Chương 40: Chương 40

Vài ngày sau, có vẻ như Lăng Nhất đang làm điều gì đó mờ ám nên anh thường trở về nhà rồi lại ra ngoài mất dạng khiến Tư Diệp không khỏi thắc mắc nhưng rồi cô cũng mặc kệ bỏ qua sự chú ý của mình.

Cho đến 1:00 đêm hôm đó, tiếng chó sủa kèm theo tiếng lạch bạch của vài người chạy trên một con đường vắng vẻ đang đuổi theo một cái bóng đen phía trước. Một người thủ lĩnh với diện mạo cao lớn trong đám người đó vừa chạy vừa hô to với hi vọng bắt được kẻ trộm ấy một cách nhanh chóng nên không ngừng hét lớn:

"Đuổi theo hắn, tên áo đen phía trước chính là kẻ trộm"

Lúc này tại nhà Tư Diệp, khi cô đang ngủ ngon trên giường thì Lăng Nhất cũng vừa vội vã chạy vào nhà rồi nhanh chóng đóng cửa lại thật chặt. Giữa màn đêm vắng lặng của căn phòng khách lại vang lên tiếng thở dốc và tiếng tim đập "thình thịch" trong lồng ngực vì anh vẫn chưa kìm nỗi sự bình tĩnh và sợ hãi. Trên bả vai trái anh đang mang là một chiếc túi lớn, còn tay kia thì cầm một con dao găm nhọn với đầy mồ hôi trên trán đang chảy dọc từng giọt xuống cằm. Nghe tiếng lục đục nên Tư Diệp bật thức giấc rồi đứng dậy bước ra nhìn anh dụi mắt khẽ hỏi:

"Nhất Nhất, giữa đêm khuya như này mà anh làm gì lén lút như ma vậy? Anh có biết anh vừa phá giấc ngủ của tôi không hả?"

Bỗng anh nhìn cô nhe răng dưới một nụ cười đáng sợ huyền bí rồi nói:

"Tư Diệp, anh có tiền rồi, em sẽ không bỏ anh đúng không?"

Nghe vậy Tư Diệp ngạc nhiên khó hiểu hỏi:

"Anh nói gì vậy? Nữa đêm anh đừng làm cái bộ dạng đáng sợ như vừa đi cướp về có được không?"

Thấy sự tò mò của Tư Diệp, Lăng Nhất vẫn im lặng rồi bước chân tiến đến chiếc bàn gần đó. Nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ lớn ấy lên mặt bàn mà nhẹ nhàng kéo giỏ tiền ấy ra khiến Tư Diệp phải ngỡ ngàng mà to mắt với số tiền khủng ấy đành kinh ngạc lên tiếng hỏi:

"Nhất Nhất, số tiền này anh từ đâu mà có, đừng nói là..."

Cô quay qua nhìn bộ dạng anh, trên người anh bây giờ đang khoác lấy một chiếc áo khoác mũ trùm đầu đen như quạ. Anh nhẹ nhàng cởi chiếc mũ trùm đầu đó mà lộ ra mái tóc trắng xóa rồi cong nhẹ miệng nhìn cô nói:

"Đúng vậy, đây là tiền được cướp từ một lão già giàu có sống một mình gần đây, với số tiền này cũng đủ để sống một thời gian dài"

Bỗng Tư Diệp bật sợ hãi không thể tin vào mắt mình rồi bật run nói:

"Anh...anh đi cướp thật sao? Anh điên rồi à? Anh sẽ bị bắt đấy"

Lúc này anh không còn một chút sợ hãi mà trả lời:

"Anh sẽ không bị bắt nếu bọn họ không có chứng cứ, với lại trời tối như vậy bọn họ không thể thấy được mặt anh nên em yên tâm"

Bỗng Tư Diệp bật quát lớn:

"Anh điên rồi, mặc dù anh mang rất nhiều tiền nhưng nhỡ không may có người phát hiện ra anh sẽ bị bỏ tù đấy, anh có biết..."

