống đến gần rạng sáng. Thời điểm tan cuộc, Cao Thành gọi tài xế lái xe thuê đến, mấy người báo vị trí, cũng nhất trí quyết định đưa người ở xa nhất, chính là Đoạn Mục Chi về nhà trước, à không, là về nhà vợ tương lai của anh.
Bây giờ lại nhìn thấy Đoạn Mục Chi đang đứng trên ban công dùng ánh mắt thâm tình nhìn theo bóng dáng Trì Niệm, mấy người trên xe đều cười không có ý tốt.
Nhớ đến trêu chọc đêm qua của bọn họ, Đoạn Mục Chi cười cười.
Điện thoại lại đổ chuông lần nữa, lần này Đoạn Mục Chi ấn nút nghe điện.
Cao Thành đầu bên kia uy một tiếng miễn cưỡng, Đoạn Mục Chi mắng: “Đều lăn hết cho tớ!”
Cao Thành nói: “Dù sao tiểu học tỷ của cậu bọn tớ đã được gặp, hắc hắc, chuẩn bị lăn đây.”
Nói xong bên kia lại truyền đến một trận cười vang.
Đoạn Mục Chi thậm chí còn nghe được giọng Bạch Xương Dân bên kia nói: “Tiểu Đoạn, ánh mắt được nha.”
Thế là tiếng cười lại lớn hơn.
Cái tên Bạch Xương Dân này là kiểu thành thục ổn trọng trong đám người bọn họ, hắn rất ít khi nói chuyện, càng ít nói đến chủ đề phụ nữ. Hoàn toàn không giống với tên Cao Thành miệng rộng thích nhiều chuyện kia.
Trên thực tế, chuyện này là do chính Đoạn Mục Chi kể ra, nhưng anh cũng không nghĩ đến Bạch Xương Dân sẽ nói như vậy.
Đoạn Mục Chi đau đầu bất đắc dĩ nhưng lại có chút đắc ý nho nhỏ.
Ánh mắt của anh, từ lúc đi học vẫn luôn rất tốt.
Qua điện thoại vui cười mắng mấy câu, Đoạn Mục Chi nhìn Cao Thành bước vào xe. Chiếc xe màu đen rất nhanh đưa mấy người bọn họ ra khỏi tiểu khu.
Đoạn Mục Chi trở lại phòng, nhìn bữa sáng trên tay, bật cười.
May mắn khi trở về Cao Thành đã nhắc anh mua chút đồ, nếu không chẳng may gặp Trì Niệm, cô hỏi anh đi đâu, anh khó mà nói mình mặc thế này đi chạy bộ được.
Nhưng mà Đoạn Mục Chi nghĩ, cho dù anh có nói như vậy, Trì Niệm hẳn là vẫn tin đi.
Giống như ở chỗ rẽ cầu thang trường học năm đó, trên tay anh còn đang cầm điếu thuốc chưa kịp vứt, Trì Niệm ôm sách giáo khoa hóa học đi đến. Khi hai người nhìn thấy nhau, đều là sững sờ.
Khi đó Trì Niệm vẫn còn nhiều ngây ngô và mẫn cảm hơn bây giờ, nhìn thấy ánh mắt anh, rất nhanh đã cúi đầu.
Ngay khi hai người chuẩn bị đi qua nhau, Trì Niệm đột nhiên nói khẽ với anh một câu: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Đoạn Mục Chi khẽ giật mình
Anh cũng không biết mình nghĩ gì, lai quay đầu hướng về phía cô nói: “Tôi không hút, cái này là vừa nãy tịch thu được.”
Trì Niệm lúc này mới ngẩng đầu lên, trông thấy bên tay trái của anh có quấn một chiếc băng đỏ, như là nhớ đến cái gì, “A, cậu là người của hội học sinh….”
Nói rồi, Trì Niệm dừng một chút, Đoạn Mục Chi nhìn cô rũ mắt, cái miệng nhỏ mấp máy.
Đoạn Mục Chi không biết mình làm sao có thể nhớ rõ được động tác nhỏ của Trì Niệm như vậy, chắc là bởi vì anh chưa từng nhìn thấy trong trường học nữ sinh nào như Trì Niệm đi.
So với cô xinh đẹp hơn nhưng không có ngây thơ, so với cô ngây thơ hơn nhưng lại không linh động, so với cô lình động nhưng lại không ngoan bằng, so với cô ngoan thì lại không xinh đẹp.
Mặc dù giờ nghĩ đến có chút nông cạn, nhưng đúng là trong một khoảng khắc đó Đoạn Mục Chi đối với cô là vừa gặp đã yêu.
Khoảng thời gian sau đó, chỉ cần là ở trong trường hay ở sân thể dục, Đoạn Mục Chi luôn luôn có thể nhận ra cô đầu tiên từ trong đám đông.
Trì Niệm vẫn luôn không biết, ngày đó ở hành lang khách sạn, dù cô có không mặc đồng phục, Đoạn Mục Chi vẫn gọi cô là học tỷ không phải bởi cái gì khác mà là khuôn mặt của cô, bóng dáng của cô đã sớm khắc sâu trong đầu của anh.
Đã nhiều năm như vậy, cho đến tận hôm nay anh vẫn cảm thấy, Trì Niệm vẫn là cô gái đơn thuần nhất trong tất cả những cô gái anh đã gặp.