Chương 74: Chương 74

Ba ngày sau khi đã suy nghĩ tính toán kĩ càng mọi chuyện, Hiểu Nhiên liều mình bước chân tới Phó Gia, trên người cô khoác lên một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc váy công sở màu đen đang ôm gọn vòng ba của mình, mái tóc nâu xoăn lọn dài đã búi lên một cách thật gọn gàng và ra vẻ lịch thiệp. Vừa đưa tay đẩy phần gọng của chiếc kính tròn hai bên mắt, Hiểu Nhiên đứng trước cổng Phó Gia một hồi lâu trong tư thế lưỡng lự vì hôm nay cô quyết định sẽ lấy hết mọi can đảm mà đặt lòng bàn tay lên bầu ngực mình cố trấn an tinh thần đang bối rối bấn loạn trong cơ thể này, hai mắt cô bắt đầu hơi nheo lại ngẫm nghĩ

(Bây giờ mình không thể lấy cái tên Bạch Hiểu Nhiên gặp anh ta được, và chỉ còn cách duy nhất đó là giả mạo làm bác sĩ tâm lí, sau đó cố gắng thuyết phục Phó Thuần Dương đến công ty trở lại, tuy anh ta không thể nhìn thấy gì nhưng có thể nhận ra giọng nói của mình, mình phải giả giọng một cách cẩn thận mới được)

Và sau một hồi lưỡng lự suy nghĩ, cô cũng đã quyết định ấn chuông và liều mình làm mọi cách để có thể giúp Diệc Thiên một phần nào đó, dù biết rõ việc giả mạo là phạm pháp nhưng cô không thể không làm được.

15 phút sau, một cô người hầu gõ cửa phòng anh lên tiếng

"Chủ nhân, có một cô gái tự xưng mình là bác sĩ và muốn đến khám cho ngài, hiện cô ấy đang ngồi chờ ở dưới phòng khách ạ"

Lúc này Thuần Dương bật ngồi dậy trên giường, anh ngạc nhiên lẩm bẩm

"Mình có mời bác sĩ nào tới đâu, sao tự dưng lại..."

Lúc này Hiểu Nhiên ngồi dưới phòng khách, cô nhìn những cô hầu nữ đang đi qua đi lại trước mặt mình mà cúi đầu làm việc chăm chỉ, bèn suy ngẫm không ít

(Thật không ngờ bây giờ nhà anh ta thu mua người hầu đến làm việc như mua bán hàng hóa, nhưng cũng may bọn họ đều là người mới nên sẽ không nhận ra mình chính là Bạch Hiểu Nhiên, nữ hầu cũ của ngôi nhà này)

Khi chợt thấy Thuần Dương được một cô người hầu đỡ từng bước chân xuống bậc thang, và anh vừa được ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện Hiểu Nhiên, hai mắt anh bắt đầu nheo lại lờ đờ nhìn cô bằng một hình ảnh nhạt nhòa trước mặt bật hỏi

"Cô nói cô là bác sĩ đến khám cho tôi? Cô là ai? Đến từ phòng khám nào? Và đặc biệt là ai gọi cô đến?"

Hiểu Nhiên bật đổ mồ hôi dọc, người cứng đơ nhìn anh ngồi trước mặt, đúng là việc giả mạo này thật khó khăn với cô, cô gượng nghĩ

(Anh ta hỏi nhiều vậy thì ai mà trả lời kịp chứ, với lại mình không thể sai sót được vì chỉ cần bất cẩn một chút thôi là kế hoạch của mình sẽ bị thất bại hoàn toàn)

Rồi cô chéo chân, vuốt cổ mình chỉnh thanh giọng đáp

"Tôi là học viên của bác sĩ Lý, là ông ấy gọi tôi đến đây"

Bỗng anh ngạc nhiên

"Bác sĩ Lý? Chẳng phải mấy hôm trước ông ta không muốn khám cho tôi sao? Với lại ông ta cũng chẳng biết nhà tôi và tôi là ai? Nếu cô nói cô là học viên của ông ta và được ông ta gọi đến đây thì thật vô lí"