Ngay lập tức anh nhanh chóng tiến tới dùng tay bịt miệng cô lại rồi nhăn mặt nói khẽ:

"Em im lặng một chút có được không? Chủ nhân của số tiền này và cảnh sát đang còn lảng vảng bên ngoài tìm kiếm anh, em la lớn như vậy là muốn anh bị bắt thật sao? Với lại em yên tâm, anh đã quan sát ngôi nhà của lão già đó rất kĩ từ mấy ngày trước, nên cũng biết cách leo vào căn nhà đó mà không bị phát hiện, chẳng may trong lúc lấy được số tiền này từ phòng của lão thì lại va phải cái ly trên bàn rơi xuống đất nên mới làm lão thức giấc, cũng may anh đã chạy kịp ra ngoài và trở về đây, đương nhiên lão ta cũng không thể nhìn rõ mặt anh trong đêm tối đó được nên em đừng lo lắng"

Rồi anh bỏ tay ra khỏi miệng cô tiến tới nhìn số tiền trong giỏ ấy mà cầm lên đếm, miệng cười vui sướng lẩm bẩm:

"Với số tiền này anh có thể trở lại làm Lăng Nhất như lúc trước, không phải sống thiếu thốn như bây giờ nữa"

Chợt Tư Diệp khoanh hai tay bật cười nhẹ tiếp lời:

"Không ngờ đường đường là một thiếu gia của Lăng Thị xài tiền như rác, bây giờ lại có thói đi trộm cướp của người khác rồi đấy"

Bỗng Lăng Nhất nheo mày nhìn cô rồi hỏi:

"Chỉ là do hoàn cảnh nên Lăng Nhất này mới phải làm vậy"

Rồi anh bật đắn đo ngẫm nghĩ:

(Bây giờ mình đã có tiền, nếu như là lúc trước thì mình đã dùng nó đi bar và ở bên bất cứ người phụ nữ nào mình muốn, lẽ ra mình cũng không cần ở lại đây nữa mới đúng)

Trong lúc này Tư Diệp cũng đứng bên cạnh nheo mày bật tính:

(Bây giờ anh ta đã có tiền, không phải là không cần mình nữa rồi chứ, không được số tiền đó lớn như vậy, mình không để dễ dàng để anh ta hưởng trọn nó được)

Rồi cô bỗng tiến tới ôm lấy cánh tay anh hạ giọng lên tiếng:

"Nhất Nhất, anh đã nói sẽ đem tiền về cho em, anh không phải nói không giữ lời chứ"

Nhìn thấy thái độ nũng nịu của Tư Diệp, anh lại không kìm lòng nổi mà ngẫm nghĩ:

(Mình sao vậy? Rõ ràng đã biết cô ta chỉ ở bên cạnh mình vì tiền, nhưng mình lại không muốn rời bỏ cô ta như vậy, rốt cuộc là vì lí do gì chứ?)

Lúc này Tư Diệp vẫn cố gắng nũng nịu tiếp lời:

"Anh sao vậy? Thật ra mấy lời lúc trước em nói với anh chỉ là do em quá mệt mỏi về một chuyện thôi, hoàn toàn không có ý chê bai anh là kẻ vô dụng đâu, anh cũng có thể ở lại bao lâu cũng được, với lại chúng ta đã sống chung một thời gian như vậy rồi lẽ nào anh còn không tin tưởng em"

Nghe vậy Lăng Nhất bật thở dài, anh quay lại ôm lấy người Tư Diệp rồi khẽ nói:

"Anh biết mà, em sẽ không rời bỏ anh đúng không?"

Tư Diệp bật cười nhẹ phía sau lưng anh mà toát lên sự tính toán trả lời:

"Phải, em yêu anh còn không hết, làm sao mà rời bỏ anh được chứ"

Bỗng Lăng Nhất thả cô ra bật hỏi:

"Mà lúc nãy em nói em mệt mỏi về chuyện gì?"

Anh hỏi, cô bỗng thở dài rồi ôm mặt bật khóc trả lời:

"Thật ra em có một người dì rất thân thiết không nay bị mắc bệnh nặng, gia đình dì ấy thì rất nghèo nên không có tiền chữa trị, em thật sự rất muốn giúp dì ấy nhưng lại không đủ tiền nên mới suy ra tức giận với anh thôi"

"Dì? Em có dì nữa à?"

Lăng Nhất ngạc nhiên hỏi, Tư Diệp lại nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương trả lời:

"Đó là một người dì rất thân thiết với em từ nhỏ, em thật sự không lừa anh đâu, em xem dì ấy như mẹ thứ hai của mình, nhỡ may dì ấy mất thì..."

Nói đến đây cô bỗng òa khóc lớn hơn, nhìn thấy cô khóc Lăng Nhất không kìm nỗi lòng mình mà ôm lấy cô thật chặt rồi an ủi nói:

"Đừng khóc, anh sẽ lấy số tiền này cho em để giúp dì em, được không hả?"

