Chương 93: Thiếu nữ thiên tài
Chu Tử Tuyền nói: “Không phải, chỉ là hơi bất ngờ. Vậy thì ta chúc đệ khởi cờ thắng lợi, đạt được thành tích tốt trong cuộc tranh tài này.”
Lý Ngọc nhìn nàng và nói: “Tham gia cuộc tranh tài cần có một người giúp đỡ trong việc chiết xuất linh dược, tỷ có muốn giúp ta không?”
Chu Tử Tuyền không chút do dự, mỉm cười nói: “Được, ta nói cho đệ biết, ta chiết xuất linh dược hơi thuần thục đấy. Ngay cả Trương sư tỷ cũng phải khen ta có thiên phú, ta nhất định sẽ không làm vướng chân đệ đâu, đến lúc đó ta sẽ cho đệ xem thủ pháp của ta…”
Động thiên Côn Lôn.
Đỉnh Linh Hư.
Trong động thiên Côn Lôn có rất nhiều ngọn núi nổi tiếng, chẳng hạn như đỉnh Ngọc Hư, là nơi dạy chân nhân tu hành, và đỉnh Ngọc Châu, nơi Tổ sư Huyền Chân tầng Nguyên Anh hậu kỳ đã tu hành ở đây. Mặc dù ngày thường đỉnh Linh Hư không được các đệ tử nhắc đến quá nhiều, nhưng hàng năm vào ngày 7 tháng 12, ánh mắt của gần như toàn bộ Côn Lôn sẽ tập trung tại đây.
Vào ngày đó, cuộc tranh tài giữa các đan đạo học đồ diễn ra mỗi năm một lần, được tổ chức tại đỉnh Linh Hư.
Tuy rằng chỉ là cuộc tranh tài giữa các đan đạo học đồ, nhưng môn phái lại rất coi trọng. Bình thường, toàn bộ đỉnh núi của đỉnh Linh Hư sẽ được trận pháp che đậy, chỉ vào ngày tranh tài mới mở ra.
Mỗi một luyện đan sư đều bắt đầu với tư cách là một đan đạo học đồ, tám vị tổ sư luyện đan trong môn phái đều giành được giải nhất trong cuộc tranh tài khi họ còn là đan đạo học đồ, đối với các luyện đan sư mà nói, đây là con đường vinh dự lớn của họ.
Điều này cũng dẫn đến sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt trong cuộc tranh tài đan đạo học đồ hằng năm.
Có một số luyện đan sư rõ ràng có thực lực của luyện đan sư nhất phẩm, nhưng lại chần chừ không tham dự cuộc khảo hạch luyện đan sư nhất phẩm, bởi vì bọn họ muốn giành được giải nhất trong cuộc tranh tài này, để sự nghiệp luyện đan của bọn họ được thêm nổi bật và bắt mắt.
Vì nguyên nhân nào đó, cuộc tranh tài giữa các đan đạo học đồ năm nay còn kịch liệt hơn nhiều so với năm ngoái.
Thực ra nguyên nhân chính là do Tông Môn gần đây đã ban hành lệnh hạn chế mua Thông Mạch Đan, ngay cả đệ tử của trưởng lão cũng đang thiếu hụt Thông Mạch Đan, vì vậy càng có nhiều người dồn tâm trí vào cuộc tranh tài luyện đan.
Nếu họ có thể giành được giải khá tốt trong cuộc tranh tài, họ sẽ có thể nhận được rất nhiều phần thưởng Thông Mạch Đan. Trước đây, bọn họ đều coi thường những giải thưởng này, nhưng lần này lại muốn tìm cách để đạt được.
Đại trận của đỉnh Linh Hư, giờ khắc này, đã được mở ra.
Trên một cái đài rộng lớn trên đỉnh ngọn núi, bày ra dày đặc cả nghìn bệ đá, bên ngoài bệ đá bị một trận pháp lớn bao phủ, trận pháp lớn sẽ không ảnh hưởng đến thị giác, nhưng sẽ cách ly âm thanh tuyệt đối, và cũng có tác dụng cản gió, nhằm không làm phiền đến những người tham gia bên trong.
Khoảng đất trống bên ngoài bệ đài đã chật kín những đệ tử đến xem cuộc vui.
Trên những ngọn cây xa hơn cũng thấp thoáng những bóng người.
Trên bầu trời, có những linh thuyền cực lớn trôi lơ lửng. Bên trong, có mấy vị trưởng lão chấp sự đang ngồi trên linh thuyền, vừa uống trà vừa xem việc trọng đại diễn ra hàng năm này, thỉnh thoảng cùng người chung quanh tán gẫu vài câu.
“Trong cuộc tranh tài lần này, các vị nghĩ ai sẽ là người đoạt giải?”
“Lần này hẳn là đến lượt đồ đệ yêu quý của sư thúc Đan Dương Tử, Triệu Vô Lương từ lâu đã có thể luyện chế ra được đan dược cấp một, nhưng hắn vẫn chần chừ không tham gia vào cuộc khảo hạch luyện đan sư là vì muốn giành được giải nhất trong cuộc tranh tài lần này. Chỉ tiếc là mỗi năm đều sẽ có hắc mã (1) xuất hiện trong cuộc tranh tài lớn, nếu như ta nhớ không lầm, hắn đã đứng hạng nhì liên tục bốn năm…”
“Ta thì đánh giá cao đồ nhi của chân nhân Trường Xuân hơn, tiểu cô nương chỉ mới mười lăm tuổi, tu luyện bốn linh mạch, có thể thấy rõ cô nương đó được môn phái bồi dưỡng làm vị tông sư đan đạo tiếp theo…”
“Tiểu cô nương chỉ mới mười lăm tuổi, sau này vẫn còn có cơ hội, ta vẫn lạc quan với Triệu Vô Lượng hơn.”
“Nhưng ta nghe nói, một tháng trước cô nương này mở lò, vừa luyện chế thì ra được năm viên đan dược cực phẩm. Đừng nói những đám học đồ này, hầu hết các luyện đan sư nhị phẩm, đều không có tỷ lệ cực phẩm cao như vậy, đây chính là thiên phú…”
“Còn có Hà Tấn – học trò của Vương sư huynh, Đặng Thanh Tùng – học trò của Lưu sư huynh, Lưu nhân – học trò của Phùng sư huynh, bọn chúng đều tham gia vào cuộc tranh tài lần này. Xem ra, cuộc tranh tài lần này sẽ là cuộc thi đáng xem trong những năm gần đây, chúng ta cứ đợi coi sao…”
…
Đỉnh Linh Hư.
Trên bục đài của đỉnh núi.
Lý Ngọc đứng bên cạnh một bệ đá hình chữ nhật, trên bệ đá đặt một số dược liệu, bình ngọc, bát ngọc và một lò luyện đan. Vì đề phòng gian lận, tất cả nguyên liệu luyện đan đều được môn phái chuẩn bị từ trước.