"Tiểu thư Kha Dụ Phân? Tiểu thư Kha Dụ Phân?" Đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời của cô, đức cha nhịn không được khẽ gọi tên cô, tiếp tục hỏi "Con nguyện ý gả cho tiên sinh Chu Lập Đạt làm vợ, đời này bất luận giàu sang phú quý hay nghèo hèn bệnh tật đều không xa cách?"
Giọng nói của đức cha như kéo hôn của Kha Dụ Phân về, từ tối hôm qua sau khi nghe ba mẹ cãi nhau, cô đã………
Chu Lập Đạt khó hiểu nhìn cô "Dụ Phân, mau trả lời." Nhỏ giọng nhắc nhở.
Kha Dụ Phân nắm được thật chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô tự nói với mình là phải tỉnh táo lại, nhắc nhở mình là hôn lễ đang được cử hành, cô thuyết phục mình ngàn vạn lần đừng làm ba mẹ mất mặt, cô hít sâu rồi lại hít sâu thêm lần nữa. Hơn nữa cố gắng làm cho mình mở ra.
Đáng chết, cô nói không ra ba chữ "Tôi đồng ý" này, cô thật sự không nói ra được.
"Dụ Phân?" Chu Lập Đạt buồn bực nhìn cô, vẻ mặt hơi cứng ngắc khó chịu.
Cô phát hiện, cô không thể thuyết phục bản thân gả cho Chu Lập Đạt, bởi vì giữa bọn họ không có tình yêu, cô tự cho là bản thân hiếu thuận nhưng thật ra là sợ sệt, hủy hoại mình, cũng như hủy hoại người khác!
Cô không thể tiếp tục lừa mình dối người với cái hôn nhân môn đăng hộ đối vui vẻ tưởng tượng này nữa. Bởi vì cô không muốn một ngày nào đó trong tương lai Chu Lập Đạt sẽ chỉa vào mũi cô mà chửi rủa.
Cô gả cho tôi không phải bởi vì cô yêu tôi, cô chỉ dựa vào cái điều kiện môn đăng hộ đối này mà thôi, đời này tôi hối hận nhất là ban đầu không cự tuyệt hôn sự này.
Uông Tinh Tinh nói đúng, cô không thể gian xảo đưa vận mệnh của mình cho người khác quyết định, cô không nên làm trở ngại cơ hội theo đuổi của một người đàn ông chân chính đem lại hạnh phúc nửa đời sau cho mình.
Cái bản tính ngang bướng muốn làm phản trong xương lâu năm bây giờ muốn nhảy ra ngoài, Kha Dụ Phân làm một đứa con gái ngoan ngoãn, dịu dàng hết 28 năm.
Cô không lấy chồng. Coi như làm trái với cam kết cô đã làm với mẹ, cô cũng không lấy chồng.
"Dụ Phân, em đang nghĩ cái gì vậy?" Khuôn mặt luôn tươi cười của Chu Lập Đạt bây giờ đã cứng ngắc như muốn co quắp lại.
"Làm việc thiện. Tôi cứu anh cũng như cứu lấy chính bản thân mình." Dứt lời, Kha Dụ Phân ở thân bằng hảo hữu một mảnh tiếng ồn ào ở bên trong, cũng không quay đầu lại xoay người chạy ra khỏi hôn lễ hoang đường này.
Chạy như điên hồi lâu không có ngừng lại, khiến giày cao gót dưới chân hung hăng gãy gót, nhưng gót giày xinh đẹp bị gãy cũng không làm Kha Dụ Phân quay đầu lại nhặt lên, mà cô không hề nghĩ ngợi tháo chiếc giày còn lại ra ném đi, rồi chạy tiếp.
Rất đau. Trên đường đá vụn đâm vào chân cô rất đau, nhưng trải qua qua mấy năm gánh trách nhiệm trên vai nên hiện tại tâm tình của cô vô cùng trống trải.
Cô chạy, dùng sức chạy, lấy hết tất cả sức lực của bản thân chạy.
Cho đến khi cô phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra mình đã chạy tới trước một sân bóng rổ của một trường học.
Ô… Thật đẹp.
Phía trước có một sân bóng rổ thật lớn, có rất nhiều người ngồi xung quanh cô vũ, trên sân cũng có nhiều người đang thi đấu, ai cũng nhìn cô đang mặc sơ-rê màu trắng. Không bao lâu, quanh thân cô đã bàn tán ầm ĩ.
Kha Dụ Phân biết mình rất nhếch nhác, đi chân không, váy trắng dơ bẩn, tóc rối bời, thở hổn hển, hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh thiên kim tiểu thư xinh đẹp 28 năm qua của mình. Mà nói không chừng, những người vây xem này đã biết cô có đức hạnh đáng kinh đến mức đào hôn.
Nhưng cô không hối hận, chỉ hơi lo lắng, còn chưa có thói quen nhếch nhác xuất trước mắt mọi người như hiện tại mà thôi.