Cô lại chỉnh giọng ngượng ngạo không tự nhiên trả lời

"Nếu anh không tin thì có thể đến phòng khám ông ấy hỏi thử, với lại tìm nhà anh cũng đâu có khó, vì tất cả mọi thông tin và hình ảnh của anh đều nằm trên các trang báo chí, cho nên từ nay tôi sẽ giúp anh chữa trị bệnh tình của chính mình"

Anh thoáng chốc nheo mày nghi ngờ, mắt nheo nheo nhìn cô hỏi

"Khoan đã, nhưng cô chưa khám sao biết tôi có bệnh, với lại giọng của cô bị cảm cúm à? Sao nghe ngột ngạt quá vậy?"

Cô giật thót, liến thoắt bóp cổ mình lại gắng gượng trả lời

"À đúng...đúng vậy, tôi bị cảm nên giọng không được bình thường, nhưng bác sĩ Lý vẫn chấp nhận khám cho anh nên mới gọi tôi đến thay thế, ông ấy đã tuổi cao sức yếu nên việc đi lại có chút khó khăn, với lại ngày hôm đó ông ấy cố tình đuổi anh đi là để anh có thể tịnh tâm trở lại, sau đó mới nhờ tôi đến đây theo dõi bệnh tình của anh đấy"

Thuần Dương nữa ngờ vực, nữa tin tưởng bật nghĩ

(Cô ta biết rõ chuyện hôm đó mình đến phòng khám bác sĩ Lý như vậy chắc thật sự là người do ông ta đưa tới rồi)

Rồi anh lại hỏi

"Vậy tôi sẽ trông cậy vào cô, cô tên gì?"

Cô thản nhiên đáp

"Bạch..."

Bỗng anh sực ngạc nhiên thì cô giật mình liền bóp mũi mình gượng giọng nói lại

"Bạch...An, tên tôi là Bạch An"

Anh nheo mày lại hỏi

"Cô họ Bạch sao?"

Cô gật đầu cười gượng gạo đáp

"Đúng...đúng vậy, anh muốn gọi sao thì tùy"

Bỗng anh bật cười nhẹ nhắm mắt nói

"Họ của cô thật giống với một người mà tôi quen biết, dù sao tôi sẽ gọi cô bằng một tiếng bác sĩ Bạch cho đúng chức phận và độ quen biết của chúng ta, với lại theo như cô thấy đấy, thị lực của tôi không tốt cho nên tôi không thể nhìn thấy cô được"

Cô lại bóp mũi mình trả lời

"Tôi biết chứ, nhưng anh yên tâm, với lại để không mất thời gian của anh nên tôi sẽ hỏi anh vài câu hỏi, được không?"

Anh gật đầu đáp

"Được thôi"

Rồi cô vuốt ngực mình thở phào một hơi,cứ như bước đầu tiến vào độ tin tưởng của anh đã vượt qua trong phút chốc.

Vài phút sau, cô nhìn anh, nghiêm túc lên tiếng hỏi

"Lí do mà anh đến phòng khám tâm lí là gì? Anh cảm thấy bản thân mình không ổn chỗ nào sao?"

Anh đáp

"Suốt mấy tháng nay tôi cứ thấy khó chịu trong người, dễ cáo gắt, đầu óc mơ hồ dần, tối ngủ lại hay mơ thấy ác mộng, sợ bóng tối, chỉ cần không nghe thấy tiếng người nào bên cạnh thì cơn khủng hoảng của nỗi sợ hãi ở một mình lại dồn dập, tôi nghĩ bản thân đang bắt đầu có dấu hiệu gì đó nên mới tìm đến phòng khám của bác sĩ Lý"

Nghe vậy Hiểu Nhiên bật ngạc nhiên cắn nhẹ đầu móng tay mình nghĩ

(Thì ra anh ta đã chịu đựng nhiều thứ như vậy? Thảo nào gặp ai cũng đều khó chịu, nhưng theo mình kiểm tra học hỏi trên mạng ba ngày qua chẳng phải đây cũng là một dấu hiệu của bệnh tình sao?)

