Chương 28: Chương10.3

Dự vị nước rút xuống lượn vòng thật lâu trong thân thể . . .

Một đoạn thời gian tốt đẹp này, bọn họ kích động nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển. Đó là cảm giác thỏa mãn, thỏa mãn nhất tốt đẹp nhất trên thế giới.

"Em có khỏe không?" Anh dùng giọng khàn khàn hỏi cô. (giờ mình để xưng hô là anh - em nha)

"Uhm." Cô thẹn thùng đáp nhẹ, thanh âm hơi hơi run sợ, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

Anh yêu thương vuốt ve tấm lưng của cô, nhìn biểu tình cô có vẻ đăm chiêu, nhịn không được hỏi: "Suy nghĩ gì?"

"Chu Lập Đạt."

Người đàn ông mẫn cảm thần kinh phút chốc căng thẳng.

Có lầm hay không, giường vẫn còn nóng, mùi vị hoan ái vẫn chưa tan, người vẫn nằm ở bên cạnh anh, mà cô đã khẩn cấp nhớ đến một tên đàn ông khác?

Đang muốn chất vẫn cô gái nhỏ này, cô đã nhẹ nhàng lên tiếng, thấp giọng nói . . .

"Em rốt cuộc hiểu rõ, vì sao trước kí Chu Lập Đat muốn nắm tay em, em đã vội vã muốn bỏ tay anh ta ra, bởi vì em căn bản không thích anh ta, không thể chấp nhận sự ***ng chạm của anh ta, dù cho chỉ là dắt tay." Cô đánh giá trắng đen rõ ràng, thâm tình khẩn thiết nhìn lên anh: "Chỉ có thể là anh, có thể ***ng chạm vào cơ thể của em cũng chỉ có anh, em không có biện pháp tưởng tượng đến cảnh một người đàn ông khác ***ng chạm cơ thể em, quá ghê tởm, chỉ có thể là anh, cũng chỉ muốn là anh."

Vừa mới bị đả kích tự tôn đàn ông, giờ lại nhận được câu nói tráng lệ như vậy, hoàn toàn thỏa mãn.

Bạch Thư Duy nhếch miệng, đắc ý vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

"Anh từng hoài nghi là vì Trần Quang ném quả bóng rổ trúng em, mới khiến cho chúng ta một lần nữa quen biết, khi đó anh còn nghĩ, sớm biết rằng một quả bóng rổ có thể xoá sạch thái độ cự tuyệt tiếp xúc với ngừoi ngoài của em, thì lúc trước anh nên hung hăng ném 20 quả, chúng ta cũng không cần lãng phí nhiều năm thanh xuân như vậy."

"Hứ, cư nhiên muốn đánh em! Đồ trứng thối."

"Ai bảo trước kia em khiến anh đau đầu như vậy, gương mặt giá lạnh đáp lại chân thành của anh."

"Oa, hiện tại là tính nợ cũ đúng không?"

"Trở mặt nha, có mấy người có thể giống như chúng ta vậy, cùng chạy qua thời không tính nợ cũ?" Anh dương dương đắc ý nói.

"Còn nói, đều là quay lại, vì sao em bị thầy số học đánh cho thê thảm như vậy, kết quả anh một chút xây xát đều không có, thành tích vẫn giống tốt giống như trước?"

"Anh cũng đã trả giá thật nhiều, lúc trước em thi xong đại học, liền vĩnh biệt sách vở, anh lại vẫn cùng chúng nó có đến bốn năm giao tình, tình nghĩa tự nhiên sâu đậm."

"Không hiểu. Anh lôi kéo tình cảm với ai?"

"Đương nhiên là theo quốc anh và sử địa. Bốn năm đại học anh cực kỳ cố gắng và gia giáo, khiến không ít người thành công thi lên đại học, rất nhiều cha mẹ hâm mộ tiếng tăm mà đến, thân là một danh sư có tiếng, bắt được trọng điểm, khả năng đoán để của anh cũng rất cao, thành tích sừng sững là chuyện đương nhiên."

"Thì ra là thế."

"Ukm, thì ra là thế, Trần Quang Tông đích thực bị oan, tất cả mọi người tưởng rằng anh ta đánh em ngu dốt rồi." Hiện tại ngẫm lại, anh nên phát giác cô có chút là lạ, thì sẽ cần không bất an trong lòng lâu như vậy.

Đúng, anh không nói với cô, tuy anh và cô cùng bị đè dưới sân khấu kịch, nhưng kỳ thật anh trở lại năm mười tám tuổi sớm hơn cô, cũng may mắn hơn cô một chút, ít nhất anh cũng không bị cầu, mà là thời điểm sáng sớm tỉnh lại ở nhà, còn bị mẹ làm cho hoảng sợ.

