Chương 77: Quà của Tôn trưởng lão 3

Chương 77: Quà của Tôn trưởng lão 3

“Ngươi có ba linh mạch, linh hồn của ngươi cũng mạnh mẽ lạ thường, cho nên tỷ lệ thành công khi luyện đan hẳn rất tốt. Tuy nhiên, bây giờ ngươi lại có thêm một linh mạch khác, sử dụng đan dược ở tầng Trúc Cơ cũng sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều. Tốt nhất vẫn nên dựa vào bản thân để tu hành, trước tiên nên tu luyện một linh mạch đến tầng Trúc Cơ rồi tính tiếp.”

Lý Ngọc gật đầu nói: “Đa tạ Tôn trưởng lão chỉ điểm, đệ tử hiểu rồi.”

Trong trường hợp có nhiều linh mạch, uống Thông Mạch Đan giống như mở hộp ngẫu nhiên, nhưng nếu tự mình chủ động luyện tập thì vẫn có thể chọn một linh mạch cụ thể, chỉ có như vậy mới có thể tu hành một cách chuyên tâm được. Với thiên phú của Lý Ngọc, e là cần phải tới khoảng ba mươi năm mới có thể lên được đến tầng Trúc Cơ.

Sau khi cùng Tôn trưởng lão chia sẻ một ít kinh nghiệm môn phái, Tôn trưởng lão yên lặng lắng nghe, một lúc sau, ông ấy móc ra một vật từ trong ngực và đưa cho Lý Ngọc.

Đó là một vật hình thoi màu bạc, Lý Ngọc biết đây chính là pháp khí phi thuyền. Hắn đã từng hỏi giá của nó trong phường thị ở đỉnh Tử Tiêu, một phi thuyền hình thoi có giá một vạn linh tệ một cái, gấp mười lần so với Thông Mạch Đan.

Lý Ngọc không đưa tay ra nhận, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, không biết ý của Tôn trưởng lão.

Tôn trưởng lão vứt phi thuyền hình thoi cho Lý Ngọc, nói với giọng nhàn nhạt: “Lão phu đời này đã sống hai trăm năm có thừa, chưa từng tìm vị đạo lữ nào, cũng không có dòng dõi hay người thân ở thế tục, từ lâu đã không còn biết tung tích. Trong số tất cả các đệ tử rời khỏi Bạch Vân Quán, ngươi là người đầu tiên quay về thăm lão phu, chiếc phi thuyền con thoi này không phải là thứ ngươi đã thèm muốn từ lâu hay sao, lão phu tặng ngươi đấy…”

Vừa rồi ngay khi Lý Ngọc nhìn thấy Tôn trưởng lão, hắn có thể đoán đại khái, Tôn trưởng lão đã kết đan thất bại, bằng không cũng sẽ già đi nhanh như vậy.

Lý Ngọc trầm mặc một lát, mới nói: “Tôn trưởng lão có ơn với đệ tử, đệ tử quay về là để thăm người, không có ý gì khác.”

Lời nói của Lý Ngọc xuất phát từ đáy lòng, Tôn trưởng lão không thân không thích với hắn, nhưng cho hắn biết bao nhiêu lời khuyên trên con đường tu hành, không chỉ tặng cho hắn bùa chú cao cấp, mà còn đề xuất hắn vào môn phái. Phần ân tình này, Lý Ngọc luôn khắc ghi trong lòng.

Tôn trưởng lão nhìn hắn, chậm rãi nói: “Con đường trường sinh rất nhiều gian nan, lão phu biết ngươi có tình có nghĩa, nhưng tu tiên không phải cứ có tình thì sẽ là chuyện tốt. Tất cả mọi tình nghĩa và quan tâm đều sẽ trở thành sự liên lụy của ngươi. Người không yêu là người tự do, người không tình sẽ trở thành tiên, hy vọng ngươi có thể nhớ những lời hôm nay của lão phu…”

Lý Ngọc im lặng không nói, Tôn trưởng lão thì lại bật cười: “Đương nhiên, đồ của lão phu cũng không phải là cho không, ngươi cần phải giúp lão phu làm một việc.”

Lý Ngọc đáp: “Tôn trưởng lão cứ nói.”

Tôn trưởng lão nhìn những đám mây trắng trải dài trên bầu trời, nói: “Con đường tu tiên của lão phu, hơn hai trăm năm có thừa, bắt đầu từ Bạch Vân Quán và kết thúc ở Bạch Vân Quán. Sau khi lão phu chết, ngươi hãy thiêu xác của lão phu, chôn tro cốt của lão phu sau Bạch Vân Quán. Nếu như có ngày nào đó ngươi nhớ tới lão phu thì cứ đến nơi này, rưới một ly linh rượu trước mộ của lão phu, coi như là báo đáp lão phui.”

Lý Ngọc trầm mặc trong chốc lát, gật đầu nói: “Vâng.”

Tôn trưởng lão cười ha ha vài tiếng, lại vẫy tay, một cái hộp gỗ từ trong phòng ở phía sau lưng bay ra, ông ấy đưa hộp gỗ đưa cho Lý Ngọc, nói: “Lúc sinh trần trụi mà đến, lúc chết cũng trần trụi mà đi. Những món đồ này, lão phu giao lại hết cho ngươi, đừng quên chuyện mà ngươi đã đồng ý với lão phu…”

Nói xong, hắn lại nhắm mắt lại, nằm xuống ghế, trước khi đi ngủ còn không quên dặn dò Lý Ngọc: “Sau khi lão phu chết, nhất định phải thiêu xác thành tro rồi mới chôn. Lão phu không muốn bị những đám ma quỷ kia mượn xác để luyện thành thây ma, chết cũng không được yên…”

Núi Bạch Vân.

Sau khi rời khỏi Bạch Vân Quán, Lý Ngọc bay đến một khoảng cách nhất định, đứng trên một đỉnh núi nào đó và mở chiếc hộp gỗ mà Tôn trưởng lão đưa cho hắn.

Hộp gỗ không lớn, ước chừng một thước vuông, nhưng sau khi Lý Ngọc nhìn đồ vật bên trong, lập tức sửng sốt, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Trong chiếc hộp này đựng đầy linh phiếu, mỗi tấm mệnh giá năm trăm linh tệ.

Lý Ngọc cẩn thận đếm vài lần, bảy mươi, tổng cộng bảy mươi tấm linh phiếu mệnh giá 500 linh tệ, tổng trị giá ba vạn năm nghìn linh tệ. Nếu đổi Thông Mạch Đan, có thể đổi được ba mươi lăm viên, bảo đảm ăn đến ngán. Với tổng số này, một người tu tiên chỉ vừa mới biết tụ khí, có thể thăng đến Luyện Khí tầng năm…