Thấy cô im lặng dần thì anh lại lên tiếng

"Thế nào? Cô nói xem tôi có bị bệnh hay không?"

Cô bật ho lên một tiếng "e hèm" rồi nắn cổ mình trả lời

"Đó cũng là một dấu hiệu của bệnh tâm thần"

Nghe vậy anh bật nheo mày tối mặt dần thì cô sực bàng hoàng nhớ ra lần trước khi anh được một bác sĩ tâm lí do Tư Diệp mang đến cũng phán một câu tương tự như cô, nói rằng anh có dấu hiệu bị trầm cảm nhẹ, thế là ông ta bị anh đuổi đi quát tháo không thương tiếc, lúc này cô bèn lấp mấp tiếp lời

"Ý...ý tôi là anh vẫn chưa đạt tới mức đó, chỉ là nghe theo dấu hiệu anh vừa kể rất giống với bệnh tâm thần, nhưng có lẽ anh chỉ bị nhẹ nên không sao"

Bỗng anh cao mày khó chịu hỏi

"Thế là sao? Tóm lại tôi có bệnh hay không?"

Cô ấp úng trả lời

"À có...có đấy"

Anh nhăn trán mình, thái độ bắt đầu mất thiện cảm thì cô lại nói tiếp

"Tôi chỉ nói theo điều bản thân tôi cảm thấy, còn về độ chính xác hay không còn phải dựa vào việc theo dõi anh hàng ngày, cũng có thể anh chỉ bị áp lực về tinh thần nên mới suy ra như vậy"

Chợt anh dịu thái độ lại, điềm đạm hỏi

"Vậy sao? Tôi thấy cô nói đúng, vậy cách chữa thế nào?"

Cô cười gượng, lại lấn sâu hỏi

"Vậy anh có thể nói cho tôi nghe áp lực của anh là gì không?"

Anh ngạc nhiên, bèn nheo mày hỏi ngược lại

"Cô hỏi làm gì?"

Cô đáp

"Tôi là bác sĩ nên cần biết về tình trạng của anh, hay anh đang lo lắng về mắt của mình vì không thể nhìn thấy được nữa"

Anh lại cao mày khó chịu

"Bác sĩ nào cũng lắm lời như cô sao? Có cần hỏi mấy câu về đời tư của người khác không hả?"

Cô nhanh nhẹn trả lời

"Đa số các bác sĩ đều tra hỏi cuộc sống của anh, có như vậy mới có thể hiểu ra và tìm cách chữa bệnh cho anh được, anh không hợp tác với tôi thì làm sao mà chữa được chứ?"

Nghe vậy anh nhăn trán, bộ mặt hầm hực như lửa nói

"Nhưng tôi không muốn, cô có cách nào khác thay vì cứ hỏi về chuyện đời tư của tôi không vậy?"

"Nếu vậy thì...được thôi, tôi sẽ sắp xếp lịch theo dõi anh hàng ngày"

Cô vừa nói xong, sau đó mang túi xách mình lên đứng dậy tiếp lời

"Ngày mai tôi lại đến, khi nào cần anh cứ nhờ người gọi tôi, tôi có để tờ giấy viết số điện thoại của mình trên bàn"

Dứt lời, cô bèn quay lưng đi dần ra cửa chính thì bất chợt anh lại lên tiếng

"Cô không tới cũng được, dù sao Phó Thuần Dương tôi vẫn không tin tưởng cô lắm"

Nghe vậy cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh ngồi ở sofa, nhăn mày tối mặt nguyền rủa

(Cái tên chết bầm này, thì ra anh ta còn chưa tin tưởng mình, được thôi, tôi mà không thuyết phục anh đến công ty trở lại thì tôi không còn là Bạch Hiểu Nhiên nữa, hãy đợi đấy)

Sau đó cô quay lại mở cửa bỏ đi mất.

