Chương 79: Về tông môn. 2

Chương 79: Về tông môn. 2

Tiểu bạch hổ nhìn chiếc phi thuyền, trong mắt có chút rung động, nhưng cuối cùng lắc đầu, nhảy xuống tảng đá, gặm con thỏ rừng vừa rồi chỉ mới ăn được một ít, quay đầu bỏ chạy vào trong rừng sâu.

Mười lăm phút sau.

Đứng trên trời cao, Lý Ngọc nhìn xuống, trong khu rừng phía dưới, con hổ trắng nhỏ đặt con thỏ rừng gần miệng một con hổ trắng khác, con hổ trắng này lớn hơn nó rất nhiều, chỉ có ba chân, một chiếc chân trước bị gãy ở giữa. Con hổ này hơi già, chắc là mẹ của con hổ nhỏ.

Con hổ mẹ chỉ có ba chân nên không thể bắt được con mồi, nhưng cũng không bị chết đói, có lẽ là bởi vì con hổ nhỏ đã đút cho nó ăn.

Lý Ngọc cũng biết tại sao nó không đi theo hắn.

Tôn trưởng lão đã nói, người không yêu là người tự do, người không tình sẽ trở thành tiên, nhưng ngay cả những động vật hoang dã cũng có tình cảm, sinh ra đã là người, làm sao có thể dễ cắt đứt như vậy được.

Mặc dù Lý Ngọc rất muốn trường sinh, nhưng hắn không muốn phải trở thành một cỗ máy tu luyện vứt bỏ cả tình yêu, không có cảm xúc.

Hắn đứng ở trên đó nhìn một hồi, sau khi khẽ thở dài một tiếng, phi thuyền hóa thành một ánh sáng, nhanh chóng biến mất ở trên bầu trời.

Động thiên Côn Lôn.

Phường thị của đỉnh Tử Tiêu.

Lý Ngọc bước vào Đan Tâm Các, đi thẳng đến một quầy.

Vấp ngã một lần, khôn lên một chút. Sau một lần bị lừa, hắn quyết định chỉ mua đan dược chính hiệu của môn phái, giá có hơi đắt nhưng chất lượng đảm bảo, hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.

Thiếu nữ đứng trong quầy đã quen thuộc với Lý Ngọc, mỉm cười nói: “Sư huynh, lần này lại mua Thông Mạch Đan à?”

Lý Ngọc mỉm cười, nói: “Đúng vậy.”

Thiếu nữ chạy vào thạch thất phía sau quầy, lấy ra một chiếc bình ngọc, cười hi hi nói: “Đã lâu không thấy sư huynh, ta đoán chắc huynh cũng sắp đến mua, nên đã chừa lại cho huynh đấy.”

Một đệ tử trẻ tuổi ở quầy khác nghe vậy, đi tới, bất mãn nói: “Ngươi làm vậy là sao đây, vừa nãy khi ta mua Thông Mạch Đan, ngươi nói là không có, bây giờ khi hắn tới thì lại có?”

Thiếu nữ lễ phép nói: “Viên Thông Mạch Đan này là hàng đặt trước của vị sư huynh này, xin huynh thông cảm.”

Thái độ của thiếu nữ khá tốt, nói cũng có lý, đệ tử kia không thể nói thêm được gì, đành lắc đầu bỏ đi.

Lý Ngọc đưa một nghìn linh tệ cho thiếu nữ, hỏi: “Chỉ có một viên Thông Mạch Đan thôi sao?”

Thiếu nữ nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Ngày hôm qua chỉ có một viên thôi, từ hôm qua đến hôm nay rất nhiều người mua, ta giữ lại cho sư huynh, đừng nói cho người khác biết.”

Lý Ngọc khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không nói đâu.”

Hắn thường đến đây để mua Thông Mạch Đan, đến rồi lại đi, dần dần cũng trở nên thân thiết với thiếu nữ này. Có một lần, hắn nhìn thấy tinh thần của thiếu nữ không được khỏe nên đã tặng cho nàng ấy vài viên đan dược an thần hỗ trợ giấc ngủ. Từ đó về sau, hai người tự nhiên trở nên thân thiết hơn.

Thế giới tu tiên không phải chỉ có chém giết nhau, mà còn có cả nhân tình thế cố. Bằng không, viên Thông Mạch Đan này đã không được giữ lại cho hắn.

Sau khi cất đan dược đi, Lý Ngọc nói: “Sư muội cứ bận đi, ta đi qua quầy khác mua thêm vài viên.”

Thiếu nữ lắc đầu nói: “Sư huynh không cần đi hỏi nữa đâu, bây giờ toàn bộ quầy đan dược không còn viên Thông Mạch Đan nào cả.”

Lý Ngọc hơi sửng sốt, chuyện này có chút không bình thường. Thông Mạch Đan chỉ là đan dược cấp hai, ở những môn phái khác, đây quả thực là loại đan dươc hiếm thấy, nhưng đây là nơi nào cơ chứ, đây chính là Côn Lôn, tùy tiện ném một viên gạch cũng có thể va trúng một đan dược sư cấp hai, sao có thể lại thiếu Thông Mạch Đan được?

Thiếu nữ giải thích: “Không biết vì sao, những đan dược khác thì vẫn bình thường, nhưng trong quầy không còn Thông Mạch Đan nữa. Tuy nhiên, sư huynh cứ yên tâm, khi nào Thông Mạch Đan mới được nhập vào, ta sẽ lập tức thông báo cho huynh…”

Sở hữu một số tiền khổng lồ nhưng lại không có chỗ nào để tiêu, Lý Ngọc cảm thấy hơi bất lực, hắn mỉm cười với thiếu nữ ở quầy và nói: “Đa ta, sau này nếu sư muội cần loại đan dược cấp thấp nào, cứ mở miệng nói với sư huynh, huynh sẽ luyện miễn phí giúp cho muội…”

Thiếu nữ giơ tay lên, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm nói: “Nói rồi đó nha…”

Lý Ngọc đập nhẹ tay với thiếu nữ, rồi lại trò chuyện với thiếu nữ vài câu, sau đó mới rời khỏi đỉnh Tử Tiêu, quay trở về đỉnh Đan Đỉnh.

Việc đầu tiên hắn làm khi trở lại tông môn là đi mua đan dược, tuy nhiên tay không trở về.

Trở về nơi ở không bao lâu thì có một vài vị sư huynh đến thăm, mặc dù bây giờ bọn họ không cần Lý Ngọc giúp đỡ chuyện luyện đan, nhưng ai biết sau này Hàn trưởng lão liệu có đổi ý hay không, bình thường vẫn cứ tạo mối quan hệ tốt với Lý Ngọc là được.

Một lúc sau, Ngô Thông từ tiểu viện bên cạnh cũng từ ngoài đi vào, cười hỏi: “Lý Ngọc, nghe nói ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ, thu hoạch thế nào rồi?”