"Em mới không ngu ngốc, em chỉ là... Lâu lắm không học bài, quên rồi. Anh cười em, lại có thể cừoi em!" Cô nhẹ nhàng đánh anh.

"Được được được, không cười em, vậy hôn thì có thể chứ?" Dứt lời, anh liền trộm hương trên miệng cô.

Mãi đến bình minh, bọn họ nói quá nhiều chuyện, tán gẫu rất nhiều chuyện trước kia, cho dù buồn ngủ, nhưng lại muốn ngừng mà không được. Hơn nữa nghĩ đến kỳ tích phát sinh trên người bọn họ, đều cảm thấy bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).

"Ài, chúng ta kết hôn có được hay không? Anh gả cho em." Cô nhiệt tình cầu hôn.

Bạch Thư Duy không biết nên khóc hay cười."Thật có lỗi nha, Kha Dụ Phân tiểu thư, tôi không thể gả cho em."

"Vì sao?" Cô cực kỳ thất vọng.

"Bởi vì anh chỉ có thể lấy em. Là em phải gả cho anh, làm rõ ràng có được hay không?" Bắn mũi thon của cô một cái.

Cô đánh mạnh cái mũi, nhưng tâm tình rất tốt, cười hì hì nói, "Được, em gả cho anh, anh cưới em, chúng ta kết hôn đi!"

"Được, chúng ta kết hôn đi."

Nghe được anh nhận lời, cô vui vẻ giang hai cánh tay ôm anh, nhưng một giây sau, nháy mắt ngã vào giấc mơ, mang theo ý cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

"Ài, không phải đã 28 tuổi rồi sao, như thế nào lại vẫn giống trẻ con?" Anh sủng nịch ôm cô thật chặt.

Kha Dụ Phân không phải nói đùa, cô thật sự muốn kết hôn với Bạch Thư Duy.

Để ngày nghỉ đông nào đó, cô thừa dịp ăn sáng, nhắc tới chuyện này với mẹ . . . Trần Lệ Linh mới vừa phết phomai lên bánh mì, đang chuẩn bị đưa vào trong miệng, nghe thấy nói lời này của con gái, sợ tới mức trựơt tay, bánh mì "Đông" một tiếng rớt xuống trên bàn cơm.

"Con, con nói cái gì?" Bà kinh ngạc nhìn con gái.

Kha Dụ Phân khẩu vị tốt nuốt bánh mì vào: "Con nói, con muốn kết hôn với Bạch Thư Duy."

"Bạch Thư Duy là ai? Cậu ta không phải là con riêng của nhà giàu sao?! Các con bắt đầu kết giao từ khi nào?" Mà bà, lại không biết!

"Mẹ, Bạch Thư Duy không phải là con riêng của nhà giàu, ba Bạch trước kia trồng bắp cải trên núi Lê sơn, mẹ Bạch là tiểu thuyết gia, sau khi ba Bạch qua đời, anh ấy cùng mẹ Bạch mới di chuyển đến nơi đây, anh ấy căn bản không phải con riêng của nhà giầu." Kha Dụ Phân cười nói: "Con và anh ấy đã kết giao lâu rồi, chúng con đều đã nhận định đối phương là người bầu bạn cả đời duy nhất của bản thân."

"Không được . . . " Trần Lệ Linh sụp đổ kêu to, "Con mới mười tám tuổi, mới học xong một kỳ của đại học, con lại có thể nói với mẹ muốn kết hôn! Mẹ không đáp ứng."

"Bởi vì con yêu anh ấy!" Giữa bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian, cho nên cô muốn lập tức nắm chắc, nắm chắc cảm tình không dễ dàng có được này.

"Con nói, con có phải mang thai rồi hay không hả?Con bé này mang thai phải hay không? Trời ạ... Tại sao có thể như vậy, tới cùng tôi là tạo ra cái nghiệt gì, tôi mới bao nhiêu tuổi, vì sao lại thành bà ngoại rồi hả?" Bệnh tâm thần Trần Lệ Linh lại tái phát.

So với mẹ đang điên loạn, Kha Dụ Phân có vẻ trấn định hơn, cô nhìn mẹ, dùng giọng nói bất đắc dĩ nói "Cho nên chỉ cần con mang thai, chúng con có thể kết hôn sao?" Nếu thật sự như vậy có thể khiến mẹ đáp ứng hôn sự của bọn họ, cô sẽ lập tức lôi kéo bạch thư Duy để sinh em bé.

"Cho nên con không có mang thai?"