7 giờ sáng hôm sau, khi tiếng gõ cửa cứ vang lên ồn ào "cộc cộc" bên ngoài khiến Thuần Dương phải khó chịu trăn trở mình trên giường ngủ mà bật nhăn mặt dần, mắt vẫn còn nhíp đi vô thức, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng nghĩ, lại còn càng lúc càng lớn hơn nên khiến anh phải trở người qua lại, mở mắt bật ngồi dậy cao mày hỏi lớn

"Là ai mà dám làm phiền tôi trong lúc ngủ vậy?"

Bên ngoài cửa, Hiểu Nhiên đứng khoanh hai tay bên cạnh một cô nữ hầu hiền lành, liếc mắt nhìn cô ta đang cúi đầu trước cửa phòng anh lên tiếng

"Chủ nhân, hôm nay bác sĩ Bạch lại đến"

Nghe vậy anh nheo mày, lại đáp người nằm xuống giường tiếp tục nhắm mắt nói

"Về đi, tôi chẳng muốn khám gì cả"

Nghe vậy bên ngoài cô nữ hầu mấp môi

"Nhưng mà..."

Rồi cô ta nhìn Hiểu Nhiên bên cạnh tiếp lời

"Xin lỗi bác sĩ Bạch, chủ nhân của tôi vẫn còn ngủ, tôi nghĩ ngài ấy chưa muốn gặp ai bây giờ nên xin cô hãy về đi"

Hiểu Nhiên bật nhăn trán mình, nheo mắt nói

"Không, tôi đã đến đây rồi làm sao có thể trở về được"

Rồi cô đưa tay mình đến cửa tự tiện vặn khóa phòng anh ra thì cô người hầu kia bật giật mình can ngăn nói

"Ơ cô không thể tùy tiện vào phòng ngài ấy được đâu"

Hiểu Nhiên vẫn khư khư nhìn cô người hầu đáp

"Cứ mặc tôi, nếu anh ta có tức giận tôi sẽ chịu trách nhiệm"

Rồi cô bước vào phòng anh, liếc mắt nhìn thấy Thuần Dương vẫn còn nhắm mắt say ngủ trên giường, bèn nheo mày nghĩ

(Đúng là tên lười biếng, trời bây giờ đã sáng tới mông rồi vậy mà còn chưa chịu thức dậy)

Rồi cô đi đến bên cửa sổ, đưa hai tay kéo mạnh hai bên rèm cửa ra khiến ánh nắng nóng của buổi sáng bất ngờ chói rọi vào mặt anh, căn phòng cũng trở nên sáng sủa dần thì anh bèn kéo cả chăn lên đắp kín người mình, trăn trở qua lại nhăn mặt nói với giọng nhựa nhựa lên tiếng

"Ai...cho phép mấy người vào phòng tôi, ra...ngoài đi"

Hiểu Nhiên lại bước đôi giày cao gót tới gần giường anh, thấy anh đã kéo chăn lên đắp kín người để tránh ánh sáng mặt trời ngủ tiếp thì cô lại liếc mắt quan sát nhìn căn phòng và tủ sách anh thật bừa bộn, cũng đoán ra anh đã không hề cho phép bất kì ai bước vào phòng mình dọn dẹp dù chỉ một lần, cô lại bước vào kiểm tra phòng tắm, đồ đạc hay khăn cũng bị vứt lung tung rơi rải trên sàn, cuối cùng lại thở dài sau đó tự mình dọn dẹp hết mọi thứ trong căn phòng cho ngay ngắn nhân lúc anh đang ngủ.

Một tiếng sau, khi cứ nghe thấy các tiếng lục đục bên tai thì anh nheo mày dần rồi mở mắt, bật ngồi dậy lên tiếng hỏi

"Ai vậy? Tôi đã bảo là bất cứ ai cũng không được phép bước vào phòng tôi mà"

Đúng lúc ấy Hiểu Nhiên cũng vừa đóng tủ quần áo anh lại sau khi đã sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, cô thản nhiên để giọng thật mình đáp

"Tôi thấy phòng anh hơi bừa bộn nên dọn giúp rồi"

Bỗng anh bật ngạc nhiên

"Giọng nói này..."