Tư Diệp bật mừng rồi nhìn anh với đôi mắt vẫn còn long lanh chút nước mắt hỏi:

"Thật không?"

Lăng Nhất mỉm cười rồi trả lời:

"Thật, nhưng mà...em có thể đưa anh đến gặp người dì đó của em được không?"

Nghe câu này, Tư Diệp bỗng phút chốc im lặng một vài giây rồi cũng đành gật đầu mỉm cười đáp:

"Được, vậy thì ngày mai em đưa anh đi gặp dì ấy nhé"

Anh gật nhẹ đầu thì cô cũng bật thầm nghĩ:

(Tên Lăng Nhất này chắc chắn không tin mình có người dì bị mắc bệnh nặng, còn đòi muốn gặp để xác định đây là chuyện thật hay giả đây mà)

Ngày hôm sau, sau khi post lên trang cá nhân tìm gấp người bị ung thư cấp tính và đang trong quá trình điều trị. Tư Diệp lại đưa anh đến một bệnh viện lạ lẫm cùng với số phòng sau khi đã thương lượng với người đó trên mạng xã hội vào buổi sáng. Bước vào căn phòng đầy mùi khử trùng và mát lạnh ấy là một người phụ nữ trung niên với thân hình gầy gò, đôi môi tím ngắt đang ngồi hướng mắt ra ô cửa sổ nhìn về dãy bầu trời xa xăm. Nhìn thấy cô gái ấy thì Lăng Nhật bật chỉ tay hỏi:

"Đó có phải là người dì mà em nói?"

Bỗng người phụ nữ gầy gò ấy quay lại nhìn hai người, rồi bật mỉm cười nhìn Tư Diệp lên tiếng:

"Tư Diệp, cháu đến rồi à"

Tư Diệp cũng gật gượng vui vẻ rồi đáp:

"Vâng, hôm nay cháu có đưa bạn trai đi theo, vì anh ấy đã hứa với cháu có thể giúp dì một ít tiền để điều trị bệnh tật đấy"

Lúc này Lăng Nhất bật tin dần trong sự nghi ngờ của mình mà ngẫm nghĩ:

(Vậy ra chuyện Tư Diệp nói là sự thật, rằng cô ấy có một người dì bị mắc bệnh ung thư, nếu vậy thì cô ấy bấy lâu nay không cố ý chế giễu mình mà chỉ là do chuyện này mới khiến cô ấy mệt mỏi và hay cáo giận với mình à)

Bỗng người phụ nữ gầy gò ấy lên tiếng làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Lăng Nhất liền hỏi:

"Cậu là bạn trai của Tư Diệp, xin chào tôi là Mạn Mạn, là dì của Tư Diệp, mặc dù không có quan hệ ruột thịt nhưng tôi là người chăm sóc con bé khi từ nhỏ, rất vui được gặp cậu"

Lăng Nhất cũng bật mỉm cười tiếp lời:

"Cháu là Lăng Nhất, xem ra và dì và Tư Diệp có vẻ rất thân thiết"

Để thêm sự tin tưởng của Lăng Nhất, Tư Diệp không ngần ngại diễn tròn vai của mình mà tiến tới nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay lạnh ngắt của người phụ nữ ấy lên mỉm cười nói:

"Dì Mạn, dì phải ráng nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ, cháu tin dì sẽ khỏi bệnh mà, với lại khoảng chi phí điều trị cháu sẽ giúp dì một phần nào đó, nếu không cháu không thể không tự trách mình được"

Người phụ nữ ấy cũng bật khóc nức nở rồi đáp:

"Cháu không cần phải làm thế đâu, dì có thể tự lo được mà"

Nhìn thấy cảnh tượng đầm đìa trước mắt, Lăng Nhất bật tin dần thì điện thoại của anh bỗng phút chốc vang lên, anh nghoảnh lưng đi ra cửa nghe điện thoại mất thì Tư Diệp cũng buông tay người phụ nữ đó ra rồi thay đổi bộ mặt khẽ nói:

"Bà làm rất tốt, có vẻ như anh ta đã tin dần, xong chuyện này tôi sẽ gửi bà một ít tiền xem như là chi phí sinh hoạt, mặc dù nó không đủ để bà chữa bệnh nhưng cũng là một khoảng để giúp bà chi trả tiền viện phí của mình"

Bỗng người phụ nữ ấy khó hiểu lên tiếng hỏi:

"Cô gái trẻ, tôi cảm thấy anh ta rất yêu thương cô, vì lí do gì cô lại phải lừa anh ta chuyện này?"