Lúc Kha Dụ Phân đang mặt đỏ tới mang tai, hốt hoảng được không biết thế nào cho phải, thì trong đám người đó có một người chen thân đi ra.
Bạch……… Bạch Thư Duy? !
Nhìn thấy anh, Kha Dụ Phân dụi dụi mắt, hoàn toàn không thể tin được.
Bạch Thư Duy làm sao có thể lại xuất hiện ở đây? Uông Tinh Tinh rõ ràng nói anh ta đang ở Mỹ mà.
Đôi mắt xinh đẹp của Kha Dụ Phân trợn tròn, vô cùng nghi ngờ người trước mắt mình nhìn thấy là do vận động dữ dội nên xuất hiện ảo giác.
Ánh mặt trời ở sau lưng Bạch Thư Duy lóng lánh, quanh người anh phát ra vầng quang làm người ta không dám nhìn gần, từng vệt nắng đan xem qua người anh giống như anh chính là thần linh càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng xuyên qua đám người nhốn nháo bước đến gần cô.
Tim Kha Dụ Phân đập rộn lên, khẩn trương luống cuống, cả người nóng rực lên.
Nhìn thấy váy trắng trên người cô, đứa ngốc cũng biết là cái gì. Trong mắt Bạch Thư Duy lóe lên một tia phức tạp nhưng nhanh chóng biến mất.
Làn môi mỏng mà góc cạnh nhấm nháy rất lâu sau đó mới nghe thấy giọng nói trầm thấp, dịu dàng "Tại sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tớ. . . . . ." Kha Dụ Phân vừa mới muốn mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào, giống như có ngàn vạn câu đồng thời xông lên, cổ họng của cô đau đớn, cuối cùng một chữ cũng không nói thành lời.
Là anh, thật sự là anh, đã nhiều năm như vậy, khi cô đi đè ép đến mức không còn là chính mình nữa thì anh không chỉ trở nên thành thục chững chạc, mà so với trước kia con chói mắt mê người hơn nữa.
Cô nghẹn ngào níu lấy ngực của anh, khiến cho anh hỏi dồn dập hơn "Kha Dụ Phân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói khàn khàn, tràn đầy sức quyến rũ.
Còn có thể được anh như vậy quan tâm, Kha Dụ Phân đột nhiên có ảo giác giống như trở lại mùa hè năm mười tuổi ấy, trở lại nơi nhỏ bé dưới cầu tuột năm đó. Cô đau lòng khóc rống, còn anh chân thành tình nghĩa, vô tư làm bạn với cô.
Cô nhớ lại vô cùng xúc động, mắt to tròn vo từ từ rơi nước mắt, cô cười lắc đầu, hồi lâu giọng nói rốt cuộc run run hỏi "Bạch Thư Duy, cậu có khỏe không?"
Anh tự tay lau đi nước mắt của cô "Tớ rất khỏe."
Cô vừa cười vừa khóc, trong đầu thoáng qua vô số hối hận, hối hận bản thân chưa từng nói một câu cảm ơn với anh, hối hận bản thân hèn yếu chối bỏ tình bạn chân thành với anh.
Nếu như, có thể làm lại từ đầu. . . . . .
Trong đầu Kha Dụ Phân vừa mới xẹt qua mấy chữ như vậy, bỗng đột nhiên phát ra tiếng hét kỳ lạ, cô và anh không hẹn mà cùng nhìn theo nơi phát ra tiếng hét đó.
"Cẩn thận."
Bạch Thư Duy ôm lấy cô, khi tầm mắt cô lướt qua bờ vai của anh thì hoảng sợ thoáng chốc tràn đầy hai mắt.
Trong thời gian cực ngắn, "Rầm." một tiếng vang thật lớn, cái gì đó to lớn đổ xuống, hai thân thể yếu ớt trước nay chưa từng va chạm mãnh liệt, sau khi đau đến tê tâm liệt phế, cô bị cuốn vào vòng nước xoáy đen thui.
Tối quá……. Tối quá. . . . . . Chẳng lẽ cô chết rồi sao?
Nhưng cô không muốn chết, cô khó khăn lắm mới có dũng khí đào hôn, cô khó khăn lắm mới có can đảm phản nghịch.
Thật khó khăn mới lại gặp lại Bạch Thư Duy, lời cũng không chưa nói hết, sao lại gặp chuyện xui xẻo như vậy, tại sao ông trời có thể đối xử với cô như thế? Cái đó thật đáng chết sao lại xem cô như nệm thịt mà đè cô như vậy chứ?
Cô không cam lòng. Đời này, cô còn chưa có nếm qua tư vị của tình yêu, vẫn không có sống thật với bản thân mình, thậm chí còn chưa nói với Bạch Thư Duy rằng cô vẫn luôn rất nhớ anh, bọn họ vừa mới gặp lại, tại sao cô có thể chết nhanh như vậy chứ?