Cô bèn sực giật mình, bất chợt quay mặt lại cười gượng bóp mũi mình nói

"À tôi là bác sĩ Bạch, anh dậy rồi thì đi đánh răng đi, từ hôm nay tôi sẽ kề bên cạnh theo dõi tình trạng của anh"

Anh cqo mày

"Nhưng vừa rồi tôi nghe thấy giọng cô rất rõ, sao bây giờ lại ngột ngạt trở lại rồi?"

Cô bật ho khụ khụ lên vài tiếng, nắn cổ mình đáp

"Anh nghe lầm đấy chứ, giọng của tôi vốn như vậy mà"

Anh bắt đầu bước xuống giường, đứng dậy ra lệnh nói

"Nhưng ai cho phép cô vào phòng tôi, ra ngoài mau"

Cô khó hiểu hỏi

"Nhưng theo tôi thấy anh không thể nhìn thấy gì, sao có thể tự mình chăm sóc bản thân được vậy?"

Anh nhắm mắt đáp

"Tôi quen phương hướng trong phòng này nên tự biết đi, và không lí nào một người lạ lại tự mình dọn dẹp phòng tôi như cô được, hay cô đang biện lí do này để có thể tùy tiện vào phòng trộm đồ của tôi thoải mái?"

Hiểu Nhiên bật ngạc nhiên, cô nheo mắt tức tối nghĩ

(Cái tên này...)

Rồi cô cười gượng bóp mũi mình trả lời

"Sao có thể? Tôi là bác sĩ nên anh cứ tin tưởng ở tôi, tôi chăm sóc người bệnh rất tốt"

"Tôi có bệnh sao?"

Anh hỏi, cô đổ cả mồ hôi dọc tận xuống trán nói

"Tóm lại để theo dõi kiểm tra xem anh thật sự có bệnh hay không? Từ nay tôi sẽ bám theo anh, à không kề bên cạnh anh theo dõi từng chút một, bây giờ anh cần đi đánh răng rửa mặt rồi nhỉ?"

Vừa nói cô vừa bước tới Thuần Dương tiếp lời

"Để tôi đưa anh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, như vậy sẽ tiện lợi hơn"

Nhưng anh sực gắt giọng nói lớn

"Không cần, tôi tự mình làm được"

Cô sực ngạc nhiên đứng lại thì đã thấy anh tự đưa tay mình mò về phía trước rồi đi vào cửa phòng tắm, nhưng vì tò mò nên cô lại bước đến cửa thì đã thấy anh đang cố xua tay trên mặt bàn chỉ để tìm bàn chải đánh răng của mình như thường lệ, nhưng do lúc nãy cô đã dọn dẹp và để nó nằm gọn ở một nơi khác nên không tài nào khiến anh có thể tìm ra được. Thấy anh cứ gập người vuốt lấy xung quanh mặt bàn thì cô đã bước tới lấy bàn chải trong một các lọ được đặt trên tủ cao, nhẹ nhàng đưa đến tay anh thì anh đã cầm lấy, nhưng lại bật nheo mày hỏi

"Tại sao cô còn chưa ra ngoài?"

Cô liến thoắt qua lại đáp

"À thì tôi đã nói rồi, tôi sẽ chăm sóc cho anh khi anh là bệnh nhân của tôi mà"

Bỗng anh hằn giọng nói lớn

"Ai là bệnh nhân của cô, tôi nói cô không nghe sao? Ra ngoài"

Cô giật mình bóp mũi đáp

"Nếu anh cứ tỏa ra khó chịu với người khác như vậy thì chứng tỏ anh có dấu hiệu bị bệnh đấy, với lại tôi đã nói sẽ kề bên giúp anh mọi việc, làm ơn hợp tác một chút đi"

Anh nheo mày rồi hạ thái độ khó chịu của mình nói

"Tôi đang thấy chướng mắt nếu như cô cứ đứng đây nhìn tôi đánh răng, không lẽ cô tính xem tôi đi vệ sinh luôn sao?"

Nghe vậy cô bật ngượng đỏ mặt quay lưng ấp úng trả lời

"À ờ...thế tôi ra ngoài đây"

Sau đó cô vội ra ngoài đóng cửa phòng tắm lại mất.