Tư Diệp bật nheo mày rồi khoanh hai tay vênh mặt đáp:

"Bà không cần biết, nhiệm vụ của bà là hoàn thành chuyện này để tôi có thể lấy được lòng tin anh ta, tốt nhất nên diễn tròn vai diễn của mình đi"

Lúc này Lăng Nhất cũng vừa bước vào rồi lên tiếng khiến Tư Diệp giật mình:

"Tư Diệp, chúng ta về thôi, có một người bạn vừa gọi lại cho anh nói rằng sẽ hứa giúp chúng ta thêm một ít tiền, bằng mọi cách anh sẽ giúp dì em chữa bệnh nên em yên tâm"

Nghe vậy Tư Diệp bật mừng rồi nói:

"Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá"

Tối hôm ấy, tại một quán cafe.

Trước mặt Tư Diệp và Lăng Nhất là một người đàn ông với bộ dạng không mấy tốt lành. Hắn là Mã Phong Thất, con trai của ông chủ tập đoàn Mã Thị, từng là bạn thời trung học của Lăng Nhất và là một tên côn đồ học đường, vốn dĩ hắn không ưa gì Lăng Nhất cho lắm vì khi thời trung học Lăng Nhất đã cướp đi bao nhiêu cô gái mà hắn nhắm trúng đến. Lúc này nét mặt hắn toát lên sự đểu cợt, tay cầm lấy điếu thuốc rồi phà khói vào mặt Lăng Nhất một cách bất lịch sự mà cười khúc khích lên tiếng:

"Lâu quá không gặp đấy Lăng Nhất, tao nghe nói mày bây giờ lại bị ba đuổi và lang thang ngoài đường như một con chó, hôm qua lại liên lạc và nói muốn nhờ tao để xin một ít tiền, nghĩ lại thì đêm qua tao vẫn còn tức cười đấy"

Nghe cách nói chuyện của hắn ta thì Tư Diệp bật nheo mày ngẫm nghĩ:

(Tên này có thật là bạn của tên Nhất Nhất không vậy? Sao cách nói chuyện cứ như là kẻ thù không kém?)

Lăng Nhất vẫn kìm nén bộ mặt tức giận của mình mà bật cười nói:

"Đúng là bây giờ tao đã bị đuổi khỏi Lăng Gia và sống nhờ vả ở nhà bạn gái, nếu mày có lòng tốt thì một ít tiền này cũng không là gì nhỉ"

Bỗng Phong Thất bật cười lớn rồi liếc mắt nhìn Tư Diệp nói:

"Vậy mày đưa bạn gái mày cho tao, tao sẽ cho mày bao nhiêu tiền tùy thích"

Lăng Nhất bật phản ứng nheo mày rồi đáp:

"Không được, tao mượn tiền chứ không bán bạn gái nên mày hiểu chuyện chút đi"

Nghe vậy hắn ta bỗng ngạc nhiên rồi vứt điếu thuốc xuống đất nói:

"Hửm? Tao có nghe lầm không? Lăng Nhất mà tao biết là tên thiếu gia xài tiền như rác, ở bên hàng trăm người phụ nữ thay đổi như thay áo, vì lí do gì mà mày lại dính lấy một người phụ nữ suốt thời gian qua vậy? Hay là bây giờ trở thành một con chó hoang nên biết bám lấy người khác sống rồi"

Nghe những lời này Tư Diệp bật đứng phắt dậy lên tiếng:

"Mau im miệng mình lại trước khi nói mấy lời dơ bẩn đó đi, với lại bọn tôi cũng không cần đến mức phải hạ thấp bản thân mình mà mượn tiền anh"

Rồi cô kéo tay Lăng Nhất nhìn anh tiếp lời:

"Chúng ta về thôi, thứ bạn như vậy mà anh cũng chơi được thì đúng là không có mắt mà"

Sau một hồi thì Lăng Nhất và Tư Diệp cũng đi mất, tên đàn ông ấy lại bật cười hiểm dưới môi rồi ngẫm nghĩ:

( Tên khốn Lăng Nhất, cũng tại hắn ba hoa mà khiến bao nhiêu người phụ nữ mình yêu cũng rời bỏ mình chỉ để đi theo hắn, mối thù này không thể không trả)