Chương 57: Lần đầu luyện đan 2

Chương 57: Lần đầu luyện đan 2

Mang những kỳ vọng tốt đẹp cho tương lai, Lý Ngọc sớm chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, bên một dòng suối cách xa ngàn dặm, một con tiểu bạch hổ đang nằm trên một tảng đá to, ánh mắt nó hướng về một nơi nào đó. Sự chờ đợi trong đôi mắt dần dần chuyển sang thất vọng, nó gầm nhẹ một tiếng rồi nhảy xuống tảng đá, cứ bước đi một bước thì sẽ quay đầu lại nhìn một lần, sau đó mất hút trong những ngọn núi…

Lý Ngọc bị đánh thức bởi từng tiếng chuông vang lên.

Sau khi mở mắt ra, hắn dùng thuật bóng nước để rửa mặt qua loa, rồi đẩy cửa viện và đi ra ngoài.

Trong các tiểu viện xung quanh khác, mọi người vội vã đi ra, một đệ tử chấp sự đứng ở phía trước lớn tiếng hô: “Tất cả đệ tử mới nhập môn ngày hôm qua, tập trung ở trước đại điện…”

Ngô Thông vừa khéo từ trong tiểu viện kế bên đi ra, Lý Ngọc chào hỏi với hắn, hai người cùng nhau đi về nơi mà đệ tử chấp sự đã nói.

Mọi người đến một đại điện rộng rãi, tại đây Lý Ngọc nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

Trong đại điện chính, người đang ngồi trên ghế không ngờ lại chính là ông lão tầng Trúc Cơ mà trước đó Lý Ngọc đã nhìn thấy ở Bạch Vân Quán, và cả Lưu Đống, người từng là đệ tử của Bạch Vân Quán cùng với Lý Ngọc, cung kính đứng sau lưng ông lão.

Đệ tử chấp sự đi tới trước mặt mọi người, giới thiệu về ông lão: “Vị này là Hàn trưởng lão, trưởng lão chấp sự phụ trách nhóm đệ tử mới các ngươi.”

Các đệ tử nghe vậy lập tức đứng thẳng người, cung kính nói: “Đã gặp qua Hàn trưởng lão.”

Ông lão khẽ gật đầu, nói: “Giới thiệu quy tắc trong môn phái cho bọn họ trước đi.”

Đối với những đệ tử mới nhập môn, học quy tắc là điều quan trọng nhất. Côn Lôn nổi danh là phái ngay thẳng, không cho phép các đệ tử của mình làm điều ác, đây là điều đầu tiên mà đệ tử Côn Lôn cần phải tuân thủ. Tiếp theo là giữa các đệ tử trong phái với nhau, không được phép tranh giành đấu đá, nếu như phạm vi, nhẹ thì bị trừng trị, nặng thì bị trục xuất khỏi Côn Lôn.

Sau khi đệ tử của chấp sự giới thiệu các quy tắc, hắn lại nói về chuyện mà Lý Ngọc quan tâm.

Đỉnh Đan Đỉnh đào tạo luyện đan sư cho môn phái. Đối với việc luyện đan, những đệ tử mới này có thể nói là không biết một tí gì và cần phải học ngay từ đầu. Mới đầu, bọn họ chi cần quan sát và học hỏi là được, một tháng sau bọn họ có thể tự tay luyện đan.

Vào thời điểm này, những loại linh dược mà họ luyện chế chỉ là những loại linh dược dành cho người phàm, chẳng hạn như Chỉ Huyết Đan, Giải Độc Đan, Khu Trùng Đan, v.v..

Những nguyên liệu của đan dược này đều là các loại thảo mộc thường thấy, không quý hiếm cho lắm, phù hợp cho các đệ tử mới tập luyện, kể cả có lãng phí đi nữa cũng không có gì đáng tiếc.

Đợi những đệ tử này đã quen thuộc với quá trình luyện đan, và sau khi họ có thể dễ dàng luyện chế những đan dược ít được biết đến hơn, họ có thể thử luyện chế một số đan dược trong tầng Luyện Khí, loai phổ biến nhất chính là Hồi Khí Đan.

Sau khi các đệ tử trong tầng Luyện Khí tiêu hao hết pháp lực, họ chỉ cần uống một viên đan hồi khí, pháp lực của họ sẽ được nạp lại ngay lập tức và có thể tiếp tục chiến đấu …

Nếu hồi đó Trần Minh có đan hồi khí, hắn sẽ không bị ma nữ đó nhập vào người dễ dàng như vậy.

Còn có cả Tích Cốc Đan, chỉ cần ăn một viên là có thể không cần ăn trong vài ngày. Các đệ tử tầng Luyện Khí vẫn chưa thể dùng Tích Cốc Đan, trong tông môn lại không quản chuyện ăn uống, cho nên số lượng Tích Cốc Đan tiêu hao trong môn phái khá nhiều, toàn bộ đều dựa vào phần lớn Tích Cốc Đan của các luyện đan sư điều chế ra, mới có thể khiến cho các đệ tử cấp thấp không đến mức đói chết.

Chỉ có điều, để có thể điều chế ra được đan dược cấp một, ít nhất cũng phải là luyện đan sư nhất phẩm. Thông thường mà nói, từ luyện đan học đồ lên được luyện đan sư nhất phẩm, chí ít cũng cần hai mươi năm, đây không phải là chuyện mà những luyện đan học đồ như Lý Ngọc cần phải cân nhắc ngay bây giờ.

Động thiên Côn Lôn không có sự khác biệt giữa ngày và đêm, trong nháy mắt, Lý Ngọc đã ở đây được một tháng.

Lý Ngọc cũng quan sát quá trình luyện đan của đệ tử chấp sự trong suốt một tháng, hắn cũng đã nhớ kỹ trong lòng từng bước một.

Trong tháng nay, Lý Ngọc đã sống một cuộc sống khá đủ đầy.

Hắn không chỉ phải học luyện đan mà còn phải đảm bảo rằng việc luyện tập của mình không bị tụt lại phía sau, khi mệt mỏi, hắn phải nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng, gần như không có thời gian rảnh, cả người mệt mỏi đến đờ đẫn. Thậm chí, sự mệt mỏi này còn khiến hắn cảm thấy hơi hối hận, mới đầu có lẽ không nên chọn con đường luyện đan này…

Nhưng ngay cả khi hắn mệt mỏi, cũng có những chuyện đáng giá để hắn cảm thấy vui vẻ.